Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 332: Hành động bắt đầu



Có vài người phụ nữ tửu lượng so với nam nhân còn lợi hại hơn. Bạch Nhiên chính là loại này.

Một bình rượu đế này bình thường thì ngay cả đàn ông đều phải nằm xuống, nhưng mà Bạch Nhiên vẫn không có chuyện gì, nàng vẫn một mực thanh tỉnh!

Sở dĩ nàng giả say là muốn tìm cơ hội tốt để đào tẩu.

Đáng tiếc là trong phòng này có mấy người đàn ông tửu lượng rất tốt, nàng tìm mãi mà không thấy cơ hội.

Đối với Bạch Song Lôi, nàng triệt phẫn nộ cùng thất vọng. Người này vậy mà lại thiếu lương tri và đạo đức đến thế, giúp người ngoài đến ép chính mình, Bạch Nhiên đã quyết định, sự tình của Bạch Song Lôi nàng sẽ không tiếp tục để ý nữa!

Sống cũng tốt chết cũng tốt, Bạch Nhiên nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, từ giờ nghe theo mệnh trời đi!

Bây giờ trong đầu nàng chỉ có một ý niệm đó là - Chạy chốn!

Vị anh họ Bạch Phỉ kia của nàng, lần này có thể vì nàng mà đến thương lượng cùng những người này đã làm cho Bạch Nhiên rất kinh ngạc cùng cảm động.

Bạch Phỉ lúc trước là thần tượng của nàng, về sau bởi vì là chuyện trong nhà mà hình tượng đã sụp đỗ.

Mà hiện nay, anh ta lại lần nữa để Bạch Nhiên cảm thấy được thân tình.

Bạch Phỉ thoát được khỏi đây làm cho Bạch Nhiên có cảm giác rất vui.

Chỉ là người cứu Bạch Phỉ là ai, nàng cũng rất hiếu kỳ.

Nghe những người kia nói chuyện thì cái người được Lôi Nghênh cùng Thành Tiểu Tứ miêu tả, trong đầu của Bạch Nhiên lại cấu trúc ra được hình tượng của Bạch Tiểu Thăng.

- Làm sao có thể! vị em họ kia của mình cũng coi như có tư duy nhạy cảm, miệng lưỡi lanh lợi. Nhưng cậu ấy quá văn nhược, làm sao có thể đánh thắng được những người như hung thần ác sát này.

Bạch Nhiên đem cái suy nghĩ này vứt ra sau đầu, toàn tâm suy nghĩ đến chuyện đào tẩu.

Trong phòng này hiện giờ chỉ còn hai người nên khả năng đào tẩu thành công rất lớn. Nhưng mà cửa phòng đã bị khóa mà lúc cuối nàng cũng có uống một bình rượu đế nên chỉ sợ chạy đi bây giờ sẽ không đủ sức.

Đi ra ngoài kêu to cứu mạng?

Bọn anh Hào sẽ nói với mọi người là nàng uống say nói lung tung sau đó kéo trở về!

Cái cách này là dùng không được!

Nếu mà làm cho bọn họ điên lên thì chuyện gì họ cũng có thể làm được.

Bạch Nhiên rất cẩn thận.

Lúc nàng đang suy nghĩ biện pháp ổn thỏa nhất thì nghe được một bí mật lớn.

Liên quan đến chuyện Lôi Nghênh bị người thần bí kia đánh!

Thì ra là anh Hào đào hố cho Lôi Nghênh!

Đây tuyệt đối là bí mật rất hữu dụng nha!

Bạch Nhiên cảm giác rất hưng phấn.

Nhưng mà, chỉ bằng vào lời nói của chính mình Lôi Nghênh kia có thể tin sao? Vạn nhất không tin thì làm sao bây giờ. . .

Sau khi hưng phấn thì Bạch Nhiên lại tỉnh táo lại.

Nàng vẫn như cũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn đang suy tư tìm phương pháp ổn thỏa nhất.

. . .

Lúc Lôi Nghênh dẫn người ra khỏi phòng, Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi vội vàng đi vào Tụ Phong Viên ở bên cạnh, tìm một chỗ gần cửa sổ mà ngồi xuống.

Bọn họ còn chuẩn bị cả đồ để ngụy trang, sau đó không đến mười phút đã hóa trang xong.

Lôi Nghênh bị thương nên đi đứng có chút bất tiện, bọn họ một đường quay trở về tốc độ không nhanh. Khi đến lầu một của Tụ Phong Viên, Thành Tiểu Tứ còn ngã ngồi lên ghế, ôm bụng, nhe răng trợn mắt nghỉ ngơi một lúc lâu.

Sau đó Lôi Nghênh lại còn cùng anh Hào đối thoại một phen, lại giải thích, thời gian linh linh toái toái cộng lại, còn lâu mới có thể nhanh được như nhóm người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Phỉ không đi cùng Bạch Tiểu Thăng bọn họ vì hắn còn có nhiệm vụ khác.

- Chúng ta làm sao không hành động a!

Đổi trang phục xong Dương Thiến Nhi nhịn không được hưng phấn đi tới đi lui.

Nàng cảm giác chuyện này rất kích thích, giống như là đặc công trong phim ảnh.

- Gấp cái gì.

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói, bỗng nhiên giơ tay để cho menu rơi xuống đất sau đó cúi người nhưng lại chậm chạp không nhặt lên.

Dương Thiến Nhi đang kinh ngạc không hiểu hắn đang muốn làm gì thì bỗng nhìn thấy ngoài cửa sổ cái người đàn ông gọi là Lôi Nghênh kia đang mang theo mấy người vội vàng đi qua.

Lúc đi ngang qua chỗ bọn họ ánh mắt của Lôi Nghênh còn quét qua Dương Thiến Nhi một chút.

Dương Thiến Nhi âm thầm giật mình, nhưng nhờ vào những năm này làm phóng viên nên tinh thần cũng mạnh hơn nhiều, không sợ hãi chút nào mà lãnh đạm liếc mắt nhìn lại hắn ta.

Chờ đối phương đi qua, Dương Thiến Nhi mới nhịn không được vỗ vỗ ngực của mình.

- Sợ cái gì, tôi mà hóa trang thì ngay cả mẹ ruột của cô cũng không nhận ra, không ngờ con gái mình lại trở nên đẹp như vậy!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nói đùa một câu.

- Đi chết đi!

Dương Thiến Nhi nhỏ giọng mắng một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng sờ lên cằm, hứng thú nhìn nàng.

- Vừa rồi một màn kia, ánh mắt ngạo kiều của cô cũng không tệ nha, tôi phát hiện cô kỳ thật rất có thiên phú diễn xuất đó.

Dương Thiến Nhi nghe vậy lườm hắn một cái.

Nhưng mà được hắn khích lệ, nàng cũng có mấy phần đắc ý.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nhìn nàng, mỉm cười nói.

- Tên Lôi Nghênh kia không đơn giản đâu, phòng trường hợp anh ta ở tiệm cơm này, tôi đề xuất hai phương án. Một nếu anh ta không ra chúng ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế đưa anh ta ra ngoài. Còn nếu anh ta đi ra thì tốt, Bạch Phỉ có nói qua, đám người kia có sáu người, đã đi ra ngoài bốn người. Vậy thì bên trong chắc chỉ còn anh Hào, cùng tên bị tôi đánh gọi là Thành Tiểu Tứ.

- Lần này, nữ thần may mắn chiếu cố chúng ta rồi!

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, quay về phía Dương Thiến Nhi cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

- Đi, đến lượt cô ra sân rồi!

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi đi ra khỏi quán cơm.

Ra đến cửa, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy bóng lưng của Lôi Nghênh cùng những người kia, giương tay khẽ vẫy một cái bỗng nhiên từ trên không trung bay xuống một con chim khá to, Bạch Tiểu Thăng dùng âm thanh cực nhỏ phát ra một chuỗi tiếng chim hót, con chim kia nghe thấy liền lắc lắc cái đầu, sau đó bay về hướng đám người Lôi Nghênh.

- Anh còn có rảnh rỗi chơi sao.

Dương Thiến Nhi vừa bực mình vừa buồn cười.

Nàng đã chứng kiến Bạch Tiểu Thăng chơi đùa cùng chim sẻ hoang dại nhiều lần, mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không có quá mức để ý.

- Tôi không phải đang chơi, tôi đang truyền thông tin cho Bạch Phỉ. . . Được rồi, nói với cô thì cô cũng không hiểu được. . .

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Dương Thiến Nhi nguýt hắn một cái sau đó càng nổi giận hơn.

- Được rồi chúng ta phải nắm chắc thời gian, tôi sẽ nói cho cô biết kế hoạch.

Bạch Tiểu Thăng nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Dương Thiến Nhi.

Dương Thiến Nhi vừa nghe liền kinh ngạc, đôi mắt hơi sáng lên, sau đó liên tiếp gật đầu.

- Đã nhớ kỹ chưa?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Một hồi phải diễn cho thật tốt nha, nếu mà hỏng thì tôi với cô đều chết hết đó. Tay chân tôi đang rất run, toàn thân thì đau không đánh lại bọn họ đâu.

- Yên tâm đi tôi không diễn kịch thì thôi nếu diễn thì sẽ là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Dương Thiến Nhi ngạo nghễ nói.

- Vậy thì mời nữ diễn viên chính trổ tài.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay ra làm dấu mời.

Dương Thiến Nhi cười một tiếng đi lên phía trước.

Còn đám người Lôi Nghênh bên kia đã bắt đầu lục soát xung quanh, tìm kiếm nhóm người một nam một nữ này.

Bây giờ mặc dù là giờ cơm, nhưng người đến ăn cơm chưa nhiều nên việc hỏi thăm rất dễ dàng.

Lúc bọn Lôi Nghênh đang tìm kiếm nhóm người Bạch Tiểu Thăng thì Bạch Phỉ đang ngồi ở một căn phòng sâu bên trong của Đỉnh Hương Lâu, cũng gần cửa sổ nên dễ dàng con quan sát động tĩnh bên kia.

Bên trong ánh mắt của hắn mặc dù ẩn ẩn có chút e ngại nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Nhiệm vụ của hắn là trông chừng những người này, lúc cần thiết sẽ phải chạy ra ngăn chặn nhóm người đó lại, bảo đảm Bạch Tiểu Thăng bên kia có thể cứu viện thuận lợi!

Bạch Tiểu Thăng có nói sẽ an bài ngoại viện cho hắn. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu?

Bạch Phỉ tìm kiếm bốn phía cũng không có nhìn thấy bóng dáng của ngoại viện.

Mặc kệ đi!

Dù có một mình thì cũng phải ngăn chặn nhóm người kia!

Bạn cần đăng nhập để bình luận