Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2156: Bia, thịt nướng (2)

Trên đường cái đang ồn ào náo nhiệt cũng bắt đầu ít người đi.

Khác với trong nước, bên này qua chín giờ sẽ bắt đầu ít người, sau mười giờ thì không có người nào nữa.

Trong lúc bốn người Bạch Tiểu Thăng muốn kết thúc lại có mấy người đi tới trong lều này.

Dẫn đầu chính là một người đàn ông da đen ăn mặc rất thời trang, mấy người đi theo hắn nhìn cũng không phải là hiền lành gì.

Sau khi những người này đi vào liền la hét rất lớn tiếng.

- Thật sự không nghĩ tới ở đây còn có quán thịt nướng đang mở! Không phải cửa hàng bên này đều thường đóng cửa hơn chín giờ sao?

- Đây là đặc biệt chờ chúng ta, vừa vặn ông đây đói bụng!

- Một lúc nữa ăn uống no đủ, chúng ta đi tìm mấy cô nàng xinh đẹp đi, đây sẽ là một buổi tối thoải mái!

Khi người này nói chuyện còn kèm vài tiếng cười tùy ý.

Ngoại trừ đám người Bạch Tiểu Thăng ở bàn này, người ở hai bàn khác nhìn thấy những người này không phải là người hiền lành đều vội vàng đứng dậy rời đi.

Điều này cũng làm cho đám người Bạch Tiểu Thăng đứng dậy và đi ra.

- A, da vàng, người Châu Á à.

Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu đám người kia còn búng ngón tay một cái thật kêu.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng không để ý tới bọn họ.

Trong những người này có người đi tới cửa hàng thịt nướng gọi đồ ăn, khi trở về lại hùng hùng hổ hổ, nói gì mà không có bao nhiêu đồ.

Người được Trần Phi Tù thuê tới lấy thịt nướng lại đúng lúc cầm một túi lớn thịt tươi, hải sản đi ra ngoài.

Trần Phi Tù là người ra tay hào phóng, hơn nữa rất vô tư, đưa rất nhiều nguyên nhân chưa ăn hết cho đối phương, người kia rất mừng rỡ, nói về nhà sẽ cho vợ con ăn, cảm ơn hết lần này đến lần khác.

Vừa rồi, trước khi đám người này tới, cậu ta đã đưa ra một túi, bây giờ tới dọn sạch túi thứ hai.

Kết quả để cho những người này thấy được nên lập tức có người nhảy ra ngăn cản lối đi.

- Đây không phải là có thịt, còn có hải sản sao? Anh lấy được từ chỗ của bọn họ đi?!

Người kia trợn mắt nói.

Người được Trần Phi Tù thuê lập tức cười theo nói:

- Thưa ngài, tôi không phải là người của cửa hàng thịt nướng, đây là đồ của tôi, tôi phải mang về nhà...

- Bán cho chúng tôi!

Người đàn ông da đen dẫn đầu đám người kia móc ra một ít tiền và vỗ vào trên bàn nói.

Người được Trần Phi Tù thuê lập tức cười theo nói:

- Đây không bán...

- Nói nhiều lời làm gì!

Người chặn đường đã mất kiên nhẫn, lập tức cướp lấy cái túi. Có người cầm lấy tiền trên bàn ném qua.

- Tôi thật sự không bán!

Người được Trần Phi Tù thuê có chút sốt ruột, lập tức muốn xông tới cướp, kết quả bị một người đàn ông cao lớn thô kệch bên đối phương cản lại, bỗng nhiên đẩy ra ngoài.

Người này lập tức lảo đảo lao ra ngoài, vừa lúc đám người Bạch Tiểu Thăng vừa nâng ly rượu lên, muốn uống chén cuối cùng rồi tan cuộc, người kia lại lao đầu vào phía sau lưng Trần Phi Tù.

Vì vậy Trần Phi Tù lại xô vào bàn, thức ăn còn thừa trên đó cũng bị đẩy đổ xuống đất.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngây người nhìn đống bừa bộn trước mắt, vội vàng ném chén rượu và đỡ Trần Phi Tù lên.

Không biết đầu của Trần Phi Tù đụng vào đâu mà thấy đỏ.

Lâm Vi Vi vội vàng lau cho cậu ta.

Mặc dù Trần Phi Tù có hơi say cũng bị đau mà tỉnh táo lại, lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn người đụng vào mình.

Người kia cũng sợ hãi, không ngừng xin lỗi, còn chỉ vào người bên kia nói:

- Là bọn họ cướp đồ của tôi, còn đẩy tôi qua. Thưa ngài, đây không phải là lỗi của tôi.

Trần Phi Tù và đám người Bạch Tiểu Thăng lập tức nhìn về phía nhóm người kia.

Nhóm người kia lại có vẻ không quan tâm, thậm chí còn cười vang nhìn bên này như xem náo nhiệt vậy.

- Tức chết tôi rồi, tôi còn phải về nhà đấy, đây không phải là phá tướng sao?

Trần Phi Tù giận dữ nói.

- Tạm thời bình tĩnh đã, để chúng tôi tới giải quyết cho!

Bạch Tiểu Thăng khuyên nhủ.

Tức giận hại người, đặc biệt là khi uống nhiều rượu như vậy thì càng phải tỉnh táo, phải kiềm chế.

Đám người Bạch Tiểu Thăng dùng tiếng Trung nói, những người này nghe không hiểu, chỉ có điều ánh mắt mọi người lại tập trung đến trên mặt Lâm Vi Vi.

- Oa, còn có một người phụ nữ!

- Cô gái thật là trắng, là phụ nữ Trung Quốc!

- Tối muộn như vậy mà cô ta còn dám ra đây!

- Vừa nhìn đã biết không phải là dạng người đứng đắn gì, có thể tiếp bọn họ thì không bằng qua với chúng tôi đi, chúng tôi sẽ cho cô gấp đôi tiền!

Những người này hưng phấn kêu lên ầm ĩ giống như mèo động đực, tất cả đều huýt sáo.

Vừa rồi trong lúc luống cuống tay chân, Lâm Vi Vi làm rơi mũ, ở dưới ánh đèn một mái tóc đen như thác nước đặc biệt dễ làm cho người khác chú ý, hơn nữa vừa rồi cô cũng uống không ít rượu, trên gương mặt ửng hồng lại có chút mơ màng vì hơi rượu, nhìn càng thêm quyến rũ.

Đám người kia càng kêu càng hưng phấn, thậm chí có người nhìn về phía Lâm Vi Vi và làm động tác hạ lưu, còn tùy ý cười to.

Lâm Vi Vi rất tức giận, lại muốn xông qua.

Bạch Tiểu Thăng kéo cô lại, nhìn Lôi Nghênh hất cằm:

- Đánh bọn họ!

Lúc này mà bình tĩnh cái rắm, kiềm chế cái trứng à!

Lôi Nghênh nhìn về phía Trần Phi Tù:

- Vừa rồi, không phải cậu hỏi tôi biết bao nhiêu võ công Trung Quốc sao? Tôi sẽ biểu diễn cho cậu xem thử.

Trần Phi Tù lập tức hưng phấn, vỗ tay bảo hay.

Lôi Nghênh không nói thêm một lời nào đã xoay người chạy về phía những người này.

- Chà, người Trung Quốc này muốn ra tay với chúng ta kia!

- Ha ha, hắn nghĩ thế nào vậy? Một đấu với sáu người à!

- Ôi, tôi cười chết mất.

Những người này tùy ý cười vang.

Chỉ có điều năm phút sau, bọn họ lại cười không nổi nữa, ngã trên mặt đất, ngoại trừ kêu rên thảm thiết chính là rên rỉ.

Người thanh niên da đen dẫn đầu kia còn trực tiếp ôm đầu trốn vào dưới gầm bàn.

Lôi Nghênh căn bản không xem bọn họ ra gì, đánh xong liền trở lại.

Trần Phi Tù nhìn say mê, trên đầu đã ngừng chảy máu nên không có gì đáng ngại.

- Đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng vỗ vai của Trần Phi Tù:

- Lần tới qua nhà cậu sẽ lại uống tiếp.

- Chắc chắn đấy!

Trần Phi Tù vỗ vào phía sau lưng của Bạch Tiểu Thăng.

Bốn người ra khỏi căn lều này, Trần Phi Tù chỉ một phương hướng và nói với đám người Bạch Tiểu Thăng:

- Các người đi bên kia tới bên ngoài là có thể gọi xe. Tôi đi bên này gần hơn.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu liếc nhìn đám người ngã dưới đất, kiên trì bảo Trần Phi Tù đi trước.

Chờ nhìn theo tới khi không còn bóng dáng của Trần Phi Tù nữa, ba người Bạch Tiểu Thăng mới rời đi.

Chỉ có điều đám người Bạch Tiểu Thăng mới vừa đi, Trần Phi Tù lại quay trở về.

Lúc này, đám người ngã dưới đất đang đỡ nhau đứng dậy, mỗi người đều nhe răng trợn mắt.

Có người tinh mắt thấy Trần Phi Tù lảo đảo quay lại một mình thì lập tức kêu to:

- Thằng nhóc này lại trở về rồi!

Những người này đều nhìn sang, trong mắt mỗi người đầy vẻ thâm độc, hình như đầy tức giận rốt cuộc tìm được chỗ để phát tiết.

Người Trung Quốc vừa rồi rất lợi hại, quả thật giống như thú hoang hình người khiến cho bọn họ sợ hãi.

Nhưng bây giờ người Trung Quốc cao to kia không ở đây!

Xem ra bọn họ lập tức có thể trút ra được cơn giận này rồi!

- Tôi là... tới nói với... các người.

Trần Phi Tù nói chuyện có phần líu lưỡi:

- Các người thật sự mất mặt!

- Đánh hắn!

Những người này lập tức quát khẽ.

Trần Phi Tù chà chà lắc đầu, tiếc nuối.

Ở phía sau cậu ta lại xuất hiện từng bóng người.

Đám người muốn bắt Trần Phi Tù để trút giận nhất thời ngẩn người ra.

Trần Phi Tù nhíu mày nhìn bọn họ, say khướt nói:

- Các người nói xem, các người chạy tới mất mặt xấu hổ không nói, đang yên đang lành một chén rượu cuối cùng cũng bị các người làm đổ, khiến cho tôi tiếp đãi bạn tôi không được chu đáo, các người còn làm tôi vỡ đầu. Trước khi đi, sao tôi có thể không trút cơn giận này ra được chứ?

Trần Phi Tù vung tay lên cao và nói với người sau lưng:

- Đánh cho tôi.

- Tới mức nào?

Có người cung kính nói.

Trần Phi Tù cố gắng suy nghĩ một lát mới nghĩ xong, lập tức toét miệng cười:

- Giữ lại một hơi thở là được rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận