Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2367: Nhặt được bảo (2)

Người quản lý chính kia có thể chỉ là cẩn thận tuân theo quy định mà thôi.

Thấy Bạch Tiểu Thăng đã lên tiếng, cụ già nhất thời vui mừng.

Người quản lý bên cạnh ngây người, sau đó mỉm cười nói:

- Nếu ngài đã lên tiếng, vậy hoàn toàn có thể được, khách của ngài thì không thành vấn đề.

Cho dù phía trên có trách tội xuống, cũng có người gánh vác. Anh ta làm chuyện mượn hoa hiến Phật thì tính là gì.

Sau khi người quản lý an ninh ra hiệu, những người bảo vệ kia thả cụ già ra và lùi lại.

Cụ già kia vui mừng đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, luôn miệng nói cảm ơn:

- Cảm ơn, cám ơn ngài, cảm ơn lòng tốt của ngài.

- Cụ khách sáo rồi. Chúng ta cùng đi vào đi.

Bạch Tiểu Thăng nhã nhặn nói.

- Được, được!

Cụ già luôn miệng nói.

Người quản lý an ninh đi trước dẫn đường, ba người Bạch Tiểu Thăng dẫn theo cụ già cùng bước vào bên trong rào chắn.

Từ bên này đi qua đập lớn, trước hết phải đi qua một đoạn đập chứa nước đã. Cụ già đi quen đường, còn nhiệt tình nói cho Bạch Tiểu Thăng nghe về lịch sử của cái đập lớn này.

Xem ra ông cụ hiểu khá rõ về bên này.

Bạch Tiểu Thăng thấy cụ già ăn nói không tầm thường, trong lời nói có kiến thức uyên bác, lại nghĩ tới những lời ồn ào của ông cụ và đám bảo vệ ở trước cửa.

Ông cụ có rất nhiều bằng cấp, còn có một danh hiệu học giả về môi trường và trạng thái phát triển, điều này thật không đơn giản.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lập tức tò mò, mỉm cười nói:

- Còn chưa hỏi ngài xưng hô thế nào, tôi họ Bạch, ngài có thể gọi thẳng tôi là “Bạch” cũng được.

- Cậu nhóc, cậu có thể gọi tôi là Roger.

Ông cụ cười nói:

- Tôi ở phía tây của hòn đảo nhỏ này.

- Ngài Roger, ngài làm nghề gì vậy? Tôi nhìn ngài rất giống với một giáo sư đại học.

Bạch Tiểu Thăng thử dò xét.

Lão Roger cười mỉm, lắc đầu:

- Không nhắc tới chuyện năm đó nữa, bây giờ tôi chính là một lão già bình thường, không có việc gì thích đi dạo lung tung thôi.

Thấy đối phương hình như không muốn nói thêm về mình, Bạch Tiểu Thăng cũng không hỏi nữa.

Chẳng mấy chốc, lão Roger chỉ tay về một chỗ bên đập chứa nước, nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Đó, nơi đó chính là chỗ tôi thường câu cá, nhìn xem, còn có một ao nước nhỏ dùng đá chặn lại, đó là do tôi tự làm đấy. Lần này tôi tới chỗ đó. Tôi câu cá rất tốt, trong mười lăm phút nhất định sẽ có thu hoạch, tôi dám cam đoan đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Vậy có cơ hội, ngược lại tôi phải xin ngài chỉ bảo mới được.

- Không thành vấn đề.

Lão Roger cười ha hả nói:

- Người trẻ tuổi, cậu làm việc của cậu đi, tôi đi câu cá đây. Chờ lát nữa cậu làm xong, nhớ qua bên kia, tôi sẽ để lại trong ao nước nhỏ cho cậu một con cá béo.

Cụ già đặc biệt nhấn mạnh:

- Cá lư lớn, chỗ khác không ăn được đâu!

Biết đây là cụ già có ý tốt nên Bạch Tiểu Thăng cũng không từ chối, cười nói:

- Được ạ.

Trò chuyện xong, hai bên lại mỗi người đi một ngả, mỗi người đi một hướng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng được người quản lý an ninh dẫn đường, đi tới trong đập lớn nhưng không vào khu văn phòng làm việc nghỉ tạm, mà đi thẳng đến chỗ đặt thiết bị.

Vào phòng thiết bị ở tầng dưới cùng, mấy người đi thẳng tới, thấy được những máy móc khổng lồ trước đây chưa từng gặp qua, tất cả đều trong tình trạng ngừng hoạt động.

Bạch Tiểu Thăng hỏi thăm người quản lý an ninh về tình hình thiết bị, nhưng đối phương sao biết được những điều này, căn bản là cái gì cũng không biết.

Lúc này nhân viên kỹ thuật đều không đây, cũng chỉ có thể nhìn đại khái.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn đi qua đi lại, còn bảo Hồng Liên tìm hiểu rõ ràng một vài vấn đề đưa ra cho mình tham khảo.

Ở trong lĩnh vực Hồng Liên có thể phân tích, Bạch Tiểu Thăng nhận được có hơn trăm vấn đề.

Đây còn không phải là tất cả, gần như mỗi thiết bị đều tồn tại vấn đề tương tự.

Nếu muốn chữa trị thì rắc rối vô cùng, nhất định phải đi tìm một kỹ sư trưởng có trình độ cao, bằng không cũng chỉ có thể thay đổi thiết bị.

Nhưng thay đổi thiết bị còn cần tiến hành cải tạo kiến trúc hiện tại, không chỉ tốn sức, tốn thời gian, số tiền đầu tư lại cao.

Bạch Tiểu Thăng đi tới một hồi cũng thấy đau, vấn đề còn nghiêm trọng hơn mình tưởng rất nhiều.

Liếc nhìn đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng nói với người quản lý an ninh nói:

- Được rồi, chúng ta lại xem đến đây thôi, vất vả cho anh rồi.

- Đây là chuyện nên làm thôi.

Người quản lý an ninh nghe vậy liền mỉm cười luôn miệng nói.

Cả đoạn đường đi này, anh ta cũng thấy mệt mỏi, ước gì sớm kết thúc một chút.

Mọi người ra khỏi đập lớn, đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng lại nghĩ tới lão Roger, ánh mắt liếc nhìn về một hướng nhưng không nhìn thấy người đâu.

Cũng đúng thôi, đến giờ này rồi chắc hẳn lão Roger đã rời khỏi đây.

Nhớ lão Roger nói có để lại một con cá cho mình ở bên đó, Bạch Tiểu Thăng lại dẫn theo mọi người đi tới.

Nói thế nào, đó cũng là ý tốt của ông già, không thể lãng phí.

Bên kia là một khu vực bằng phẳng, bờ nước dùng đá đắp nên, lại dùng xi măng chặn thành ao nước nhỏ.

Mọi người đi tới mới phát hiện trên mặt đất còn có rất nhiều hình vẽ kỳ quái được vẽ bằng cành cây, giống như chỉ tiện tay vẽ loạn.

- Cụ già này thật có nhã hứng, vừa cầm cần câu cá còn vừa có thể vẽ, lại không sợ cá chạy mất à?

Lâm Vi Vi còn không nhịn được cười nói.

Lúc đầu Bạch Tiểu Thăng không để ý, chỉ mỉm cười.

Mọi người đi tới nhìn trong ao trước mặt.

Lôi Nghênh không nhịn được nói:

- Một con cá thật ra!

Một con cá khoảng ba bốn cân đang vui vẻ bơi trong ao nước.

- Em chưa từng nhìn thấy loại cá này, sau khi trở về em phải điều tra xem thử nó thế nào mới được.

Lâm Vi Vi xoa tay, có phần muốn khoe tài nấu nướng.

- Tôi đi tìm đồ giúp ngài mang nó đi.

Người quản lý an ninh thấy thế vội nói rồi đi trở về.

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng vô tình ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn thấy hình vẽ hỗn loạn dưới chân của người quản lý an ninh.

Chỉ liếc mắt, trong đầu Bạch Tiểu Thăng chợt muốn nổ tung.

Đây hình như... cũng không phải tiện tay vẽ loạn, hình như là hình vẽ có kết cấu gì đó, còn có số liệu giản lược!

- Anh đứng yên!

Bạch Tiểu Thăng lập tức chỉ tay về phía người quản lý an ninh và quát to.

Người quản lý chính kia lập tức bị dọa cho giật mình, dừng chân, ngơ ngác nói:

- Sao, sao vậy?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên mặt đất. Trong đầu anh, Hồng Liên đang nhanh chóng tiến hành sắp xếp lại những hình vẽ này, sau đó cấu tạo lại lần nữa.

Đồng tử của Bạch Tiểu Thăng hơi co lại.

Không ngờ hình vẽ trên mặt đất lại có thể giống như tổ hợp máy móc, chính là một phần anh nhìn thấy trong máy phát điện vừa rồi!

Lão Roger đang câu cá nhàn hạ, lại có thể tiện tay vẽ ra cái này sao?

Bạch Tiểu Thăng không thể tin nổi, đứng ngẩn người một lát, sau đó ánh mắt sáng lên.

- Nhặt được bảo rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận