Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2014: Đối tượng xem mắt, chạy thoát... (1)

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh bị ông Lâm, bà Lâm nhiệt tình mới tới phòng khách, Lâm Vi Vi tươi cười so với vẻ không yên lòng của cô lúc trước, chẳng khác nào hai người khác nhau.

Người nhà họ Lâm rất nhiệt tình với Bạch Tiểu Thăng.

Điều này làm cho người ta liếc mắt lại có thể nhìn ra, hắn chính là người theo đuổi Lâm Vi Vi.

Dì Lâm ngồi trong phòng khách nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, cũng không chịu nổi mà sáng mắt, nhìn lại Tiểu Trần do mình dẫn tới. Bà ta cũng cảm thấy quả thật có chút thua chị kém em, không so được với người ta.

Tiểu Trần nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt lộ ra sự thù địch, lại cảm thấy điều kiện của người này có chỗ nào bằng được mình chứ.

- A, có khách tới nhà sao?

Dì Lâm chủ động mỉm cười nói.

- A, đây lãnh đạo là công ty Vi Vi, vẫn luôn chăm sóc tới con bé, lúc này cố ý tới nhà thăm.

Bà Lâm cũng tươi cười nói với Dì Lâm.

Ngay trước mặt Tiểu Trần, bà Lâm không nói Bạch Tiểu Thăng đang theo đuổi con gái của mình.

Nhưng vừa rồi ở cửa, mọi người nói chuyện cũng không nhỏ, bà Lâm tin tưởng dì Lâm và Tiểu Trần đều nghe được, như vậy cũng tốt, hai bên biết chuyện gì xảy ra, trong lòng hiểu không nói ra, tránh cho mọi người khó xử.

So với Bạch Tiểu Thăng, lúc này bà Lâm thật sự coi thường Tiểu Trần.

- Nào nào, các cháu ngồi đi, tôi đi pha trà.

Ông Lâm cười ha hả, nhấc chân đi pha trà.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh khách sáo khẽ gật đầu với dì Lâm còn có Tiểu Trần, xem như lên tiếng chào.

Cho dù trong lòng dì Lâm giật mình khi biết con gái nhà họ Lâm còn có người như vậy theo đuổi, trong lòng đố kỵ, nhưng ngoặt mặt vẫn mỉm cười gật đầu trả lời, không hề thấy có gì khác thường.

Tiểu Trần kia lạnh lùng hừ một tiếng khi nghe Bạch Tiểu Thăng chào hỏi, có vẻ rất cao giá.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh thật sự phải nhìn Tiểu Trần nhiều hơn.

Lấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng và nhạy bén của Lôi Nghênh, bọn họ tất nhiên đều nhận ra cái khó trong lòng Dì Lâm và sự khó chịu của Tiểu Trần này.

Hai người nhất thời hiểu rõ thân phận của hai người này, sợ rằng đây là “bà mối" và "đối tượng xem mắt" mà Lâm Vi Vi đã nói qua ở trong điện thoại.

Người đàn ông này nhìn vừa xấu lại vừa già, trán hói, cũng không biết lấy đâu ra tự tin mà tỏ thái độ cao ngạo như vậy.

Dựa vào hắn cũng đòi xứng đôi với Vi Vi sao!

Trong thời gian ngắn, Bạch Tiểu Thăng cũng thấy đau lòng thay cho Lâm Vi Vi, cũng cảm thấy tức giận khi dì Lâm giới thiệu cho Vi Vi một người như vậy, càng khó chịu khi Tiểu Trần cóc mà đòi ăn thịt thiên nga vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo.

Bạch Tiểu Thăng chủ động mỉm cười nói với hai người:

- Tôi nghe nói hôm nay có người tới xem mắt Vi Vi, thật ra tôi cũng thích cô ấy, cho nên mới tới đây! Một nhà có con gái, trăm nhà cầu!

Bạch Tiểu Thăng nói đến chỗ này, còn áy náy nói với bà Lâm bên cạnh:

- Dì xem, cháu làm vậy có tính là hơi đường đột không?

Bà Lâm vội cười và nói:

- Sao có thể thế chứ! Các cháu tới lúc nào, dì cũng vui cả!

Lúc này, ông Lâm cũng cầm ấm trà ngon mỉm cười đi ra, nói tiếp:

- Đúng vậy, trong nhà hiếm khi được náo nhiệt, chúng tôi còn ước gì các cháu tới thêm vài lần đấy!

Bạch Tiểu Thăng trước mặt mọi người cho thấy ý định của mình, không những không làm cho ông Lâm bà Lâm cảm thấy khó xử, ngược lại rất vui vẻ.

Lâm Vi Vi ở bên cạnh cũng là dáng vẻ xấu hổ.

Dì Lâm chỉ đành ngồi bên cạnh cười làm lành.

Tiểu Trần lại có chút nén giận, nhưng không đợi hắn mở miệng, Bạch Tiểu Thăng lại chân thành mỉm cười nói với dì Lâm và hắn:

- Vậy, chú dì, người tới xem mắt Vi Vi chính là con trai của hai người sao? Anh ấy còn chưa tới à?

Một câu nói làm cho Dì Lâm và Tiểu Trần lập tức cứng người.

Ông Lâm bà Lâm bên cạnh vội vàng sửa lời:

- Không đúng không đúng, nhầm rồi. Người này là người dì Lâm giới thiệu tới.

Khóe mắt Tiểu Trần co giật nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong lòng dường như có thần thú lao nhanh: Mẹ nó, tôi già thế à? Nhìn qua có thể cùng một đôi với bà lão này sao?

Bạch Tiểu Thăng "A" một tiếng, “áy náy” nhìn vẻ mặt vô số màu sắc của Tiểu Trần mỉm cười nói:

- Thật ngại quá, người anh em, là tôi nói sai, anh đừng trách. Nhưng... nhìn mặt anh hơi già!

Bạch Tiểu Thăng cũng xem như nhắc nhở hắn, hắn và Lâm Vi Vi không thích hợp!

Lâm Vi Vi biết Bạch Tiểu Thăng cố ý, cố nhịn cười.

- Tôi sinh năm 80!

Tiểu Trần tất nhiên không cam lòng bị xuyên tạc, nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh với Bạch Tiểu Thăng.

Bây giờ hắn hận không thể ném chứng minh thư của mình vào mặt thằng nhóc đối diện kia, để cho người này xem cẩn thận.

Theo âm lịch, mặc dù mình là cuối 79, nhưng dương lịch lại là đầu năm 80, sinh vào tháng 1 đấy!

Nhìn vẻ mặt bi thương căm phẫn của Tiểu Trần, ông Lâm bà Lâm cảm thấy thật sự không thích hợp, lại không nhịn được... muốn cười.

Lâm Vi Vi cũng mím môi, nghiêng đầu đi.

Tiểu Trần cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng liền lập tức hiểu rõ.

Người này đang đùa giỡn mình!

Tiểu Trần không hổ danh là người lăn lộn trong cơ quan nhà nước, trong lòng hận Bạch Tiểu Thăng nhưng ngoài mặt vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, muốn đảo khách thành chủ, chiếm chủ động.

Nếu thật sự tranh cãi với người trẻ tuổi ở trước mặt ông Lâm bà Lâm, chẳng phải sẽ làm giảm thân phận của mình sao?

- Tôi nói này cậu em, cậu cũng tới nhà họ Lâm thăm chú dì mình, vậy sao cậu lại đi tay không thế?

Tiểu Trần nhìn Bạch Tiểu Thăng cười lạnh nói.

Túi quýt của hắn còn đặt ở trên bàn, cho nên cảm thấy mình hiểu lễ phép hơn Bạch Tiểu Thăng!

- Ôi đúng vậy, thằng nhóc cậu lần đầu tới nhà gái, tốt xấu gì cũng phải mua chút hoa quả gì đó chứ.

Dì Lâm cũng vội vàng ở bên cạnh trợ trận, mỉm cười nói.

Cho dù Tiểu Trần vừa nói Bạch Tiểu Thăng, nhưng bà ta là người giới thiệu Tiểu Trần, hai người vinh nhục có nhau.

Cho nên, Dì Lâm quyết định cùng phản kích với Tiểu Trần.

Ông Lâm bà Lâm thấy thế, vội vàng nói:

- Đến làm khách là tốt rồi, có mang quà hay không chú dì vẫn vui!

- Đúng vậy, chúng tôi không quan tâm tới những điều này đâu.

Hai vợ chồng này rất sợ Bạch Tiểu Thăng cảm thấy khó xử nên tranh nhau lên tiếng giảng hòa.

Bạch Tiểu Thăng lại mỉm cười nói:

- Thật ra, trước khi cháu tới, quả thật muốn mua ít đồ, nhưng lại không biết mua gì tốt, nếu như tùy tiện mua thì có thể quá tầm thường.

Tiểu Trần bĩu môi, ánh mắt khinh miệt, nghiễm nhiên coi Bạch Tiểu Thăng là kẻ vắt cổ chày ra nước.

- Cháu nghe nói, chú và dì Lâm đều là người có sở thích tao nhã. Chú Lâm thích chạm khắc gỗ, dì thích tranh chữ.

Bạch Tiểu Thăng không để ý tới phản ứng của Tiểu Trần, mỉm cười và nói với ông Lâm bà Lâm:

- Cho nên cháu mới suy nghĩ, bằng không đưa vài đồ trang trí nhã nhặn một chút.

- A? Cậu nói cả ngày, vậy đồ đâu?

Tiểu Trần nhìn trên người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh không giống với mang theo hộp quà đồ gỗ chạm khắc và tranh chữ, lập tức cười lạnh truy hỏi.

Bạch Tiểu Thăng giống như không nghe thấy, tiếp tục nói tiếp:

- Cho dù chỗ này của chúng ta là thành phố trực thuộc Trung Kinh, nhưng ở đây thật sự có một chuyên gia chạm khắc. Tác phẩm của ngài ấy có thể nói là lừng danh trong và ngoài nước.

Hai mắt ông Lâm lập tức sáng ngời:

- Cậu trai trẻ, cậu muốn nói với chuyên gia Bàng à?!

Nói đến niềm yêu thích của mình, ông Lâm thoáng cái liền mở máy hát:

- Ôi, nửa năm trước, chuyên gia Bàng từng làm triển lãm ở thành phố chúng ta! Mỗi ngày có số vé hạn chế! Chú xếp hàng gần ba giờ mới cướp được một vé! Đây thật đúng là một vé khó cầu a! Nhưng tác phẩm của chuyên gia đúng là quá đẹp, quá tinh tế, khiến cho người ta xem cũng thấy đã mắt!

Một vé của buổi triển lãm đã khó kiếm được giống như xem hòa nhạc vậy, khoa trương như vậy không phải thể hiện năng lực của chuyên gia đó sao?

Ông Lâm càng nói càng kích động, chạm đến sở thích thì thật sự khó có thể kìm chế được.

Tiểu Trần ở bên cạnh nghe vậy lập tức đấm tay, vô cùng tiếc nuối nói:

- Ái chà, chú Lâm, sao chú không nói sớm, một vé này còn cần chú phải đi xếp hàng sao? Nếu giao cho cháu thì chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.

Tiểu Trần nói xong lại liếc mắt Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt lộ rõ ý: Anh có thể làm được gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận