Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1658: Dẫn tất cả mọi người đi (2)

- Nếu như ngài Câu còn lo lắng, chúng tôi thậm chí có thể ký thêm thỏa thuận, bảo đảm sẽ không lấy bất kỳ thành quả nào của các người bên này.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp.

Cho dù phương hướng nghiên cứu của công ty dược phẩm Thương Vân bên này đúng, thành quả cũng có, nhưng tiến triển chậm, cũng bởi vì các mặt như tài chính, tài nguyên kìm hãm.

Theo Bạch Tiểu Thăng thấy, một khi cho bọn họ nhiều tài chính, nhiều tài nguyên ủng hộ hơn, lại thêm và phương hướng nghiên cứu và cơ sở dữ liệu của đám người Rhine, vậy thành quả bọn họ đạt được sẽ hơn những gì đang có rất nhiều!

Nói ngắn gọn, Bạch Tiểu Thăng vẫn coi thường những thứ được nghiên cứu thí nghiệm từ công ty dược phẩm Thương Vân.

Đám nhân viên nghiên cứu nghe được những lời này, cũng biết lần này bọn họ đi, chắc chắn phải để đồ lại, đây là quy định trong ngành. Cho dù vài thứ kia là tâm huyết bọn họ bỏ ra, nhưng điều khiến cho bọn họ đau lòng chính là không thể làm gì, tất cả không ai có ý kiến.

Dù sao cuối cùng cũng phải đi, hôm nay đã trở mặt, không đi cũng không có lợi ích gì nữa.

- Không không không, tôi tin ngài.

Câu Đại Hổ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười ha hả rồi liếc nhìn mọi người, sau đó quyết định và cất giọng nói:

- Tôi lập tức cho người bên nhân sự làm thủ tục cho bọn họ, ai muốn đi đều có thể đi!

Mọi người lại chấn động.

Câu Đại Hổ tự nhiên thả người!

Còn là tất cả mọi người!

- Chỉ có điều, tôi không thể bồi thường cho bọn họ.

Câu Đại Hổ cẩn thận cười làm lành nói.

Bạch Tiểu Thăng tươi cười nói:

- Không sao, chỉ cần ngài Câu thả người, tôi đã rất cảm ơn rồi.

Lập tức, hai người "đều nở nụ cười" .

Mặc Thành Cự, Tiền Bắc, những nhân viên nghiên cứu, những người luôn đi theo Câu Đại Hổ thấy vậy đều sửng sốt.

Bọn họ xem vở tuồng ngày hôm nay, thật sự chẳng thể nào hiểu nổi!

Từ mới đầu thì xung đột mãnh liệt đến bây giờ "lại nói chuyện vui vẻ", chuyển biến này cũng quá đột ngột đi!

Không quan tâm người bên ngoài thấy thế nào, lúc này, Câu Đại Hổ vẫn đi theo Bạch Tiểu Thăng chuyện trò vui vẻ.

Câu Đại Hổ không chỉ yêu cầu người bên phòng nhân sự làm việc nhanh, còn thân thiết tự dẫn người đi đốc thúc.

Sau đó, Câu Đại Hổ mời Bạch Tiểu Thăng chờ, đồng thời còn bảo những người bảo vệ đi mang ghế, cầm trà bánh tới.

Những người bảo vệ vốn đến với khí thế hung hăng, muốn đánh người, giờ lập tức thành người giúp việc.

Nhưng đây là do con trai của tổng giám đốc Câu căn dặn, bọn họ cũng không dám trái lời, đành phải ngoan ngoãn làm theo.

Chờ Câu Đại Hổ dẫn người đi rồi, Bạch Tiểu Thăng kéo Mặc Thành Cự sang một bên nói chuyện, còn có Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh hộ tống.

- Ngài Thành Cự, tôi muốn nói cho ngài biết thân phận thật sự của tôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mặc Thành Cự mỉm cười và nói:

- Thật ra, tôi nên nói sớm hơn, Tử Nhạc đã biết, tôi cho rằng hắn sẽ nói với ngài.

- Bây giờ cậu nói cho tôi biết cũng không muộn.

Mặc Thành Cự cười, ánh mắt có chút nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Hắn cũng rất tò mò, Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Mặc Thành Cự hiểu rất rõ ông chủ Câu Hữu Đình của mình là người thế nào! Đó là người ăn cả hai mảng kinh doanh và chính trị, luôn ngang ngược!

Nhiều năm trước, nhà họ Câu có sản nghiệp tập đoàn, thậm chí đủ để đấu với tập đoàn lớn đứng hàng đầu trong nước, cho dù những năm gần đây xuống dốc, nhưng vẫn có sức lực không thể khinh thường!

Còn nữa, Câu Hữu Đình còn có quan hệ với một vài nhân vật lớn trong chính trị.

Công ty tài chính của nhà họ Câu trước mắt rơi vào trong phong ba của giới chính trị, gây ra chấn động không nhỏ.

Mặc Thành Cự cho rằng mình chỉ là một giám đốc, chuyện gì không cần hỏi, mình sẽ không hỏi nhiều.

Mà hôm qua, khi hắn quay về nhà họ Mặc tham gia bữa tiệc gia đình, buổi tối vẫn nghe có người bên chính quyền nhà nước đã tới công ty, muốn tìm hiểu tình hình của Câu Đại Hổ. Câu Đại Hổ trực tiếp đóng cửa không tiếp đối phương.

Thực lực nhà họ Câu mạnh như vậy, nhưng vẫn có thể bị Bạch Tiểu Thăng uy hiếp cho dễ bảo, ngay cả Câu Đại Hổ cũng phải nịnh nọt các kiểu.

Vậy chỉ có thể nói, bối cảnh của Bạch Tiểu Thăng còn mạnh hơn, đáng sợ hơn!

Hắn thật sự không biết, người được Mặc Tử Nhạc đưa về nhà rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Mặc Thành Cự nhìn Bạch Tiểu Thăng, chờ nghe anh tự nói với mình.

- Ngài Thành Cự cũng biết tên thật của tôi là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng giới thiệu mình với Mặc Thành Cự lần nữa:

- Thân phận của tôi là giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa!

Bạch Tiểu Thăng nói thẳng ra thân phận, chức vụ của mình.

Mặc Thành Cự lập tức trợn trừng mắt.

Hắn đương nhiên biết tập đoàn Chấn Bắc!

Đó là tài đoàn lớn cấp thế giới, hai năm qua phát triển rất mạnh, làm ra mấy chuyện lớn khiến tất cả mọi người đều phải chú ý.

Mọi người ở đây là chỉ phạm vi trên toàn thế giới!

Chỉ một tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, sợ đã là tồn tại sánh vai cùng Đằng Vân, Dược Mã rồi.

Không, phải cao hơn một bậc!

Cho dù Mặc Thành Cự không quá quan tâm tới những cuộc chiến “thần tiên đánh nhau” của giới kinh doanh, không biết Bạch Tiểu Thăng lấy sức một mình dẹp loạn cuộc chiến Đằng Vân Dược Mã, nhưng biết thân phận của Bạch Tiểu Thăng thật sự đáng để cao ngạo!

Cậu ta còn trẻ như vậy đã có địa vị này sao? Hiếm có hơn chính là cậu ta còn khiêm tốn như vậy!

Mặc Thành Cự chấn động, tất nhiên cảm thấy kính nể Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thấy phản ứng của Mặc Thành Cự, tất cả đều cười.

Sợ rằng trừ những người đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng như bọn họ, một đường chứng kiến anh từng bước đi lên cao, bất kỳ người nào cũng sẽ thấy chấn động!

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn là một người gây ra kỳ tích!

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng bình thản, mỉm cười và nói với Mặc Thành Cự:

- Thật ra, tôi còn có mấy công ty riêng của mình. Trước mắt, đoàn đội của Rhine bên kia cũng do tôi đầu tư ủng hộ riêng.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này, thoáng cái đã làm cho Mặc Thành Cự há hốc miệng, mắt đờ ra.

Điều này khiến Mặc Thành Cự chấn động không thua gì việc Bạch Tiểu Thăng tuyên bố thân phận.

Theo Mặc Thành Cự thấy, thân phận Bạch Tiểu Thăng quá mức mờ mịt xa xôi, đoàn đội nghiên cứu và phát triển đứng đầu trong ngành lại thực tế hơn, càng có thể trêu chọc thần kinh của hắn hơn.

Ngay cả đoàn đội của Rhine cũng do Bạch Tiểu Thăng đầu tư!

Mặc Thành Cự chấn động, trong lòng bỗng nhiên kích động, thậm chí không nhịn được mà sợ hãi kêu lên.

Vậy có phải có ý nghĩa là hắn và đoàn đội của Rhine có cơ hội hợp tác hay không!

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Trước mắt, đoàn đội của Rhine đang tiến hành một ít nghiên cứu quan trọng, phương hướng cũng giống như các anh, nhưng tiến độ nhanh hơn, tiến triển cũng rõ ràng hơn, rất nhanh sẽ đưa ra thành quả, hơn nữa bọn họ còn có rất nhiều loại thuốc độc quyền khác. Cho nên, tôi muốn thành lập một công ty dược phẩm sinh học tới chuẩn bị cho công việc đưa thuốc ra thị trường.

Bạch Tiểu Thăng dừng lại một lát mới nghiêm túc nói với Mặc Thành Cự:

- Tôi muốn mời anh tới làm tổng giám đốc của công ty này. Tôi cho anh cổ phần công ty và đối xử bình đẳng như với đám người Rhine!

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này, thật sự không thua gì động đất cấp mười, lập tức làm cho Mặc Thành Cự suýt nữa nhảy dựng lên.

- Tôi sao?

Mặc Thành Cự chỉ vào mình, quả thật không thể tin được.

- Chính là anh, ngài Thành Cự!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nghiêm túc gật đầu.

Đám nhân viên nghiên cứu đang tạm ngồi nghỉ trong đại sảnh của tòa nhà nghiên cứu, chợt thấy Mặc Thành Cự sợ hãi kêu lên một tiếng, biểu hiện trên mặt trạng giống như phát điên, vừa cười vừa khóc, hình như nhận phải kích thích rất lớn vậy.

- Anh Mặc sao vậy?

- Hình như nhận được đả kích quá mạnh, giống như đánh mất lý trí.

- Người tuổi trẻ kia đã nói gì với anh ấy vậy?

Đám nhân viên nghiên cứu bàn luận xôn xao.

Sau đó, bọn họ thấy Mặc Thành Cự chạy tới gọi năm tổ trưởng, tổ phó tổ nghiên cứu lại.

Sau đó, mười người kia cũng trở nên "Điên điên khùng khùng" .

Ánh mắt của đám nhân viên nghiên cứu lập tức trở nên kỳ quái, ngơ ngác nhìn nhau, không nắm được trọng điểm.

Nửa giờ sau.

Câu Đại Hổ chạy về, mang theo hồ sơ và giấy quyết định cho tất cả mọi người từ chức.

Thật ra có những cái này hay không cũng không quan trọng, Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận bọn họ, còn có thể sợ nhà họ Câu lật mặt sao.

Bạch Tiểu Thăng thấy mọi chuyện xong xuôi, cũng không trì hoãn nữa, dẫn theo đám nhân viên nghiên cứu rời đi.

Câu Đại Hổ và những người bên cạnh tươi cười, tiễn vị “ôn thần” Bạch Tiểu Thăng này đi.

Đoàn người đi tới khu vườn cửa, bỗng nhiên nhìn thấy có người bị bảo vệ cản lại.

Bảo vệ không chịu cho đối phương đi vào.

- A, đó không phải là...

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi không nhịn được nói, còn liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên thấy người phụ nữ đang bị bảo vệ cản lại, ánh mắt anh thoáng có vẻ kinh ngạc, đọc ra một cái tên không tính là quen thuộc.

- Khương Cần Cần?

Bạn cần đăng nhập để bình luận