Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1072: May mắn là anh ta không có thu hoạch



Trần Vũ Thành liếc nhìn những thứ mà Quách Vân Tâm lấy ra từ trong hòm sắt, bên trong ánh mắt hiện lên nét vui mừng không tả xiết.

Thực ra đều có thể hiểu, những người bình thường để lại một vài tài khoản và tài liệu như là thủ đoạn cuối cùng.

Đặc biệt là trong trường hợp hành vi sai trái, không ai muốn bị xem như đứa trẻ bị bỏ rơi, không muốn bị đồng bạn phản bội.

Lưu lại thủ đoạn phía sau đó cũng là bất đắc dĩ.

Tuy nhiên, kiểu người giống như Quách Vân Tâm này, ngoài "Sổ sách" chép tay, còn kèm theo cả ghi chú.

Đúng là hiếm có!

Không chỉ như thế, hắn còn có nhật ký, ghi chép rõ ràng cá nhân, thời gian và địa điểm, cùng một số điểm trọng yếu.

Thế này cũng quá đầy đủ rồi!

Chẳng trách khi Bạch Tiểu Thăng nói Tôn Hữu Hợp là kẻ lừa dối, Quách Vân Tâm vốn xảo quyệt như thế cũng bị dọa đến mức vô ý thức liếc nhìn về tủ sắt bí ẩn của mình, bởi vì vậy mà Bạch Tiểu Thăng giống như có được sự ám chỉ của hắn!

Nhìn vào những chứng cứ kia, Trần Vũ Thành mơ hồ đếm được.

Số người có liên quan so bọn hắn điều tra ra được còn nhiều hơn!

- Đây là toàn bộ rồi sao?

Sau khi xem qua, Lâm Vi Vi lại nhìn vào tủ sắt rỗng tuếch.

Nhìn trước mắt thì đúng là thế.

Đây là một nhóm nhiều người, có thể gọi là một băng đảng.

Nhưng nghĩ đến Trầm Bồi Sinh, lại khiến người ta cảm thấy số lượng những người này thực sự không phải là nhiều.

Vì vậy, Lâm Vi Vi mới có nghi vấn.

Tuy nhiên, trong hòm sắt đúng là không còn những vật gì khác.

- Đây đúng là toàn bộ những thứ ở trong két sắt rồi!

Trần Vũ Thành lắc đầu nói,

- Nhưng không thể chắc chắn chỗ Quách Vân Tâm sẽ không có két sắt tương tự!

- Nếu chia ra cất giữ sẽ càng an toàn hơn!

Dứt lời, Trần Vũ Thành ngừng lại suy nghĩ, ánh mắt chớp lên,

- Hoặc là, chỉ có từng ấy người như vậy liên quan đến Quách Vân Tâm!

- Đối với một cái đoàn thể lớn mà nói, khi nhân viên càng đông đảo, càng dễ dàng xảy ra vấn đề ở một thành viên nào đó, dẫn đến ảnh hưởng cả một đám, tiến tới bức xạ cả một mảnh lớn! Loại hiệu ứng khuếch tán đáng sợ này, thậm chí có đôi khi có thể gây nguy hiểm cho toàn bộ sự an toàn của đoàn thể!

- Nếu như tổ chức có hiệu quả, đoàn thể lớn chia thành từng cái đoàn thể nhỏ, có sự hợp tác với nhau, nhưng không có sự xâm nhập liên hệ, không phải càng ổn thỏa hơn sao!

- Với dạng hình thức này, một khi đoàn thể nhỏ nào đó xuất hiện nguy cơ sinh tồn, hoàn toàn có thể mạnh mẽ chặt đứt cổ tay, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến an nguy của cả đoàn thể lớn!

Trần Vũ Thành trầm giọng nói,

- Nếu như là tôi, tôi sẽ làm như vậy!

Vì sao lại có một số thương hiệu lớn tạo ra nhiều tên thương hiệu nhỏ khác nhau bên dưới, chính là nhằm phân tán ý thức nguy cơ.

Không cho tất cả trứng gà đều đặt ở trong một cái giỏ!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh và Tiếu Thương nghe được thì gật đầu, bọn hắn cũng đồng ý với phán đoán này của Trần Vũ Thành.

Trần Vũ Thành nói như vậy trước mặt mọi người, thực ra, cũng đã nói lên sự tin tưởng của mình đối với hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Hắn trông thấy giữa ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh có sự ăn ý.

Ngoài ra, khi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn thấy những vật này, cũng không có biểu hiện quá mức ngạc nhiên, có thể thấy rõ rằng, những người này là mười phần tâm phúc của Bạch Tiểu Thăng!

Hoàn toàn có thể tin cậy!

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng đã cùng mình phân tích qua con người của Quách Vân Tâm, nói đến việc, hắn rất có thể sẽ ghi lại sổ tay và viết nhật ký. Lúc ấy, mình còn lơ đễnh, bây giờ xem ra đúng như hắn dự đoán! Hắn nhìn người chuẩn xác hơn so với mình!

Trong lòng Trần Vũ Thành thở dài, ngược lại càng thêm khâm phục và tán thưởng hơn đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Bây giờ phải làm gì, chúng ta sẽ chụp ảnh những thứ này để lưu lại bằng chứng chứ?

Tiếu Thương không nhịn được hỏi.

Hắn cảm thấy, làm vậy là ổn nhất, có thể không gây ra động tĩnh gì.

- Chụp cái gì mà chụp, tất nhiên là lấy toàn bộ đi.

Lâm Vi Vi ngạc nhiên liếc nhìn hắn một cái, không một chút khách khí đem tất cả mọi thứ, nhét vào vali đựng tài liệu mà mình mang theo.

- Điều này sợ là không ổn, nhỡ đâu khi Quách Vân Tâm trở về, sẽ phát hiện ra những thứ này mất đi. . .

Tiếu Thương không nhịn được nói,

- Nếu phá hủy chứng cứ trước thời hạn thì phải làm sao bây giờ?

Hắn cảm thấy có phải làm như thế là hơi lỗ mãng rồi hay không!

Lôi Nghênh cười một tiếng, móc ra một thứ giống với tuýp kem đánh răng, đem bôi khắp nơi trong két sắt, cho đến khi dùng hết toàn bộ tuýp đó, rồi gật đầu hài lòng và đóng cửa két sắt lại.

- Đây là chất keo siêu dính tôi tự chế, mất rất nhiều công sức đấy, nếu Quách Vân Tâm muốn mở két sắt này ra sẽ phát hiện, mật mã vẫn đều đúng, nhưng lại không thể mở ra!

- Tôi tin rằng anh ta sẽ không vô tư đi tìm người khác mở khóa, mà phải tìm một người tuyệt đối tin cậy được, vậy sẽ cần rất nhiều thời gian!

- Cho dù là mở được khóa ra, cửa lại bị dính chặt lại thế này thì làm sao mà mở! Trừ phi, dùng máy hàn khí cắt ra!

Lôi Nghênh không khỏi đắc ý giải thích, Tiếu Thương được một phen trợn tròn mắt, đến cả mí mắt của Trần Vũ Thành cũng nhảy lên.

Những người này làm những việc này, đơn giản như hạ bút thành văn, vô cùng quen tay.

Ngay cả những biện pháp đề phòng sau đó, cũng đều cân nhắc chu đáo. . .

- Thực ra có một việc cho đến bây giờ tôi cũng rất để ý!

Trần Vũ Thành nhìn về phía Lâm Vi Vi và nói,

- Chúng ta đều không phải là người ngoài, tôi cứ nói thẳng vậy.

Lâm Vi Vi tò mò, lập tức gật đầu.

- Vi Vi, vì sao Tiểu Thăng lại quả quyết như thế, từ bỏ việc bức bách Quách Vân Tâm cúi đầu nhận tội?

- Trong mắt của tôi, lúc ấy anh ấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, hoàn toàn không cần như thế!

- Anh ấy cứ tự tin như vậy, liệu có chắc rằng những thứ mà Quách Vân Tâm giấu trong này có giá trị lớn hơn so với từ bỏ cơ hội thành công dễ như trở bàn tay không?

Thắc mắc mà Trần Vũ Thành đưa ra tiếp theo, hắn rất quan tâm, không phải là mình cùng vị Bạch Tiểu Thăng này làm việc trong một số trường hợp nhất thời hứng khởi mà bất chấp hậu quả.

Lúc đó, Quách Vân Tâm vô ý thức nhìn vào điều này một chút. Hắn cũng cảm thấy có chút hoài nghi.

Nhưng không có được sự quả quyết giống với Bạch Tiểu Thăng như thế, thậm chí gần như từ bỏ "Thành quả" dẫn đến thành công.

Trần Vũ Thành muốn nhìn trộm được một hai phần thông qua người luôn bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi nhận ra suy nghĩ của hắn, lập tức mỉm cười nói,

- Anh Trần, em nghĩ rằng anh cũng biết, tâm tình mỗi người đều không ổn định, nhất thời khuất phục, có đôi khi sẽ khôi phục lại lý trí, hơn nữa đối tượng có thể sẽ nói dối, nhưng bằng chứng sẽ không!

- Như anh Tiểu Thăng, vì sao anh ấy lại tự tin như vậy, anh có thể hiểu rằng, anh Tiểu Thăng có ánh mắt rất tinh tế, có thể nhận ra những thứ mà người thường khó mà nhận ra!

- Những lập luận của anh ấy, nếu như sau đó anh muốn biết rõ, có lẽ nên đến hỏi thử. Em tin rằng anh sẽ không thất vọng đâu!

- Nhưng có một điều, em và Lôi Nghênh luôn nhớ rằng người thủ lĩnh như anh ấy một khi đưa ra quyết định. Cho dù lúc ấy bọn em không được giải thích, không rõ ràng, cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng!

- Không phải là anh ấy chưa bao giờ phạm sai lầm. Mà là, cho dù anh ấy có sai lầm, cũng có thể đưa mọi người thay đổi cục diện! Đó mới là tài năng thực sự của anh ấy!

- Anh Trần, anh đã lựa chọn tin tưởng anh ấy, như vậy đừng ngại có thêm một điểm tự tin!

Lâm Vi Vi nói vài lời có vẻ thật đơn giản, nhưng lại có loại khí phách khiến cho người khác không hiểu.

Trần Vũ Thành im lặng, sau đó cười một tiếng,

- Lần sau, tôi sẵn sàng thử một chút!

Trong một căn phòng khác.

Bạch Tiểu Thăng và Quách Vân Tâm ngồi đối diện nhau, bọn hắn đã hàn huyên được hai mươi phút rồi.

Chủ đề nói chuyện xoay quanh những vấn đề mà Bạch Tiểu Thăng đưa ra.

Chỉ là, tư duy của Bạch Tiểu Thăng thay đổi thất thường, trò chuyện một lát sẽ nhảy sang chủ đề khác.

Cho đến khi Quách Vân Tâm thực sự không chịu được, Bạch Tiểu Thăng lại có thể kéo nội dung câu chuyện trở về.

Tất cả các chủ đề Bạch Tiểu Thăng đưa ra đều xoay quanh những lần vô tình gặp gỡ và giao tiếp của hắn với Trầm Bồi Sinh và Lâm Ngọc, khiến cho Quách Vân Tâm hiểu là Bạch Tiểu Thăng thực sự muốn thông qua chính mình, tạo dựng "Tình bạn" với bên kia .

Nghĩ như vậy, nên Quách Vân Tâm lại nhịn sự nóng nảy xuống.

Tôn Hữu Hợp đã rơi vào trong tay Bạch Tiểu Thăng, cửa sống của chính mình cũng bị Bạch Tiểu Thăng khóa chặt.

Hắn cũng không dám đắc tội vị quan lớn này.

Qua hai mươi phút tán gẫu, Quách Vân Tâm bắt đầu trở nên có chút nóng nảy, tâm lý có ý muốn thúc giục, muốn Bạch Tiểu Thăng nói đến chuyện chính, không cần lặp lại những câu chuyện về Trầm Bồi Sinh và Lâm Ngọc. Cũng đã đến lúc, nên trò chuyện nghiêm túc vào trọng tâm vấn đề!

Quách Vân Tâm đều ngăn không được muốn thúc giục.

Đúng vào lúc này.

Điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng kêu lên, là âm thanh báo tin nhắn đến.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thoáng qua, lập tức nở nụ cười.

Có chuyện gì vui mà anh ta cười thư thái như vậy?

Ánh mắt Quách Vân Tâm nhìn thấy tất cả, trong lòng nổi lên tính tò mò.

Hắn không biết rằng, Lâm Vi Vi gửi tới tin tức này.

Bọn họ có chuyện vui, thì chính là chuyện xui xẻo của Quách Vân Tâm hắn!

- Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Đặt điện thoại di động xuống, Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lập tức đứng dậy,

- Quách tiên sinh, buổi nói chuyện phiếm này của chúng ta nên dừng lại ở đây đi.

Đang yên lặng mà nói một câu đơn giản khiến cho Quách Vân Tâm cảm thấy sửng sốt.

Chuyện này là sao chứ?

Anh ta có ý gì?

Vị Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan này tới đây. Ban đầu gặp gỡ còn yên lành, bỗng nhiên lại trở mặt, bỗng nhiên muốn nói chuyện riêng cùng chính mình, cuộc nói chuyện riêng diễn ra mà một chút nội dung chính đều không đề cập đến, bỗng nhiên muốn bỏ về?

Quách Vân Tâm không hiểu rõ.

Hay là, vừa rồi Bạch Tiểu Thăng đã ám chỉ qua cái gì trong cuộc nói chuyện phiếm.

Mà chính mình ngu dốt đến nỗi không có phát hiện ra?

Quách Vân Tâm nhớ lại một lượt, nhưng trong đầu chỉ là một mảnh bột nhão.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, tại sao ngài đi vội vã như thế. . . Chuyện kia, ngài thật sự không có điều gì muốn nói thêm với tôi sao?

Quách Vân Tâm vội vàng đứng dậy, cười khách sáo, thực sự không nhịn được hỏi một tiếng.

- Ừm. . .

Bạch Tiểu Thăng nghĩ nghĩ.

Quách Vân Tâm vô cùng chờ mong.

- Quách tiên sinh, bảo trọng!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười đầy ý vị thâm trường và nghênh ngang rời đi.

Quách Vân Tâm trợn tròn đôi mắt.

Bảo trọng? Cuối cùng thì vị Bạch Tiểu Thăng này thực sự muốn nói điều gì?

Quách Vân Tâm nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng sắp đi xa, lập tức chạy đuổi theo.

Trong lúc đuổi theo Bạch Tiểu Thăng, đầu óc Quách Vân Tâm suy nghĩ miên man,

- Vị Bạch Tiểu Thăng này nói một câu như vậy, cuối cùng là có ý gì đây?

- Không được, mình vẫn phải báo cáo, để phòng ngừa tình huống nhỏ nhất!

- Nhưng may mắn là chuyến đi này của anh ta không có thu hoạch được gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận