Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1195: Các ngươi, gây sai người !

Bạch Tiểu Thăng hướng về phía Hàn Hà Phi, một cước đá văng cái bàn trước mặt hắn, một cái phất tay hất văng cái hộp cơm trên tay hắn.

Hàn Hà Phi khiêu khích, trực tiếp vứt đôi đũa trên tay xuống đất, ngẩng đầu lên cười lạnh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng đã sử dụng bộ dáng này, nếu hắn còn không đoán ra đã xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không phải là Hàn Hà Phi nữa.

- Xem ra, tin tức vẫn không tệ ?

Hàn Hà Phi mỉm cười lộ ra cái răng nanh trắng muốt.

Tin tức xác thực thì hắn vẫn chưa được biết rõ, nhưng xem biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng như thế, tin tưởng bên phía Trầm tiên sinh đã thành công!

Bạch Tiểu Thăng tiến lên, một tay nắm chặt cổ áo Hàn Hà Phi, trực tiếp kéo hắn từ chỗ ngồi đứng dậy.

Bạch Tiểu Thăng dùng cặp mắt đỏ bừng vô cùng đáng sợ nhìn Hàn Hà Phi, mỗi chữ mỗi câu cắn răng nói ra,

- Là các ngươi cố ý tiết lộ cái 'Bảng danh sách' kia! Là các ngươi, cố ý để cho ta tra được nhiều vấn đề như vậy ! Để cho chúng ta phát động tấn công, sau đó, ở tổng bộ đánh Hạ lão !

- Có phải hay không !

Bạch Tiểu Thăng cuồng hống.

Hàn Hà Phi vẫn lặng lẽ nhìn Bạch Tiểu Thăng, không có bất kỳ sự phản kháng nào, nụ cười vẫn như cũ, giọng nói thong dong ——

- Ngươi đoán không sai, là chúng ta !

- Nhưng mà, các ngươi cũng không lỗ a ! Trầm tiên sinh không tiếc hi sinh vốn liếng, cùng các ngươi đánh cược một trận !

-Chính là do các ngươi nóng lòng không đợi được, là chính các ngươi muốn dồn người khác vào chỗ chết!

- Vậy thì chúng ta cùng chơi một trận! Nhưng mà bây giờ xem ra, thắng cuộc, chính là chúng ta !

Dứt lời, Hàn Hà Phi cười to nói,

- Nói đi cũng phải nói lại, lúc bắt đầu ta còn tưởng mình nhặt được bảo vật, thông báo tuyển dụng được một vị nhân tài tuổi trẻ tài cao !

- Thẳng đến khi ta phát hiện, tất cả nan đề rơi vào tay cậu đều không thành vấn đề. Ta liền nghĩ, nhân vật nào mới có thể yêu nghiệt như vậy ! Yêu nghiệt như thế, lại là người bình thường sao !

- Tin tức liên quan tới Bạch Tiểu Thăng ngươi muốn 'Đến thăm' Nam Tự, ngay từ sáng sớm chúng ta đã nhận được! Đến lúc này, nếu ta còn không biết ngươi là ai, vậy thì ta cũng quá ngu xuẩn rồi!

- Ngươi nhìn, ta đem cái 'Bảng danh sách' này cẩn thận từng li từng tí đặt ở trong hòm sắt, ngày ngày xem xét, ta cảm thấy nếu như ngươi chính là Tiểu Thăng Đại sự vụ quan trong truyền thuyết, như vậy, chỉ cần ta để lộ ra một chút xíu sơ sẩy, một chút xíu thôi là ngươi có thể lấy được bảng danh sách này rồi !

- Ngươi quả nhiên không có khiến cho ta thất vọng a ! Tiểu Thăng Đại sự vụ quan ! Cho nên, ta cũng không thể để cho ngươi thất vọng, chúng ta, cũng không thể để ngươi thất vọng !

- Lần này, thiên y vô phùng đánh cược, thành công một nửa là ở chúng ta một nửa là ở phía cậu !

Hàn Hà Phi vô cùng cảm khái, mỉm cười chân thành.

- Cho nên, chúng ta còn muốn cảm ơn ngươi !

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy trán bắt đầu nổi gân xanh, nắm lấy cổ áo Hàn Hà Phi hai cánh tay cũng nổi đầy gân xanh, hận không thể xé xác lột sống tên khốn nạn này.

Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh ở phía sau nghe được cuộc hội thoại của Bạch Tiểu Thăng cùng Hàn Hà Phi, ánh mắt hai người tràn đầy kinh hãi.

Không nghĩ tới, lần này lại là một cái bẫy của Trầm Bồi Sinh !

Trầm Bồi Sinh không tiếc cầm người của mình ra làm tiền đặt cược, để cho những người bên phe bọn họ đi khỏi tổng bộ.

Bất quá, làm như vậy để làm gì?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh còn không biết tổng bộ bên kia, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, tổng bộ đã xảy ra chuyện gì sao ?

Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi.

Lôi Nghênh cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cắn răng nói,

- Vừa rồi, tôi nhận được tin tức. Bọn hắn trong những ngày này không ngừng không nghỉ tổ chức đại hội nghị, khiến cho Hạ lão không có một ngày rảnh rỗi! Thân thể của Hạ lão các người cũng biết rõ, không thể vất vả!

Bạch Tiểu Thăng âm thanh khàn khàn,

- Bọn hắn còn cấu kết với Phương Bắc Quân ở tổng bộ, bức bách Hạ lão giao quyền.

- Hạ lão đã bệnh tình nguy kịch, hôn mê bất tỉnh!

Câu nói này của Bạch Tiểu Thăng, khiến cho đồng tử của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đồng thời đột nhiên co rụt lại.

Không nghĩ tới Trầm Bồi Sinh cầm người của mình cùng bọn hắn đánh cược, vì cái gì, là muốn soán ngôi!

Nghĩ đến Hạ Hầu Khải vành mắt Lâm Vi Vi ửng đỏ, màn gặp mặt năm đó lại hiện lên rõ ràng ở trong mắt.

Lão nhân rất là hiền lành, thời điểm ở ngoài văn phòng làm việc còn thích nói giỡn, như là trưởng bối của nhà mình vậy.

Không nghĩ tới. . .

Sắc mặt Lôi Nghênh cũng trong nháy mắt âm trầm như nước.

Ra tay ác độc với một lão nhân như vậy,

Bước qua mạng của người khác để leo lên, đơn giản là súc sinh cũng không bằng!

- Các ngươi trong khoảng thời gian này đúng là bị dầy vò rất nhiều. Các ngươi không có nghĩ tới, cho tới bây giờ, vì cái gì mà chỉ có nhóm các ngươi nhiều lần đắc thủ, điều tra ra từng người một của Trầm tiên sinh, người khác lại không làm được chứ! Là các ngươi quá may mắn, hay là các người qua giỏi!

Hàn Hà Phi cười trào phúng nói,

- Đừng ngốc! Các ngươi chỉ sợ còn không rõ ràng lắm, từ lúc nào mình đã trở thành quân cờ đi!

- Trận chiến này, không phải là chỗ mà cấp bậc như các ngươi có thể lẫn vào.

Hàn Hà Phi cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng,

- Ngươi ngược lại là rất thông minh, đầu tiên là tìm ta để hỏi thăm rõ ràng ! Mà ta, trước tiên cũng muốn nói với ngươi cho rõ ràng, nếu không phải vậy thì có là người thắng cuộc cũng không cho chút thú vị nào!

- Ngươi đắc ý cái gì! Hàn Hà Phi, ngươi có nghĩ tới không ! Coi như Trầm Bồi Sinh thắng, vấn đề của ngươi vẫn còn đấy, ngươi cũng chỉ có thể đi ngồi tù !

Lâm Vi Vi tức giận nói.

Hàn Hà Phi liếc nàng một cái, rồi cười nói

- Trước mắt bên phía Tổng bộ, Trầm tiên sinh là người cầm quyền, cuộc điều tra của các ngươi cũng sẽ bị kết thúc! Những thông tin các ngươi nắm được, chưa thể trở thành chứng cứ buộc tội. Cho dù có, cũng không được đầy đủ! Những lời ta nói đều là vấn đề của người khác! Còn có, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta nhất định sẽ không phải là vật hi sinh ! Bởi vì, ta theo họ mẹ.

- Cha của ta, cũng họ Trầm !

Hàn Hà Phi tùy ý cười to.

Sau đó, hắn bị Bạch Tiểu Thăng nện thẳng một quyền vào mặt làm ngã dúi dụi xuống đất.

- Ngươi có thể không có việc gì ? Nghĩ hay lắm !

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào hắn ánh mắt như muốn giết người,

- Lôi Nghênh, tôi giao hắn cho anh ! Bằng bất cứ giá nào “Không từ thủ đoạn” ! Khiến cho hắn phải khai hết tất cả!

- Đã rõ!

Ánh mắt Lôi Nghênh như của ma quỷ, khi nhìn Hàn Hà Phi lại có mấy phần thương hại,

- Hàn tổng, ông đã xem qua tư liệu về tôi, biết rõ tôi xuất thân như thế nào! Một hồi, tôi cùng với ông phải bàn luận thật tốt một phen, hy vọng ông sẽ chống chọi đến phút cuối cùng.

- Bởi vì nếu như ông nói ra sớm quá thì tôi cũng cho đó là giả.

Hàn Hà Phi nhìn Lôi Nghênh như đang nhìn một tên đồ tể, trong lòng không khỏi rung động vì sợ hãi

Bạch Tiểu Thăng chân như lưu tinh, bước nhanh hướng ra phía cửa, cũng không quay đầu lại mà nói,

- Hàn Hà Phi, ngươi cảm thấy, Trầm Bồi Sinh cầm quyền, bỏ dở điều tra, ngươi liền không sao, các ngươi liền không sao sao?

- Thật có lỗi, việc đó trước đấy là việc công. Hiện tại, tăng lên thành thù riêng !

Bạch Tiểu Thăng dừng chân tại cửa ra vào, nhìn lại Hàn Hà Phi một chút, trong ánh mắt sát khí bắn ra bốn phía,

- Các ngươi coi ta là quân cờ ? Vậy ta có thể nói cho các ngươi biết ——

- Các ngươi, chọc sai người rồi!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp rời đi.

Ánh mắt Lâm Vi Vi lạnh lùng nhìn Hàn Hà Phi, rồi cũng đi theo ra ngoài, còn đem cánh cửa sắp sụp đổ nhẹ nhàng đóng lại.

Thời điểm căn phòng chỉ còn có hai người, Lôi Nghênh hướng về phía Hàn Hà Phi đi tới, ánh mắt kia, giống như là đang nhìn một con cừu non đang chờ bị xẻ thịt.

- Ngươi muốn làm gì ? Ngươi không nên manh động, ta cho ngươi biết, ngươi không được làm ẩu !

Hàn Hà Phi kêu to.

Bên trong ánh mắt của Lôi Nghênh bắn ra một tia ác độc, cực kỳ giống Hồng Thủy Mãnh Thú, chứ không còn giống người.

. . .

Lúc này.

Tại tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, tại văn phòng của Trầm Bồi Sinh.

- Lão Phương, việc này so với trước kia đã nói qua cũng không đồng dạng! Anh sao có thể chỉ tuyên bố tôi thay mặt làm tổng giám đốc! Đây chẳng phải nói là, nếu như Hạ Hầu Khải thức tỉnh, cái chức vị tổng giám đốc này lại quay về với hắn sao?

Trầm Bồi Sinh nhíu mày, có chút bất mãn nói.

Điều này không có hợp với kế hoạch lúc đầu của lão!

- Lão Trầm a, tôi chỉ là lập một tiền trạm, đại lãnh đạo ở phía sau, ông cho là chức vụ của tôi to lắm hả, tôi có thể trực tiếp tuyên bố ngươi kế nhiệm sao? Tôi có cái quyền lực này à?

- Đây chính là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa a, ông cho rằng chỉ là một quản lí chi nhánh tùy tiện sao? Nói thay liền thay à?

- Nếu như Hạ Hầu Khải ký tên vào bản công văn tôi mang đến, vậy thì ngược lại rất nhanh ông có thể chuyển chức.

- Nhưng mà ông thấy đấy, trước mắt, Hạ Hầu Khải đã ngã xuống ! Bệnh tình nguy kịch ! Tổng bộ đại lãnh đạo sợ là cũng không dám tá ma giết lừa, trực tiếp tuyên bố miễn chức, cùng lắm là chỉ tuyên bố một vị thay mặt tổng giám đốc mà thôi.

- Nói cho cùng a, lần này các người lật đổ Hạ Hàu Khải dùng sức lực quá mức ! Thì cũng đừng trách tôi.

- Thay mặt Tổng giám đốc thì thế nào, không phải vẫn là thay mặt quyền lợi à, qua mấy ngày nữa, Hạ Hầu Khải thật sự xong, bên phía tổng bộ thương lượng nhân tuyển, thì người đó còn không phải là ông sao.

- Một nơi lớn như khu Đại Trung Hoa, ai có thể đứng lên chủ trì, bằng vào các thành tích đạt được, cũng chỉ có ông - Only You!

Phương Bắc Quân bắt chéo chân uống trà, vừa khuyên nhủ lại cười nói.

- Những đạo lý này ông cũng hiểu được đi, làm sao lại không giữ được bình tĩnh, giống như là newbie vậy.

Trầm Bồi Sinh thở dài một hơi.

Là đâu!

Trầm Bồi Sinh hắn bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, đột nhiên lại hỏi một vấn đề ấu trĩ như thế, sao hắn lại không giữ được bình tĩnh như vậy.

- Mình đang lo lắng điều gì?

Trầm Bồi Sinh để tay lên ngực tự hỏi.

- Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Trần Vũ Thành ?

- Không có Hạ Hầu Khải, bọn hắn tính là cái gì chứ !

Sau đó, ánh mắt Trầm Bồi Sinh ngưng tụ, tựa hồ tìm tới mấu chốt sự thất thố của mình, thì thào đọc lên một cái tên người ——

- Bạch Tiểu Thăng !

Bạn cần đăng nhập để bình luận