Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 663: Buổi thứ hai của lớp tập huấn



Triệu Thiên Trạch với Tưởng Bắc Thành đạt thành hợp tác, tất cả đều vui vẻ.

- Tiểu Thăng, lần này mày mà nhờ có em, chị mời em một chén.

Triệu Thiên Trạch giải quyết xong tâm sự nên tâm tình tốt, rất cảm kích với Bạch Tiểu Thăng.

Bên cạnh nàng, La Y Y tranh thủ thời gian tìm hai cái ly sạch, rót rượu đưa tới.

- Bạch tiên sinh, tôi cũng kính ngài.

Trên mặt Tưởng Bắc Thành mang theo nụ cười nịnh nọt, bưng ly rượu của mình lên.

La Y Y, tiểu Doãn cũng nâng ly rượu lên.

Đám người đều mời rượu Bạch Tiểu Thăng, còn Trịnh Thanh Hồng cùng Bạch Kiêu Thừa không ai để ý tới nên có chút lúng túng.

- Thiên Trạch, anh còn có việc nên đi trước, hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp.

Nửa gương mặt của Trịnh Thanh Hồng sưng phù.

- Được, không tiễn.

Triệu Thiên Trạch lễ phép cười nhạt.

Trước khi đi, Trịnh Thanh Hồng còn âm thầm trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó hừ lạnh một tiếng.

Bạch Kiêu Thừa hướng về đám người cười ngượng ngùng, cũng chạy theo sát phía sau.

Hai người xám xịt rời đi, nhưng đám người cũng không có nhìn thêm.

Bạch Tiểu Thăng bưng ly rượu lên chạm cùng Triệu Thiên Trạch và Tưởng Bắc Thành,

- Ly rượu này tôi chúc hai người hợp tác vui vẻ.

Nói xong Bạch Tiểu Thăng uống một hơi cạn sạch.

La Y Y và tiểu Doãn cũng uống một ngụm.

- Nhưng mà Tương tổng à, tôi còn muốn nói cho anh một câu, trời cũng có đạo nên chuyện trộm của người này…

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nhìn Tưởng Bắc Thành

- Tôi hi vọng về sau anh đừng làm nữa.

Thời điểm nói lời này, giọng của Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh, cũng không nghiêm khắc.

Nhưng Tưởng Bắc Thành rõ ràng cảm thấy một cỗ uy áp.

Cái này để hắn không kìm được phải gật đầu, cung kính nói

- Bạch tiên sinh nói đúng! Tôi tỉnh rồi, về sau không dám nữa.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế thì cười cười.

Sau đó, hắn lại nói với Triệu Thiên Trạch

- Bên kia em còn mấy người bạn nên không tiện đợi lâu, hẹn gặp lại.

Triệu Thiên Trạch muốn nói lại thôi, cuối cùng cười một tiếng

- Vậy hôm nay chị không quấy rầy em nữa.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, quay người rời đi. Đám người đưa mắt nhìn theo.

- Hai vị mỹ nữ đợi lâu rồi!

Lần nữa trở về, Bạch Tiểu Thăng phát hiện ánh mắt Phùng Ly nhìn hắn có chút quái dị.

Ánh mắt Hoắc Thiên Tầm lại lấp lánh ánh sáng. Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình nhưng sau đó liền hiểu. Nhất định là Hoắc Thiên Tầm đem “Sự tích anh dũng” của hắn kể lại cho Phùng Ly nghe.

Nhưng mà sau đó, đám người cũng không có nói tới chuyện kia.

Mắt thấy cũng đã đến lúc nên Bạch Tiểu Thăng cười nói

- Hai vị mỹ nữ đã ăn xong chưa? Công ty của tôi còn chút việc, hôm nay đến đây thôi nhé.

Thấy phải kết thúc thì Hoắc Thiên Tầm có chút không muốn.

Phùng Ly ở bên cạnh nói

- Bữa cơm này tốn thời gian rất lâu, Thiên Tầm, chúng ta cũng phải trở về rồi.

Hoắc Thiên Tầm đành đồng ý.

Nói xong, ba người đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng liếc qua bàn Triệu Thiên Trạch đã trống không, chắc là rời đi rồi.

Nhưng mà Triệu Thiên Trạch không có tới chào hỏi, có lẽ là do vội vã đi ký hợp đồng, hoặc là nhìn thấy Phùng Ly nên không muốn thêm xấu hổ cùng hiểu lầm.

Nhưng mà lúc tính tiền thì bọn họ lại được cho biết là đã có người trả.

Phùng Ly muốn đưa tiền cho Bạch Tiểu Thăng nhưng hắn lại cười nói

- Tiền này không phải tôi trả nên không thể thu.

Hắn kiên trì không thu, Phùng Ly cũng hết cách.

- Thay tôi cảm ơn bạn của anh nhé.

Phùng Ly cười nói.

Nàng biết rõ vừa nãy Bạch Tiểu Thăng đi gặp Triệu Thiên Trạch.

Vừa rồi, Hoắc Thiên Tầm còn liếc trộm sang nhưng Phùng Ly lại không làm như thế. Phi lễ chớ nhìn, nàng là người rất trọng lễ tiết.

- Được, tôi nghĩ bạn của tôi nghe được lời này của cô thì nhất định sẽ rất vinh hạnh.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo.

Hoắc Thiên Tầm vẫn còn lưu luyến không muốn đi.

- Anh Bạch, lần sau chúng ta hẹn cùng đi dạo phố nhé!

Hoắc Thiên Tầm nói.

- Được, lần sau đi.

Bạch Tiểu Thăng ôn hòa cười, không có từ chối nhưng cũng không có đồng ý.

Đưa mắt nhìn hai cô gái rời đi, hắn cũng không nhịn được giang cánh tay ra ôm lấy ánh mặt trời buổi chiều ấm áp.

- Bữa cơm này xảy ra rất nhiều việc.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một tiếng.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng trở về công ty, vừa bước vào văn phòng hắn liền nhận được tin tức Phùng Ly gửi đến.

- Mai là buổi học lần thứ hai của lớp tập huấn, vẫn ở địa điểm cũ, không thể đến muộn.

Nhanh như vậy lại mở lớp rồi?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, chỉ trả lời một chữ “Được”.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.

Bạch Tiểu Thăng vẫn như lần trước, không sớm không muộn đến phòng học của đại học Trung Kinh.

Hắn đến vị trí cũ của mình, vừa ngồi xuống thì Triệu Thiên Trạch cũng chạy đến xông vào ngồi bên cạnh hắn.

Mắt thấy Triệu Thiên Trạch cười tươi như hoa đầy vẻ quyến rũ động lòng người. Bạch Tiểu Thăng liền biết, tiến triển bên kia chắc chắn rất tốt. Cùng Tưởng Bắc Thành hợp tác xuôi gió xuôi nước.

Quả nhiên - -

- Em Bạch, chuyện lần trước may mà nhờ có em đó.

Triệu Thiên Trạch cười nói,

- Chị cùng Tưởng Bắc Thành hợp tác rất thuận lợi! Có anh ta hỗ trợ thì nước hoa chúng ta có thể chắc thắng được tư cách ở khu Á Châu! Bảy châu bình chọn, nếu như vận hành tốt thì không nói đoạt giải nhất, được giải hai giải ba không phải là vấn đề! Đây là giải thưởng quốc tế đó! Có phần vinh dự này thì cũng đủ để công ty tiến thêm một bước.

- Vậy em cầu chúc các chị sớm thành công.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Cái nước hoa kia có thể nói là xuất ra từ tay hắn, lấy được thành công hắn cũng cao hứng.

- Kỳ thật, cái nước hoa kia có nguồn gốc từ tay của em nên khi tranh tài kết thúc chị sẽ đăng ký độc quyền tên của em. Chị cùng Tưởng Bắc Thành đã ước định, hai người chúng ta đều chỉ có quyền sử dụng thôi.

Triệu Thiên Trạch chân thành nói.

- Cần phải thế sao?

Bạch Tiểu Thăng ngược lại không thèm để ý.

Nhưng mà Triệu Thiên Trạch rất kiên trì nên hắn cũng đành thôi.

- Nếu chia hoa hồng thì để Tưởng Bắc Thành trực tiếp đưa cho ông chủ của hắn đi, người kia là anh em tốt của em.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Kì thực, hắn sợ phiền phức.

- Cũng được!

Triệu Thiên Trạch gật đầu.

Vị anh em trong miệng Bạch Tiểu Thăng nhất định là một đại nhân vật, Triệu Thiên Trạch cũng muốn kết một phần thiện duyên.

- Còn nữa, có lẽ em cũng không biết

Triệu Thiên Trạch cười nói

- Vị Tương Tổng kia cũng coi như lợi hại, vậy mà lại tự hạ lương một năm, còn nói là phải trừng trị bản thân.

Ồ? Bạch Tiểu Thăng ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Mặc kệ là thật hay giả, Tưởng Bắc Thành là người thông minh, không biết cái này là để cho chính mình hay là cho Trịnh Đông Tỉnh nhìn đây.

- Mặt khác, tiểu Doãn mới là người để cho chị hận đến ngứa răng, uổng công chị đối với hắn tốt như vậy, nhưng lại dám phản bội!

Triệu Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng rồi lập tức cười nói,

- Tương Tổng đã thay chị trừng phạt hắn rồi. Tiến hành khai trừ ra khỏi công ty, còn bắt buộc hắn trong vòng năm năm không được vào nghề này nếu không thì sẽ tố cáo hắn tiết lộ cơ mật thương nghiệp.

Triệu Thiên Trạch nói một cách hả giận.

Tiểu Doãn chắc đã hối hận đứt ruột rồi.

- Được, chị vui vẻ là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Hắn thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng học mở ra, Trịnh Thanh Hồng bước vào.

Qua thời gian hai ngày, nửa bên khuôn mặt kia cũng không còn sưng như lúc trước nhưng vẫn rất dễ thấy.

Bạch Kiêu Thừa đứng ở phía sau, gặp người liền nói Trịnh Tổng xả thân vì chuyện nghĩa.

Một đường che đậy.

Phùng Ly mặc dù muốn nói hủy bỏ tư cách của Bạch Kiêu Thừa nhưng chưa có thông báo chính thức nên Bạch Kiêu Thừa vẫn có thể tới.

Trịnh Thanh Hồng vẫn ngồi ở chỗ cũ. Hắn vào không bao lâu thì Phùng Ly cũng đẩy cửa vào, đi thẳng lên bục giảng.

Đứng trên bục giảng, nhìn đám người chung quanh, đặc biệt là cùng Bạch Tiểu Thăng liếc nhau một cái.

Sự vụ quan Phùng Ly mỉm cười, cất giọng nói

- Xem ra tinh thần cùng diện mạo của mọi người rất tốt đó! Được! Vậy lần này, chúng ta sẽ chơi một trò chơi!

Đám người sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng cũng khẽ giật mình.

Trò chơi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận