Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1105: Đông thiếu ra nghênh đón

Tại một cái ngã tư, đèn đỏ đang sáng, trong mỗi làn xe đều đang có sáu bảy chiếc xe đang đứng chờ, chiếc xe đua kia rốt cục vẫn phải dừng lại, xếp ở cuối hàng, nhưng mà cũng không thành thật cho lắm. Bấm kèn inh ỏi, dường như táo bạo không kiên nhẫn.

Đám xe đang chờ phía trước vốn đang rất khó chịu, thế nhưng mà các chủ xe kia nhìn kính chiếu hậu một lần, thấy chiếc xe đang bóp còi phía sau là chiếc xe đua trị giá bạc triệu thì lập tức suy sụp.

Tùy tiện cọ nhẹ chút xíu, coi như không phải hoàn toàn là trách nhiệm của mình, nhưng cũng không bồi thường nổi cho người ta.

Loại người có tiền đó họ đắc tội không nổi.

Chiếc xe đua phách lối bóp kèn trọn vẹn ba mươi mấy giây chờ đèn đỏ, cuối cùng thì chiếc xe Coupe trắng kia mới đuổi kịp, chiếc xe đua mới thôi bóp kèn.

Giữa chiếc xe đua và chiếc Coupe còn có một số chiếc xe nữa.

Nhưng mà chủ những chiếc xe kia nhìn thấy phía trước là chiếc xe đua thì ngay lập tức chuyển sang làn xe khác.

Không ai thổi còi bất mãn, đều rất “lễ phép” khiêm nhượng.

Bởi vì cái gọi là, trên đường gặp xe sang trọng thì đi vòng qua, đỡ được chuyện róc thịt bán nhà (đền J).

Chiếc Coupe không có vẻ gì là kiêng kị, trực tiếp chạy ở phía sau chiếc xe đua, lại còn bấm còi ra hiệu.

Lần này, đổi lại là chiếc xe đua không có động tĩnh gì.

- Thử thay một người đàn ông bóp kèn với tôi thử coi! Nhưng mà bà già Hoắc Vũ Manh này không thể trêu vào.

Tiễn Hạo Vũ nói với Chu Đại Bân ở bên người.

- Dã man thật! Nhà họ Hoắc có một cô con gái như thế, là bất hạnh của cả gia tộc!

Chu Đại Bân đang còn ở trong cơn say xe và kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng cười một tiếng, tính là đáp lại.

Thực ra, ở thời học sinh Hoắc Vũ Manh lại là một tiểu công chúa vô cùng tôn quý, ngang ngược bá đạo, khi dễ cho Tiễn Hạo Vũ thật thê thảm.

Khi đó thực lực của hai nhà chênh lệch không nhiều, còn đang bắt tay làm ăn. Cho nên đối với chuyện một tiểu cô nương bắt nạt một tiểu nam hài này, cũng chỉ cười ha ha, dĩ hòa vi quý, buông xuôi bỏ mặc. Cái chuyện này cũng đưa đến tuổi ấu thơ hi sinh vì gia tộc của Tiễn Hạo Vũ, thật bi thảm vô cùng.

Trước mắt, nhà họ Hoắc lại có tiền có thế hơn so với nhà họ Tiễn.

Tiễn Hạo Vũ tự nhiên cũng sẽ có một ít kiêng kị.

Đèn đỏ được thay bằng đèn xanh, chiếc xe chạy lên phía trước.

Bên trong chiếc xe đua, Tiễn Hạo Vũ như có lời muốn nói.

Không phải nói chứ, vừa rồi Tiễn Hạo Vũ thật giống như bị Hoắc Vũ Manh áp chế, liền cả một câu nói cũng không dám nói ra.

Ngay trước mặt Chu Đại Bân thì lại càng mất mặt hơn.

Cho nên là, Tiễn Hạo Vũ mở miệng.

- Cậu nhìn xem, hai năm nay nhà họ Hoắc trông rất trâu bò nha, cho nên cái người Hoắc Vũ Manh này đuôi muốn vểnh lên tận trời rồi. Nhưng mà nhà họ Hoắc lại trâu hơn nữa lại có thể vượt qua nhà họ Trương sao! Có thể bằng một nửa người ta đã là không tệ rồi, mà nhà họ Tiễn tôi lại là ân nhân của nhà họ Trương, tôi cùng với Trương Vũ Đông là đồng học, là bạn bè, lại còn là anh em, Trương Vũ Đông mà thấy tôi còn phải cung kính.

- Còn Hoắc Vũ Manh thì sao, trông thấy Trương Vũ Đông thì giống như mèo vểnh đuôi, bộ dáng phải gọi là đê tiện, nịnh hót. Nhưng mà cậu có thấy mắt Trương Vũ Đông có thèm nhìn cô ta sao?

Chu Đại Bân lại thấy Tiễn Hạo Vũ nhìn mình một lần nữa thì tranh thủ thời gian gật đầu.

Mặc kệ là có đồng ý hay không, trước tiên cứ biểu hiện ra một tư thái là mình đồng ý, cái này cũng không có sai.

Nếu không làm cho Tiễn Hạo Vũ không vui thì ngay cả mình cũng không được dễ chịu.

- Lão Chu à, cậu có biết được vì sao Trương Vũ Đông không ưa thích Hoắc Vũ Manh hay không? Là tôi cho Trương Vũ Đông một lời nhắc nhở “Cái bà già Hoắc Vũ Manh kia, không phải là lựa chọn hàng đầu cho việc kết hôn”. Sau đó thì sao, cậu có thấy Trương Vũ Đông hắn nghe lời tôi không!

- Không riêng gì Trương Vũ Đông nghe tôi, Trương Thiên Dục Trương thúc cũng rất nghe cha tôi, ngay cả ông già Trương Hi kia đối với ông tôi cũng rất là tôn kính. Ai kêu nhà họ Tiễn tôi đã từng là ân nhân cứu mạng của nhà họ Trương chứ, đây là bọn họ cảm ơn nha.

Tiễn Hạo Vũ vì đền bù cho phần mặt mũi bị rớt ở vụ Hoắc Vũ Manh, cho nên lấy chuyện cũ năm xưa đem ra kể lại một lượt, khoe khoang một lần.

Nhưng mà thỉnh thoảng hắn lại lôi chuyện này ra nói qua một lần.

Thời gian trước đây thì nói ngay ở trước mặt Trương Vũ Đông.

Cái này không phải là do hai năm gần đây nhà họ Tiễn trong số ba nhà bị rớt xuống cuối cùng sao, nhà họ Trương thì lại như mặt trời ban trưa, nên số lần mà Tiễn Hạo Vũ nói trước mặt Trương Vũ Đông mới giảm bớt được.

Nhưng mà ngược lại hắn lại nói với Chu Đại Bân, nói với những người ngoài hết lần này đến lần khác.

Nhà họ Tiễn đã cứu nhà họ Trương.

Nhà họ Tiễn là ân nhân của nhà họ Trương.

Người nhà họ Trương phải tôn kính với người nhà họ Tiễn, bọn họ cũng nên tôn kính người nhà họ Tiễn!

Có thể nói là Chu Đại Bân bị quan điểm này “tẩy não” đã rất nhiều năm rồi.

Nhưng mà Chu Đại Bân vẫn còn cảm thấy Tiễn Hạo Vũ nói như vậy thật sự là có chút quá mức, người nhà họ Trương hay Trương Vũ Đông sẽ không thích nghe những lời này!

Chuyện trở mặt là sớm hay muộn mà thôi!

Chu Đại Bân hắn là người “trung lập”, hẳn là nên rời xa cái phiền phức này.

Nhưng mà Tiễn Hạo Vũ nói nhiều năm như vậy, bất kể là nhà họ Trương hay Trương Vũ Đông đều thản nhiên mà đối mặt, chẳng những chưa từng tức giận qua, mà ngược lại còn nói nhà họ Tiễn rất tốt, thậm chí ở trên phương diện làm ăn cũng giúp đỡ rất là nhiều.

Một tới hai đi, “địa vị” nhà họ Tiễn ở bên nhà họ Trương lại càng thêm vững chắc.

Chu Đại Bân mới chủ động chậm rãi tiếp cận Tiễn Hạo Vũ.

Dù sao thì so sánh với việc tiếp cận Trương Vũ Đông, gia cảnh nhà Chu Đại Bân có thể nói là sa sút, quan hệ cùng Trương Vũ Đông phải nói là hết sức bình thường, thực sự không có nắm chắc quá nhiều, thậm chí có khả năng sẽ bị người ta quên mất.

Đi theo Tiễn Hạo Vũ liền có cơ hội hơn một ít.

Mà Tiễn Hạo Vũ thì luôn tự luyến tự tin, chỉ cần một cái “người nghe”, nhà Chu Đại Bân cũng đã từng là một nhà hiển hách, lại còn là đồng học với những người này, bất luận là dùng để nói chuyện tán gẫu hay là “nhớ về chuyện năm xưa”, hắn là người ứng tuyển hạng nhất không thể nghi ngờ.

Vì vậy, hai người cũng coi là ăn nhịp với nhau.

Nghe xong Tiễn Hạo Vũ nhắc lại ân tình của nhà họ Tiễn với nhà họ Trương, đối với sự tôn trọng của Trương Vũ Đông đối với hắn, trên mặt Chu Đại Bân cũng mang theo nụ cười, nói phụ họa vào.

- Đúng vậy nha Vũ thiếu, nhà họ Trương nhiều lần mở tiệc rượu, chỉ cần không phải là tiệc chính thức giao lưu của bậc cha chú thì ngài chính là nhân vật chính ở đó, Đông thiếu cũng lấy ngài làm chủ.

- Coi như là tiệc rượu chính thức thì khi cha tôi vừa đến Trương Thiên Dục Trương thúc cũng lấy cha tôi làm chủ đấy thôi.

Tiễn Hạo Vũ cường điệu nói ra.

- Đúng đúng, nhưng mà chỉ là tiệc rượu bình thường, chỉ cần Đông thiếu có thời gian thì chỉ cần ngài đến thì hắn sẽ tự mình ra nghênh đón, lần này chắc không phải ngoại lệ đâu.

Tiễn Hạo Vũ vui vẻ cười to, tâm tình lại càng vô cùng sảng khoái.

- Tất nhiên! Ha ha, nếu tôi xuất hiện thì Trương Vũ Đông tất nhiên sẽ chủ động ra nghênh đón, đổi thành người khác thì ai có tư cách này chứ!

Hoắc Vũ Manh có thể có!

Trong nội tâm Chu Đại Bân nói thầm một tiếng, nhưng mà không dám nói ra, mà trên mặt mang theo nụ cười.

- Đúng thế, đúng thế!

Bên trong chiếc Coupe, Hoắc Vũ Manh cùng trợ lý thân cận của mình nói chuyện.

- Tiểu Vũ, em cảm thấy sau này nếu chị kết hôn cùng với anh Đông, giúp anh ấy quản lý chuyện làm ăn, có phải là cho anh ấy mặt mũi rất lớn hay không.

- Tất nhiên rồi.

Trợ lý nhanh nhẹn gật đầu.

- Vậy nên từ bây giờ chị phải giữ gìn mặt mũi cho chồng tương lai, có đúng không.

- Nên như vậy.

Trợ lý nói.

- Như vậy thì được!

Giọng nói Hoắc Vũ Manh đầy quả quyết.

- Cái tên Tiễn Hạo Vũ không tự biết mình biết người này, còn muốn làm càn ở trước mặt anh Đông nữa thì chị sẽ không khách khí!

- Ai cùng đừng hòng đụng đến chồng tương lai của mình, nam cũng không được, nữ lại càng không thể!

Quá bá đạo, quá cường thế.

Nữ trợ lý lén nhìn vị tiểu thư nhà mình qua cặp mắt kính.

Vị tiểu thư này của nhà mình, tính chiếm hữu thật là mạnh mẽ, còn mạnh hơn so với đàn ông nữa, cái này mà đặt vào thời cổ đại, có đầy đủ vận khí, thì đây đúng là nhân vật đóng vai Võ Tắc Thiên rồi.

Một đoạn đường này, xe nhiều mà đèn xanh đèn đỏ cũng nhiều.

Chiếc xe đua và Coupe vừa đi vừa dừng, không thể nào đi nhanh được, nhưng mà cuối cùng cũng tới trang viên nhà họ Trương.

Lái vào trong trang viên, hai bên lắp đèn chiếu sáng như ban ngày, đường lớn tới mức hai xe chạy song song cũng không có vấn đề gì.

Rất nhiều xe yên lặng lái vào trong này, dù sao tất cả mọi người đều là người có thân phận, phải chú ý tu dưỡng một chút.

- Bíp bíp!!!

Cùng những chiếc xe đang yên lặng rất khác biệt, chiếc xe đua kia vừa được “sống” lại một tí thì bắt đầu bóp còi inh ỏi trong trang viên, không một chút kiêng kị, phô bày ra sự tồn tại của bản thân nó.

Những chiếc xe ở hai bên giống như là thật sự kiêng kị, nhao nhao tránh đường.

- Cái tên ngu ngốc này!

Hoắc Vũ Manh nhìn xuyên qua cửa kính xe, thấy một màn này hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà nàng không thấy được rằng ở sau xe mình có đi theo một chiếc Rolls-Royce được đặt làm theo yêu cầu.

Trong chiếc xe đó chính là đám người Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn qua cửa sổ xe, Lâm Vi Vi nhìn thấy chiếc Coupe thì con mắt sáng lên, khen một tiếng.

- Thật là đẹp.

- Có cần cuối năm khen thưởng cho em một chiếc giống như vậy hay không.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo.

- Tốt.

Lâm Vi Vi vui lên hẳn.

Lâm Bắc Thành lại cảm thấy líu lưỡi.

Ông chủ này thật hào phóng, so với Đông thiếu còn hào phóng hơn!

Không hổ là khách quý số một nhà họ Trương, là người mà Trương Hi lão gia tử đều rất coi trọng.

Mà không biết Bạch Tiểu Thăng tiên sinh còn thiếu tùy tùng hay không, bằng không thì chính mình thử một lần…

Chiếc xe đua dẫn đầu lái về phía bãi đỗ xe, Tiễn Hạo Vũ đang lái xe bỗng nhìn về phía xa, bên dưới dàn đèn thông minh kia đứng một đám người, người đứng đầu là Trương Vũ Đông, giống như đang chờ nghênh đón hắn.

- Đại Bân cậu có thấy chưa, Trương Vũ Đông đang chờ tiếp đón tôi đấy! Đủ ý tứ nha, ha ha…!

Tiễn Hạo Vũ mừng rỡ không thôi, kêu to.

Hắn lại càng bấm còi to hơn, tiếng còi xe inh ỏi làm cho người ta chú ý.

Có điều Tiễn Hạo Vũ không thấy chính là, Trương Vũ Đông đang đứng bên kia lại khẽ nhíu mày, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

- Anh Đông thật sự ra đón Tiễn Hạo Vũ, lại còn chạy đến tận chỗ này tiếp đón?

Hoắc Vũ Manh thấy một màn này, ánh mắt có chút bất mãn.

Bên trong chiếc Rolls-Royce đang đi sát kia, Lưu Bắc Thành lại quay đầu lại cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tiên sinh, thiếu gia nhà tôi nói muốn đích thân đón ngài!

- Khách khí rồi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười nhạt một tiếng, nhưng không để ý chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận