Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1066: Kiến càng lay đại thụ!



Trần Vũ Thành nói ra một câu lạnh lùng chế giễu, trong chất giọng còn ẩn chứa vẻ buồn bã, thất vọng và oán giận.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, lập tức trở nên nghiêm nghị.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, chỉ tay về một hướng, nói:

- Chúng ta đi qua đó trò chuyện!

Hướng Bạch Tiểu Thăng chỉ là ban công, bên trên có hai chiếc ghế mây, một bàn uống trà.

Nếu đi đến đó để nói chuyện, một lát sau, khi ba người Lâm Vi Vi đi ra, thấy cảnh này cũng hiểu được hai người bọn họ đang có chuyện bí mật, sẽ không qua quấy rầy.

Trần Vũ Thành hiểu ý đứng dậy, cùng đi ra ban công.

Cuối cùng, hai người ngồi đối diện với nhau.

Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm mịt mờ, dưới chân là thành phố với những ánh sáng chói lòa.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Tiểu Thăng nhìn Trần Vũ Thành bỗng nhiên cười một tiếng, nói:

- Tôi phải cám ơn anh.

- Cám ơn tôi vì điều gì?

Trần Vũ Thành khẽ giật mình.

Không hiểu tại sao, đột nhiên Bạch Tiểu Thăng nói một câu nói như vậy.

- Tôi cám ơn anh, vì có thể chia sẻ bí mật trọng yếu như vậy với tôi, còn là trong ngày đầu tiên quyết định hợp tác!

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Cảm ơn anh đã tin tưởng.

Trần Vũ Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, nói:

- Tôi tin tưởng cậu, là bởi vì tôi đã điều tra từ lâu, và phân tích qua con người cậu, tôi chỉ là tin tưởng ở phán đoán của mình thôi!

- Hơn nữa, Hạ lão tin cậu. Nói cách khác, Hạ lão tán thành phẩm chất làm người của cậu.

- Đối với Hạ lão, tôi mới thật sự tin tưởng, không e ngại.

Cho dù Trần Vũ Thành nói như thế, Bạch Tiểu Thăng vẫn nở nụ cười như cũ, không thay đổi.

- Vì vậy, tôi phải cám ơn anh. Khiến cho tôi có thể nhìn nhận và phán đoán một cách toàn diện.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng nói theo cách chọc cười, nhìn thì có vẻ ngẫu nhiên, thực ra là muốn cho Trần Vũ Thành bình tĩnh lại tâm trạng.

Tránh việc chịu ảnh hưởng của sự kích động, nói rằng vốn bản thân không muốn nói, sau đó lại hối hận.

Trần Vũ Thành tất nhiên hiểu được, cười cảm ơn một tiếng.

Chỉ là ngay sau đó, hắn lại tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Thăng, và nói một cách chân thành:

- Cậu còn nguyện ý tiếp tục lắng nghe chứ?

- Mời nói!

Bạch Tiểu Thăng đưa tay ra hiệu ‘mời’.

- Nếu như tôi nói cho cậu biết, nếu nghe thấy những sự tình kia sẽ gặp phiền phức, phiền phức rất lớn, cậu còn nguyện ý nghe không?

Trần Vũ Thành cười tự giễu một tiếng.

- Không được, tôi cần phải nói rõ. Từ khi cậu bắt tay vào điều tra chuyện của tôi, cũng điều tra vụ án về Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp, cậu đã bắt đầu gặp phải phiền phức rồi!

- Dấn sâu vào chuyện này, coi như Hạ lão tán thành cậu, cũng không thể trở thành chiếc ô luôn bảo vệ cậu được!

Trần Vũ Thành dừng lại một lát, nói tiếp:

- Nhưng bây giờ cậu vẫn kịp lui lại đấy!

- Như thế, cậu vẫn còn muốn nghe sao?

Trần Vũ Thành không phải nói chuyện gì cảnh báo, hắn đang rất chân thành nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

- Cho dù anh nói với tôi rằng, đối thủ của tôi là Phương Bắc Quân, là Trầm Bồi Sinh...

Bạch Tiểu Thăng phong thái nhẹ nhàng cười lên một tiếng:

- Thì có sao chứ!

- Sao anh biết chắc là tôi nhất định phải e ngại?

Từ khi Bạch Tiểu Thăng bước chân vào tập đoàn Chấn Bắc đến nay, mục tiêu cho tới bây giờ chỉ có một, đó là vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn Chấn Bắc!

Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Chấn Bắc, sẽ e sợ một người chỉ là đại sự vụ quan khu Đại Trung Hoa hay sao?

Chuyện cười!

Bạch Tiểu Thăng có mục tiêu cao xa, thân phận phi thường, tất nhiên không hề sợ hãi.

Trần Vũ Thành nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi biết, cậu đã từng giúp đỡ tập đoàn sa thải anh em Trần gia!

- Nhưng anh em Trần gia đã bị Hạ lão tự mình lên kế hoạch, giám sát việc điều tra, thậm chí bố trí ở nhiều mặt, mức độ bao phủ hơn xa những gì cậu tưởng tượng!

- Cậu chỉ là xuất hiện đúng lúc, cậu chỉ là đè sập một cây rơm rạ cuối cùng của anh em Trần gia.

- Hạ Lão tạo lên bố cục như thế, cậu cũng hiểu rõ rằng muốn đối phó với cấp người phụ trách khu vực sẽ cần bao nhiêu khó khăn!

- Hơn nữa, người phụ trách khu vực Trần Cửu Thiên kia ở trong số toàn bộ đám người phụ trách khu vực, thế lực chỉ tính ở mức giữa trung bình.

- So sánh với người phụ trách khu vực, thế lực của đại sự vụ quan càng mạnh hơn! Không nói Trầm Bồi Sinh, Phương Bắc Quân, coi như Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong, những đại sự vụ quan mới này, đều xa xa không phải một Trần Cửu Thiên có thể so sánh!

Trần Vũ Thành sợ Bạch Tiểu Thăng không hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy mà liên tục cường điệu lên.

- Thì có sao chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười, nói:

- Không phải anh định nói với tôi, tôi là 'kiến càng lay đại thụ, thật buồn cười, không biết tự lượng sức mình’.

Trần Vũ Thành im lặng.

Thực ra, cứ luôn cường điệu sự mạnh mẽ của đối phương, khiến cho Bạch Tiểu Thăng e ngại lùi bước, cũng không phải là ý định ban đầu của hắn.

Hắn sợ là Bạch Tiểu Thăng quá tự tin, không thể nhận định rõ ràng được thực tế.

Phải biết rằng, chênh lệch giữa đại sự vụ quan cùng đại sự vụ quan cũng có khoảng cách khá xa.

- Cậu thực sự không sợ mất đi chức vị hiện tại sao?

Trần Vũ Thành bỗng nhiên hỏi.

- Tôi không thể nói rằng mình luôn một lòng vì việc công, không sợ hãi gì cả, vậy cũng quá giả dối rồi!

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

- Tôi chỉ có thể nói tôi có lý tưởng của riêng mình, tôi có một mục tiêu định sẵn phía trước, tôi có thể vì nó mà cam nguyện một lần làm kiến càng, dù cho đối thủ là cây đại thụ.

- Anh thấy đấy, tôi còn trẻ tuổi, nếu như hiện tại tôi co rúm lại không tiến lên, lo trước lo sau, như vậy tôi có thể đạt được thành tựu trên lý tưởng và mục tiêu sao?

- Cả cuộc đời không có trải qua một lần điên cuồng sẽ để lại nhiều tiếc nuối sau này!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

- Ngược lại tôi từng nghe qua một câu, 'kiến càng lay đại thụ, thật đáng kính trọng, không cần biết lượng sức mình!’

- Huống hồ, Bạch Tiểu Thăng tôi không phải kiến càng, đối phương cũng không phải đại thụ!

- Tôi lấy đồng cấp chém đồng cấp, có gì mà không thể!

Bạch Tiểu Thăng không tuyên bố hùng hồn, nhưng lại có một loại khí phách to lớn.

Trần Vũ Thành nhìn về phía hắn, bình tĩnh nhìn mấy giây, rồi bỗng nhiên mỉm cười:

- Cậu thực sự không biết sợ là gì mà!

Từ trong ánh mắt Bạch Tiểu Thăng, Trần Vũ Thành thấy được một niềm tin không hề sợ hãi.

Ý chí đó khiến cho người khác nhìn vào Bạch Tiểu Thăng có cảm giác ‘vô cùng mạnh mẽ’.

Mặc dù Trần Vũ Thành không biết quyết tâm của Bạch Tiểu Thăng đến từ đâu, lại không kìm lòng được mà bị lây nhiễm!

Nếu như Bạch Tiểu Thăng cậu có thể làm được 'biết rõ núi có hổ, vẫn dám vào núi bắt hổ', Trần Vũ Thành tôi đã cùng cậu đi chung trên một con đường, lại có gì phải sợ!

Trần Vũ Thành bỗng nhiên nảy sinh một trái tim anh hùng.

- Vậy được, tôi sẽ nói!

Nét mặt của Trần Vũ Thành tươi cười, giọng nói dần trở nên nghiêm túc.

- Ba năm trước đây, tôi điều tra Trầm Dụ, càng điều tra lại càng phát hiện ra, căn bản anh ta cũng không phải là đơn độc một mình, mà còn cùng rất nhiều người có liên quan!

- Phía sau đó, thậm chí có bóng dáng của vài vị đại sự vụ quan, và người phụ trách ngành công nghiệp tỉnh!

- Lúc ấy, tôi bỗng ý thức được, Trầm Dụ không phải một người đơn độc, rất có thể thuộc về một đoàn thể to lớn, chỉ là một góc nhỏ của ngọn núi băng!

- Khi đó tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại không hề sợ hãi chút nào, tôi có khát vọng với thành tích, khát vọng càng tăng thêm một bậc, khi đó tôi muốn tự mình sáng tạo một công trạng truyền kỳ! Không người nào có thể vượt qua! Điều này sẽ vinh quang đến mức nào chứ!

- Thế nhưng cho đến khi tôi điều tra được phía sau bọn họ có bóng dáng của đại sự vụ quan, tôi mới nhận thức được mình đã suy nghĩ quá đơn giản.

- Ở trước mặt vị đại sự vụ quan kia, tôi chỉ là một sự vụ quan non nớt, giống như con kiến hôi!

- Vị đại sự vụ quan kia, tôi nghĩ cậu cũng đã biết.

- Đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh!

Nét mặt Trần Vũ thành Thần trở nên ngưng trọng, giọng nói khi nhắc đến tên Trầm Bồi Sinh càng thêm trầm thấp.

Con ngươi của Bạch Tiểu Thăng hơi co lại.

Cái tên đó đại diện cho điều gì, trên dưới Bộ Sự Vụ đều rõ ràng!

Toàn bộ khu Đại Trung Hoa đều rõ ràng!

Trầm Bồi Sinh là nhân vật cùng thời kỳ với Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải.

Sau khi thất bại trong cuộc tranh giành vị trí Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cùng Hạ Hầu Khải, ông ta là người đứng đầu trong hàng ngũ đại sự vụ quan!

Đại sự vụ quan liên quan đến ông ta có tới bốn, năm trong số mười người!

Càng có hai vị, từng tự xưng là học trò của Trầm Bồi Sinh!

Không chỉ như thế, ngay cả trong tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc cũng có học trò Trầm Bồi Sinh tồn tại.

Mấy năm trước, Trầm Bồi Sinh đã từng có ý kiến bất đồng với Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải. Tại thời điểm bỏ phiếu, số lượng phiếu là ngang nhau. Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải lại không chiếm bất kỳ ưu thế nào. Nếu không phải đến lúc cuối Trầm Bồi Sinh từ bỏ, số phiếu của ông ta thậm chí đã có thể chiến thắng Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải cũng chưa biết chừng!

Phải biết rằng vào thời điểm đó, nghe nói tính khí của Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải không có tốt như bây giờ, rất cố chấp trong việc kiểm soát quyền lực!

Nhưng mà, sau khi Trầm Bồi Sinh biểu hiện sức mạnh bản thân, Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải trở nên trầm mặc, nhiều năm qua đều tỏ ra kính trọng từ xa, thậm chí có nhiều lần thỏa hiệp!

Thậm chí có một số người còn đồn rằng nếu như Trầm Bồi Sinh đưa ra lệnh hiệu triệu, một nửa Bộ Sự Vụ, một nửa số người của khu Đại Trung Hoa đều sẽ hưởng ứng!

Đây chính là thực lực!

Cho đến tận thời điểm này, đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh đã không còn là một người nữa.

Mà là một con quái vật khổng lồ!

Nắm được tất cả những người tôn kính ông ta, cộng thêm một số viên chức hàng đầu hợp lại thành một đoàn, đủ để cứng đối cứng với Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa!

Từ điểm đó chúng ta có thể nhìn thấy rằng, ba chữ Trầm Bồi Sinh có phân lượng to lớn đến cỡ nào!

- Đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh thật sự có tham dự trong đó sao? Lão Thành, anh có thể đưa ra bao nhiêu chứng cứ?

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng hỏi.

Trần Vũ Thành lại cười khổ.

- Tôi có thể điều tra trên đầu đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh hay sao? Cậu không khỏi đánh giá tôi cao quá mức như vậy chứ!

- Tôi đã nhận thức được rằng, những người kia đều lấy Trầm Bồi Sinh làm người đứng đầu, những sự tình kia đều mơ hồ có bóng dáng của họ!

- Hơn nữa, đến vị trí kia như Trầm Bồi Sinh, ông ta sẽ còn tự mình tham gia vào trong những việc ô uế đó sao? Nếu ông ta cần, có lẽ chỉ đưa ra một gợi ý nho nhỏ, lập tức sẽ có vô số người đổ xô theo, liều lĩnh đi làm!

- Nhưng cậu muốn nói ông ta hoàn toàn không biết gì, cậu cảm thấy có khả năng sao? Ông ta chính là đại sự vụ quan đấy, nắm trong tay mạng lưới thông tin còn hơn xa tất cả mọi người!

- Những sự tình kia diễn ra, ông ta sẽ không phải không biết, chỉ là khả năng sẽ mở một mắt, nhắm một mắt!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, rất đồng ý.

- Lão Thành, anh vừa mới nói sự công chính ở tổng bộ là chuyện cười, nếu có thì có vẻ như đại sự vụ quan thực sự không làm tròn trách nhiệm, cũng coi như có thể bỏ qua.

- Nhưng anh nói về Lâm Ngọc là chuyện cười, vậy đã có chuyện gì xảy ra?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

Lúc Trần Vũ Thành nói, rõ ràng tâm tình hắn có vẻ phẫn nộ, có trào phúng.

Hắn sẽ không vô duyên vô cớ nảy sinh phản ứng như thế.

Sắc mặt của Trần Vũ Thành trở nên lạnh lẽo.

- Nếu như những chuyện khác đều là tôi đố kỵ mà nghi ngờ, đoàn thể to lớn nằm trong bóng tối kia, bao quát Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp đều là kéo cờ lớn làm bằng da hổ, dựa vào danh tiếng của Trầm Bồi Sinh để làm việc, mà Trầm Bồi Sinh chỉ là mở một mắt, nhắm một mắt.

- Nhưng trên người Lâm Ngọc, tôi không tin Trầm Bồi Sinh không có bất kỳ động tác gì!

Trần Vũ Thành lạnh lùng nói.

- Nói như thế là thế nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Trần Vũ Thành phản ứng như thế, chắc chắn đã có phát hiện.

Trần Vũ Thành tiếp tục nói:

- Ba năm trước đây, tôi cạnh tranh với Lâm Ngọc, cả hai đều có thắng có thua, anh ta cũng không phải vô địch như hiện tại, công trạng điều tra mỗi năm cũng không được khoa trương như thế!

- Nhưng từ khi tôi điều tra Trầm Dụ không có kết quả, mà anh ta chỉ dùng một tháng, liền đánh đổ Trầm Dụ, một nhân vật có liên quan đến Trầm Bồi Sinh. Lâm Ngọc theo thế, lập tức một đường thuận gió bẻ sóng, mỗi năm đều sáng tạo một kỳ tích cao hơn!

- Mà bởi vì tôi không phục nên đã đặc biệt chú ý đến anh ta, chú ý trong suốt ba năm. Sau khi thống kê lại, tôi phát hiện ra...

- Trong số những người bị Lâm Ngọc xét xử, có rất nhiều người đều có dấu vết liên quan đến Trầm Bồi Sinh!

- Nghĩ lại xem, những người ủng hộ Trầm Bồi Sinh, bị học trò của Trầm Bồi Sinh điều tra đến! Vô tư lớn đến cỡ nào, cỡ nào làm cho người ta phải cảm thán!

- Nhưng tôi phát hiện ra, sau khi những người này bị xét xử, không có ai bị lĩnh án trừng phạt nghiêm khắc. Đa số bọn họ là bị giáng chức, sau nửa năm đến một năm lại đổi sang cương vị mới, thậm chí còn chưa bị sa thải!

- Đến cả những người như Trầm Dụ, dù đã thật sự bị sa thải, sau khi rời đi, cũng vẫn có thể thành lập công ty, lại phong sinh khởi thủy, phát triển làm ăn.

- Cậu còn cảm thấy trong chuyện này không có vấn đề sao?

Trần Vũ Thành lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng run lên.

Trong chuyện này đúng là có vấn đề!

- Tiểu Thăng, cậu không cảm thấy rằng bọn họ đang cố ý cấp công trạng và uy danh cho Lâm Ngọc, trợ giúp anh ta bay cao, trợ giúp anh ta đạt được chức vụ đại sự vụ quan sao?

Trần Vũ Thành hít sâu một hơi, và trầm giọng xuống đưa ra kết luận của mình:

- Từ trong một số người, bọn họ tạo ra một vị đại sự vụ quan!

- Thủ bút lớn như thế mà không có Trầm Bồi Sinh tham dự, cậu có tin không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận