Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1389: Sao lại ngang ngược, càn rở như vậy. (2)

Tuy nhiên, may mắn, Andrew cũng không có thời gian giằng co với hắn.

Nguyên nhân đơn giản, Andrew hiểu rất rõ chị gái của mình…

Nhưng dù vậy, Andrew vẫn kiên quyết cho rằng, chị gái hắn làm cái gì cũng đều không sai!

Bạch Tiểu Thăng mặc kệ không ai đứng ra, Harission kia cũng sợ hãi rụt rè, lập tức cười lạnh.

- Các ngươi, các ngươi đều không rõ ràng chân tướng, lại dám đứng đây nói xấu người khác! Là ai đảm bảo chất lượng thông tin cho các ngươi, ai cho các ngươi khí thế, đây chính là phong độ của các ngươi sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn những người chung quanh, cười lạnh nói,

- Bảo sao hay vậy, chỉ hươu biết ngựa, các ngươi thật có tố chất làm chính khách!

Bạch Tiểu Thăng mặc kệ đám người này có hiểu thành ngữ Trung Quốc hay không, dù sao có Hồng Liên trợ giúp, hắn cứ như vậy phiên dịch qua.

Trên thực tế, sau khi phiên dịch, tuy từ ngữ thay đổi, nhưng ý nghĩa không khác.

Bị Bạch Tiểu Thăng trào phúng như vậy, những người kia cũng lập tức không còn hùng hồn nữa.

- Nhưng vừa rồi, mọi người đều nhìn thấy, tiểu thư Demi Rose vì ngươi mà xấu mặt!

Có người lớn tiếng nói.

- Cho nên, theo ý của ngươi, có lòng tốt nhưng lại xảy ra chuyện xấu, cũng là có chủ tâm hại người khác?

Bạch Tiểu Thăng chuyển hướng hỏi hắn,

- Đây là đạo lý nhà ngươi sao!

Người kia á khẩu không trả lời được.

- Hại một vị tiểu thư mỹ lệ làm trò mèo trước mặt mọi người, ngươi có làm gì khắc phục sao! Tổng lại là không đúng!

Lại có người nói.

- Giúp tiểu thư Demi Rose đi rửa mặt sửa sang lại, là trợ lý của ta. Chờ nàng trở lại, ta sẽ đích thân nhận lỗi với nàng!

Bạch Tiểu Thăng liếc đối phương, nhàn nhạt nói.

Người kia không còn lời nào để nói.

- Ngươi ở nơi cao cấp như vậy nói rằng tất cả mọi người chúng ta không có phong độ, ngươi đây là đang sỉ nhục tất cả mọi người!

Có người nhịn không được nói.

Bạch Tiểu Thăng chuyển hướng tới hắn, khẳng định nói,

- Không phải tất cả mọi người! Là những người nghe lệch thông tin, không để ý chân tướng! Các ngươi đưa mắt nhìn xem, xung quanh đây có bao nhiêu người thông minh, không có mắt mù lên ra tiếng! Các ngươi thiếu là loại tỉnh táo này!

Người thứ ba cũng vô lực phản bác.

Không ngừng có người lên tiếng, Bạch Tiểu Thăng liền một đường phản bác, một câu liền tiêu diệt đối phương.

Chưa đến 10 phút, liền có hơn mười người bị phản bác không nói được gì.

Ở xa, một nhân vật khách mời có chút tuổi nổi tiếng cũng kinh dị nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Người trẻ tuổi Châu Á kia, đang lấy trí tuệ đấu định lực, lấy sức một mình chiến đấu với đám người!

Hơn nữa đem tất cả mọi người áp chế gắt gao!

Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

Trên người Bạch Tiểu Thăng, bọn họ cảm nhận được ấn tượng chỉ người phương Đông mới có là đại khí, bình tĩnh, nho nhã.

Người trẻ tuổi này là thần thánh phương nào!

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu cảm thấy có hứng thú với Bạch Tiểu Thăng.

Thậm chí, có nhiều khách nữ đều kinh ngạc chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt ẩn ẩn có sự hâm mộ.

Lúc Bạch Tiểu Thăng luân phiên phản kích đám người, loại bình tĩnh thong dong kia, phong thái ưu nhã, nho nhã lễ độ, giàu có, có giáo dục, đơn giản làm cho người ta mê muội!

Đây chẳng phải là phong độ chân chính của thân sĩ sao!

Nơi xa, Demi Rose, Lâm Vi Vi vừa lúc ra đến, hai người đều không tự chủ dừng lại, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Demi Rose sau khi phẫn hận, không thể không ngấm ngầm thừa nhận, tên tiểu tử này rất có mị lực!

Mà Lâm Vi Vi thì mỉm cười.

Những người này dựa vào gia thế hiển hách, làm sao có thể thắng người đã trải qua gian nan vất vả như Bạch Tiểu Thăng!

Cùng cãi với Bạch Tiểu Thăng đến sau cùng, đám người vây quanh Andrew này, thật trung thực, đều im lặng!

Trong toàn bộ quá trình, Andrew đều buông thõng mi mắt, sắc mặt lạnh lùng, bất động thanh sắc.

Đợi người khác không còn nói, hắn lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Andrew ánh mắt sắc bén, khoé miệng lại nhe răng cười, làm dấy lên sự thâm trầm.

Những phản ứng này, tổng hợp lại trên gương mặt anh tuấn của Andrew, có một loại quỷ dị, để cho người ta có cảm giác không rét mà run.

- Nói xong rồi?

Andrew hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bất động thanh sắc, nhìn về phía hắn,

- Andrew tiên sinh có gì chỉ giáo?

Thu thập tạp ngư, chính chủ rốt cục phát ra tiếng.

Bạch Tiểu Thăng chờ hắn mở miệng.

- Chỉ giáo? Không dám.

Andrew lạnh lùng nói,

- Ta thừa nhận ta nói không lại ngươi, người Châu Á các ngươi đều rất am hiểu chuyện cãi nhau!

- Bởi vì người phương Tây rất am hiểu chuyện giảng đạo lý.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng.

Hai người xem như đối mặt nhau.

Andrew không quan tâm những lời Bạch Tiểu Thăng nói mình, phải chăng có ẩn dụ trào phúng gì, tiếp tục nói,

- Ngươi nói đạo lý cũng vô dụng với ta, ta chỉ biết ngươi đã làm tổn thương Demi Rose, chị gái ta!

- Cho dù ngươi có một vạn đạo lý, ta ở chỗ này, cũng là ngươi sai, tội không thể tha thứ!

Andrew lạnh lùng nói,

- Ta là trưởng tử của gia tộc Hawke, ta ở chỗ này chính là đạo lý!

Bởi vì có quá nhiều lý do, cho nên không cần nói đạo lý.

Huống hồ, từ lúc Andrew tới, đã không định phân rõ trái phải với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt lại.

Những người này có thể có mục đích riêng của họ, nhưng họ vẫn hiểu "quy tắc" và đều biết rõ đỉnh cao của đạo đức để bao vây hắn.

Andrew lại muốn phá vỡ quy tắc này!

Bạch Tiểu Thăng cười, dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân ngước mắt nhìn Andrew trước mặt.

Thật tốt!

Người giảng đạo lý là đặc biệt mệt mỏi!

- Andrew tiên sinh kia, ngươi muốn như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Thái độ như thế, vẻ mặt như vậy, động tác như thế!

Toàn bộ phản ứng của Bạch Tiểu Thăng đều ở trong mắt Andrew, đều mang ý nghĩa “Khiêu khích”!

Thậm chí, khách mời trẻ tuổi đứng bên cạnh Andrew, cũng nhịn không được kinh dị nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người Châu Á trẻ tuổi này, thật …

Rất phách lối nha!

Nhìn mặt người này, tựa hồ là lần đầu dự tiệc rượu Gaso của n Tư tiên sinh, tuy nhiên không biết vì cái gì hắn có thể tham dự, bối cảnh như thế nào, lại dám ngang nhiên cứng rắn cãi trưởng tử gia tộc Hawke là Andrew, con trai của lão Hawke, thật là can đảm.

Hắn dựa vào cái gì mà không sợ hãi như vậy?

Chẳng lẽ không biết lão Hawke và Thorne có quan hệ vô cùng thân thiết?

Hắn đây giống như không để mặt mũi cho Thorne!

Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn Bạch Tiểu Thăng như vậy.

Thậm chí, người ở nơi xa có hảo cảm với Bạch Tiểu Thăng, đều kìm lòng không được ngấm ngầm dao động trong lòng!

Tuổi trẻ khí thịnh!

Không biết trời cao đất rộng!

Có người vốn chỉ muốn lấy tư cách của lão tới điều đình một phen, nhưng lại gặp Bạch Tiểu Thăng như thế, những người kia tựa hồ thất vọng!

Lôi Nghênh đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng, đứng thẳng.

Nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng phụ trách giảng đạo lý, hắn phụ trách dùng võ.

Bọn họ một văn một võ, chưa bao giờ thua!

Andrew muốn chơi văn võ, bọn họ nguyện bồi!

- Ngươi rất phách lối!

Andrew lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Nhưng nơi này là Bristol Sayr, là nhà ta! Ta cũng sẽ không làm khó ngươi, ngươi bây giờ liền đi cầu Demi Rose tha thứ, nàng muốn trút giận như thế nào, ngươi đều phải phối hợp! Dù là bảo ngươi ở trước mặt mọi người ăn một đống phân. Nàng vui vẻ, ngươi liền không sao, nếu không, ngươi không thể đi khỏi Bristol Sayr!

Andrew đem giọng vô cùng đáng sợ ra uy hiếp, nói nhẹ như vậy lại mô tả được hết.

- Ở trong tiệc rượu ta sẽ không động thủ với loại người như người. Nhưng chỉ cần ngươi ra khỏi toà cao ốc này, không ai có thể đảm bảo an toàn cho ngươi!

Khi đang nói chuyện, mí mắt Andrew vểnh lên, mắt nhìn Lôi Nghênh,

- Vị tuỳ tùng này của ngươi, tựa hồ rất lợi hại.

Lôi Nghênh ánh mắt băng lãnh đáp lại.

- Hắn có thể đánh mười hay hai mươi người, nếu như bị mấy chục người cùng lúc bao vây, có thể giống như siêu nhân được không, có thể phá tan đám người hay không. Còn có, đối mặt với khẩu súng đánh lén, hắn có thể tránh viên đạn được không.

Andrew mỉm cười chuyển hướng Bạch Tiểu Thăng,

- Nếu như ngươi không làm theo lời ta nói, hãy tin ta, Bristol Sayr sẽ là điểm dừng chân cuối cùng của cuộc đời ngươi!

Andrew ở trước mặt mọi người tiến hành uy hiếp!

Những khách mời trẻ tuổi ở xung quanh cũng hít vào một ngụm khí lạnh, có chút khó có thể tin nhìn vào Andrew.

Bọn họ tin tưởng người này hoàn toàn có thể làm ra được!

Nhiều người đột nhiên đồng cảm với Bạch Tiểu Thăng, thậm chí đưa mắt thầm ám chỉ Bạch Tiểu Thăng đồng ý yêu cầu của Andrew.

Dù sao sinh mệnh cũng chỉ có một lần.

Không thể vì cái gọi là mặt mũi mà không để ý an nguy.

Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu cảm nhìn Andrew.

Lôi Nghênh lại tựa hồ như muốn cười, tuy nhiên nụ cười ở trong mắt có một sự quyết liệt đáng kể.

Andrew nghĩ là có thể uy hiếp bọn họ?

Lôi Nghênh trên chiến trường từng giết kẻ địch, chính là loại người được sống an nhàn sung sướng như Andrew này có thể lí giải?

Nếu như Andrew dám làm như vậy, dù chỉ là dấu hiệu, Lôi Nghênh đảm bảo trong tích tắc sẽ tháo đầu hắn xuống, đặc biệt là hắn dám uy hiếp Bạch Tiểu Thăng!

Tuổi nhỏ vô tri, vô tri cho nên không sợ.

Trong đáy lòng Lôi Nghênh chỉ có câu nói này.

Bạch Tiểu Thăng cười đứng dậy, chỉ muốn nói với Andrew một phen.

Xin lỗi là không thể nào nói xin lỗi, nếu có lỗi thì không cần ngươi nói ta cũng sẽ xin lỗi, ta không sai, ngươi có uy hiếp cũng vô dụng!

Cha hắn Bạch Minh Hành đã tận tâm chỉ bảo hắn từ nhỏ, người sống cả đời, nhất định phải thẳng lưng! Chưa kể hắn không sai! Còn có, dù chỉ là hai câu uy hiếp, liền khiến cho Giám đốc điều hành tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Lục phục tùng, nghĩ gì thế!

Mặc kệ Bạch Tiểu Thăng không có ý định làm theo lời nói của mình, Andrew cũng không muốn nhiều lời.

- Andrew tiên sinh, ngài uy hiếp một vị khách mời như thể này, là không thể.

Bỗng nhiên, bên cạnh có một tiếng hô to, sau đó có một người đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận