Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 838: “ Người một nhà” ?



Nhan Tuyết Phi chuẩn bị một bàn bữa tối vô cùng phong phú, bao gồm sườn xào chua ngọt, cá hấp chưng, ngó sen xào. . .

Cuối cùng, còn có một bát canh củ cải trắng hầm xương sườn.

- Vì làm món xương sườn nấu canh mà mẹ phải bỏ ra hai giờ đồng hồ. Mẹ còn lo món này không kịp xong, sẽ quá giờ bữa tối. Không nghĩ tới, con lại trở về tương đối muộn.

Nhan Tuyết Phi cười nói với Tô Lăng Ngữ.

Bà ấy múc canh cho mọi người, trước tiên đưa cho Bạch Tiểu Thăng một bát và nói,

- Xin mời.

- Cám ơn dì Nhan.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đón lấy bằng hai tay.

Quan sát thấy món canh này không mỡ không ngán, màu sắc nước canh không đậm, lại tỏa hương thơm ngát ra bốn phía, hấp dẫn vị giác, làm cho người ta thèm ăn đến chảy cả nước miếng.

- Tiểu Ngữ, cậu bạn này của con xưng hô như thế nào?

Nhan Tuyết Phi cười hỏi.

- Cháu tên là Bạch Tiểu Thăng, dì cứ gọi cháu là Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chủ động lên tiếng.

- Được, Tiểu Thăng, cháu ở đây không cần phải câu nệ gì cả, cũng đừng khách sáo, cứ coi như nhà của mình là được rồi.

Nhan Tuyết Phi nói với giọng ôn hòa.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Dì Nhan thực sự rất tốt.

Ngồi bên cạnh, Tô Đại Chung nét mặt trầm tĩnh, không nói một lời.

Cũng không có biểu hiện gì nhiệt tình đối với Bạch Tiểu Thăng.

Nhan Tuyết Phi liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng không có hỏi cái gì.

Tô Lăng Ngữ cũng rất tò mò, nhưng cô cũng không nói thêm gì.

- Dì Trương đi đâu rồi ạ?

Tô Lăng Ngữ nhìn về phía phòng bếp, đổi chủ đề hỏi.

Dì Trương là người giúp việc của nhà họ.

- Hôm nay, con trai dì Trương về nhà nên cô ấy vội vàng muốn quay trở về. Vì vậy, mẹ cho cô ấy nghỉ một hôm. Trong thiên hạ không gì bằng tấm lòng cha mẹ, con đi ra ngoài mấy ngày, bố mẹ cũng rất lo lắng đấy.

Nhan Tuyết Phi cười nói,

- Phải rồi, Giang Nguyệt đâu, mẹ còn làm cơm cả phần con bé.

- Cậu ấy sẽ sớm đến đây thôi, quay về nhà trước cho người nhà yên tâm và cất hành lý, sau đó mới đến dự sinh nhật của mẹ.

Tô Lăng Ngữ nói.

- Đúng rồi, thế con mua bánh sinh nhật chưa?

Tô Đại Chung vẫn một mực im lặng không nói, bỗng nhiên mở miệng hỏi, sau đó còn có chút tò mò,

- Những năm qua, mấy chị em tốt của em không phải đều đến dự sinh nhật của em hay sao? Năm nay tại sao đến một người cũng không tới. Không lẽ, một lát nữa trong nhà chuẩn bị mở một bữa tiệc riêng?

Tô Đại Chung nói xong, không nhịn được lườm Bạch Tiểu Thăng một chút.

Dù muốn tổ chức một bữa tiệc, làm sao có thể trước mặt mọi người giới thiệu thằng nhóc này chứ, bạn trai của con gái?

Muốn nhà không có nhà, muốn xe không có xe, ngoài công việc còn không có gì khác!

Tô Đại Chung buồn bã.

Đây quả thực là ném đi mặt mũi vợ chồng họ mà!

- Anh đang nói cái gì đấy?

Nhan Tuyết Phi khẽ giật mình, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm hai cha con,

- Ai nói với hai người hôm nay là ngày sinh nhật của tôi?

- Không phải sao?

Tô Lăng Ngữ và Tô Đại Chung lại đồng thanh hô lên với giọng kinh ngạc.

- Ngày mai mới đúng sinh nhật!

Nhan Tuyết Phi nói rõ cho bọn họ hiểu.

- Nhưng mà anh nhớ là vào hôm nay!

Tô Đại Chung kinh ngạc nói.

- Con đã bảo rõ ràng là ngày mai, nhưng cha gọi cho con tận hai cuộc điện thoại quả quyết là vào hôm nay!

Tô Lăng Ngữ càng giật mình.

Vậy mà sai lầm, sắc mặt của Tô Đại Chung trở lên xấu hổ.

- Được lắm, ngài Tô, anh quên cả sinh nhật của em đúng không?

Nhan Tuyết Phi mỉm cười hỏi.

Gương mặt xinh đẹp kia đúng ra nên nở nụ cười càng xinh đẹp, nhưng lúc này nụ cười ấy như muốn giết người.

- Anh xin lỗi, gần đây công việc bận rộn quá, anh nhầm lẫn rồi.

Tô Đại Chung vội vàng xin lỗi.

- Chuyện này, chỉ nói lời xin lỗi như vậy thật không có có thành ý!

Tô Lăng Ngữ chẳng những không khuyên giải mà còn đổ thêm dầu vào lửa.

Thế này, Tô Đại Chung càng khó xin lỗi hơn.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, vùi đầu vào tập trung ăn cơm.

Sau khi một màn gia đình ma sát đầy ấm áp, Tô Lăng Ngữ quay sang chủ động gắp thức cho Bạch Tiểu Thăng,

- Nào, anh nếm thử xem, mẹ em làm sườn xào chua ngọt cùng cá hấp chưng là những món ngon nhất của nhà em đấy!

- Cám ơn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn cô.

Bên cạnh, gương mặt Nhan Tuyết Phi cũng nở nụ cười, ngắm nhìn hai đứa nhỏ.

Con gái đối xử nhiệt tình với một cậu con trai như thế, xem là thật tâm yêu thương rồi.

Trong lòng Nhan Tuyết Phi cảm thấy hài lòng!

Đối với bản thân cô ấy không có để ý tới tiền tài, không để ý tới gia thế, một người làm mẹ chỉ cầu mong con gái mình hạnh phúc, thật đúng là hiếm thấy!

Tô Đại Chung lại không nhịn được lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, lông mày nhăn lại, hắn rất không muốn con gái cùng dạng người này quen biết đi lại.

Con trai phó Tổng giám đốc Hàn tên là Hàn Sâm, xét đến tướng mạo, gia đình và năng lực, đều hơn tên nhóc này mấy lần, cậu ta mới là mảnh ghép hoàn hảo với Tiểu Ngữ.

Trong đầu Tô Đại Chung bị lấp đầy bởi những ý nghĩ này.

Đang lúc ăn cơm, điện thoại của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vang lên.

- Rất xin lỗi, dì Nhan, chú Tô, cháu phải nghe điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng áy náy nói.

Hắn lấy điện thoại di động ra, ánh mắt vội vàng nhìn vào.

Là Lâm Vi Vi gọi tới.

Phát hiện thẻ căn cước và thẻ ngân hàng không mang theo, Bạch Tiểu Thăng liền liên lạc ngay với Vi Vi, cô thông báo sẽ xuống xe ở trạm tiếp theo và mua vé quay trở lại Lâm Châu.

- Đừng nói giờ này đã đến nơi rồi chứ!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

Nếu thế cũng quá nhanh đi, chính mình vừa ăn được một bữa cơm tối đã muốn rời đi ngay sao?

Bạch Tiểu Thăng đi đến lối ra vào, đóng cửa lại và nhận nghe điện thoại.

- Alo, anh Tiểu Thăng à?

Trong điện thoại là giọng nói đầy lo lắng của Lâm Vi Vi. Bạch Tiểu Thăng nghe tiếng liền thấy có điểm không thích hợp!

- Làm sao vậy, Vi Vi?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được có chút lo lắng,

- Đã xảy ra chuyện gì hay sao?

- Em cùng Lôi Nghênh và a Kha còn đang trên xe đây. Ở bên này bị sạt lở đất đột ngột, xe của bọn em vẫn bị kẹt ở trên đường, mãi tới bây giờ vẫn chưa chạy được!

Giọng nói của Lâm Vi Vi đầy bất an,

- Anh ở bên đó sống như thế nào? Anh không có tiền cũng như không có thẻ căn ước, biết phải làm sao bây giờ?

Thì ra chỉ là xe dừng lại trên đường, không có việc lớn gì xảy ra.

Bạch Tiểu Thăng thở phào nhẹ nhõm.

- Anh ở bên này khá tốt, em không cần lo lắng đâu. Hiện tại anh đang ở nhà một người bạn. Ừ, người bạn mới quen, đúng rồi, anh đang ăn cơm tối.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Em cũng không cần phải vội vàng gì cả, trên xe có phục vụ ăn uống chứ, phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. Khi nào bọn em an toàn đi đến trạm tiếp theo thì gọi điện thoại cho anh.

Bạch Tiểu Thăng trấn an cô và căn dặn một lượt, lúc này mới đặt điện thoại xuống.

Theo như ý của Vi Vi, rõ ràng cô ấy không thể đến đây kịp vào ngày mai, thậm chí khả năng là ngày hôm sau nữa.

Xem ra mình còn phải ăn nhờ ở đậu và chiến đấu trong nhà này một thời gian lâu dài rồi.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm nói trong đầu.

Tuy nhiên, hắn lại thực sự thấy xấu hổ khi ở lại nơi này.

- Nếu không, phải tìm đến công ty của tập đoàn kinh doanh ở nơi này, đi ăn uống miễn phí mới được.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm thở dài.

Khi hắn nghĩ về điều này, ngay lập tức Hồng Liên đưa ra một số công ty cỡ lớn ở Lâm Châu.

Lớn nhất là một công ty bất động sản —— Bất Động Sản Lục Thành.

Nếu không còn cách nào khác, thì đến ăn uống ở chỗ bọn họ vậy.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

Quay trở về bàn ăn, Tô gia dường như cũng trò chuyện xong chuyện gì đó.

Trên gương mặt Tô Đại Chung thậm chí có nét vui vẻ.

Nhan Tuyết Phi nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Tiểu Thăng, dì nghe Tiểu Ngữ nói ngày mai cháu muốn rời đi sao? Có chuyện gì cần vội vàng như vậy?

- Dạ, cũng không có việc gì gấp.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Vậy thì cháu ở lại thêm một ngày nhé, ngày mai là sinh nhật của dì, buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc. Cháu ở lại tham gia cho náo nhiệt, Tiểu Ngữ cũng vui vẻ.

Nhan Tuyết Phi không nhịn được cười, ánh mắt nhìn về phía con gái mình.

Gương mặt Tô Lăng Ngữ chợt ửng đỏ, xấu hổ cúi gằm xuống ăn cơm.

Tô Đại Chung đang cười thì ngưng lại, không nhịn được nhìn về phía Nhan Tuyết Phi.

Hắn không hề nguyện ý giữa Bạch Tiểu Thăng ở lại nhà mình.

- Dạ vâng, chuyện đó được ạ!

Bạch Tiểu Thăng giơ điện thoại trong tay lên, cười khổ nói,

- Vừa rồi là cuộc điện thoại từ người bạn của cháu đang trên đường đến đón, nhưng xảy ra chút vấn đề trên đường nên có khả năng không tới đây sớm được.

- Thật sao?

Tô Lăng Ngữ nhịn không được hỏi.

Trong nháy mắt, thậm chí cô có chút vui mừng, gương mặt quay về phía Bạch Tiểu Thăng lập tức đỏ lên.

- Mọi người cứ tiếp tục ăn, tôi đi xử lý bản dự án.

Tô Đại Chung đặt bát đũa xuống, nét mặt không biểu tình đứng dậy rời đi.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được liếc nhìn ông ta một cái.

- Đừng để ý đến ông ấy, chú của cháu gần đây muốn thăng chức lên làm phó Tổng, nên đang cần gấp rút biểu hiện năng lực bản thân đấy!

Nhan Tuyết Phi cười nói,

- Công tác ở công ty bất động sản nên chắc chắn đưa công việc lên hàng đầu. Công ty đấy cũng khá nổi danh đấy, gọi là Bất Động Sản Lục Thành, Tiểu Thăng, cháu đã nghe nói qua chưa?

Bạch Tiểu Thăng nghe được tên công ty đó, lập tức sững sờ.

Bất Động Sản Lục Thành? Đó không phải công ty thuộc tập đoàn mà mình vừa tra ra được sao!

Tô Đại Chung, hóa ra lại là "Người một nhà" !

Đây là nhà của ông ta... Có thể coi như ăn ở trộn lẫn không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận