Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2171: Không thể tin nổi thương nghiệp ngắm bắn (1)

- Cậu nói gì? Mấy khách hàng lớn mà chúng ta tìm được ở Châu u, Châu Mỹ đều từ chối ký hợp đồng với chúng ta à? Nói bọn họ… không làm cuộc giao dịch này sao?!

Nghe quản gia báo cáo đến đây, Dương Tiếu Vân lập tức muốn nổ tung, tiến lên nắm lấy cổ của đối phương và kinh ngạc kêu lên.

Giây phút đó vẻ mặt Dương Tiếu Vân lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, dọa cho quản gia kia phải lùi lại.

Thật ra, không trách được người đứng thứ hai trong tập đoàn Dương thị thiếu kiên nhẫn như vậy, mà chuyện quản gia tới thông báo thật sự quá "kinh người".

Thậm chí ngay cả tròng mắt của Dương Quân Lạc cũng nhanh chóng co lại, hít sâu một hơi.

Cho dù Dương Quân Lạc đã lâu không động tay vào việc kinh doanh của gia tộc, nhưng vẫn quan tâm tới chuyện này.

Trước đây ông ta đã nghe anh trai của Dương Tiếu Vân, cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương thị nói cặn kẽ tất cả những chuyện đã xảy ra, lúc này còn cố ý hỏi thăm Dương Tiếu Vân về tiến độ, đủ thấy ông ta rất để bụng quyết định này của nhà họ Dương.

Khi biết được tất cả tiến triển thuận lợi, Dương Quân Lạc cũng yên lòng, không biểu hiện quá mức quan tâm.

Dù sao, ông ta đã buông tay công việc của gia tộc, lại không muốn áp lực quá lớn cho các con nữa.

Chính bởi vì biết chuyện này quan trọng, thậm chí liên quan tới số mệnh sau này của tập đoàn Dương thị, vừa nghe nói xảy ra vấn đề, Dương Quân Lạc cũng lập tức cảm thấy sau lưng ớn lạnh, cảm thấy trong lòng buốt giá.

Dương Nhất Sơn đứng bên cạnh, vẻ mặt càng trắng bệch, hơi thở gấp gáp.

Cuối cùng, gừng già thì càng cay, Dương Quân Lạc nhanh chóng trấn tĩnh lại, đồng thời phát ra một tiếng quát chói tai:

- Tiếu Vân, bình tĩnh một chút!

Dương Tiếu Vân bị một tiếng quát này làm giật mình tỉnh lại, ngơ ngác nhìn cha mình một giây mới thả quản gia kia ra.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, lão Trương, ông từ từ nói đi!

Dương Quân Lạc nhìn người quản gia họ Trương kia và trầm giọng nói.

Người quản gia kia vội vàng gật đầu, sắp xếp lại lời lẽ rồi mới nói:

- Tôi cũng vừa nhận được tin tức từ cậu chủ.

Cậu chủ trong miệng quản gia chính là anh trai của Dương Tiếu Vân, chủ tịch hội đồng quản trịtập đoàn Dương thị - Dương Tiếu Vũ.

Trước mắt hắn ta còn ở Bắc Mỹ, người đi bàn chuyện hợp tác với các tập đoàn tài chính khắp nơi cũng là hắn ta.

- Cậu cả nói đáng lẽ ngài sắp ký hợp đồng chính thức với mấy nhà Bắc Mỹ, sau đó sẽ bay đi Châu u để tiếp tục ký hợp đồng khác. Lúc trước tất cả đều nói tốt, kết quả những tập đoàn thế gia tài chính đột nhiên thay đổi ý định.

Quản gia Trương nói.

- Có nguyên nhân không? Thằng cả có hỏi được nguyên nhân không?

Dương Quân Lạc sốt ruột dò hỏi.

Cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn cũng nhìn chằm chằm vào người quản gia kia, nóng lòng muốn biết tin tức trong đó.

Dương Tiếu Vân siết chặt hai nắm đấm, móng tay cũng cắm sâu vào trong thịt, lại hoàn toàn không chú ý tới đau đớn, giương mắt nhìn Trương quản gia mà không dám bỏ qua lấy một từ nào.

Đối mặt ông chủ lớn của mình, quản gia họ Trương hơi do dự nhưng vẫn nhắc lại nguyên văn:

- Những tập đoàn thế gia tài chính từ chối ký hợp đồng đều nói… nói là nhà họ Dương chúng ta nói không giữ lời, thiếu đạo đức trong thương nghiệp, hợp tác với bạn hợp tác như vậy khiến bọn họ không yên tâm...

Trương quản gia rất dè dặt khi nói ra lời này, còn nhìn bọn họ với ánh mắt nghi ngờ.

Danh tiếng kinh doanh của nhà họ Dương luôn không tệ, tại sao tới trong miệng của những người da trắng u Mỹ lại trở nên tệ hại như vậy.

Lời nói này vừa nói ra, Dương Quân Lạc, Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn đều sửng sốt.

- Bọn họ thật sự... nói như vậy sao?

Dương Quân Lạc kinh ngạc nói.

Trương quản gia vội vàng gật đầu, tin chắc không thể nghi ngờ.

- Nhưng nhà họ Dương chúng ta làm chuyện buôn bán với bên u Mỹ vẫn luôn cẩn thận tuân theo quy định, danh tiếng ở bên phía bọn họ cũng rất tốt mà.

Dương Nhất Sơn không nhịn được nói.

Chỉ có điều cô ta nói vừa xong liền ngẩn người, không nhịn được nhìn cha mình và trợn tròn mắt.

Gương mặt Dương Tiếu Vân tái xanh.

Nếu như nói gần đây bọn họ đã làm chuyện gì xấu trên thương trường thì đó chính là trước đây không lâu đã hãm hại đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, nhưng chuyện này làm sao có thể nhanh chóng chuyện tới đầu bên kia của đại dương, bị những người hợp tác u Mỹ biết được chứ.

Trừ khi...

- Là đoàn doanh nghiệp Trung Quốc nói ra chuyện của chúng ta?!

Dương Tiếu Vân kinh ngạc nói.

- Nhưng bọn họ có thể tiếp xúc được với tất cả tập đoàn thế gia tài chính mà chúng ta đang bàn bạc trước, làm cho cấp lãnh đạo cấp cao của đối phương biết được à? Đó cũng đều là một tập đoàn tài chính lớn, gia tộc lớn hàng đầu đâu! Thương nhân Trung Quốc có mối quan hệ đáng sợ như vậy từ lúc nào? Cho dù là Lục Vân, Giả Thành Sơn, sợ rằng trong thời gian ngắn như vậy cũng chỉ có thể liên lạc với một hai người!

Dương Nhất Sơn kinh ngạc nói.

Dương Tiếu Vân cũng trả lời không được điều này.

Nếu như đoàn doanh nghiệp Trung Quốc có năng lực như vậy, sợ rằng trước đây bọn họ kiên quyết không dám làm như vậy rồi.

Thậm chí nếu như Lục Vân, Giả Thành Sơn có mặt trong đám người đó, bọn họ cũng không dám làm vậy.

Dương Quân Lạc mím môi, ánh mắt không ngừng thay đổi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

- So với nói là những thương nhân Trung Quốc làm, còn không bằng nói...

Dương Quân Lạc liếc nhìn về một hướng khác:

- Là Bạch Tiểu Thăng! Hắn có năng lực đó!

Bạch Tiểu Thăng có quan hệ với nhà họ Ngụy thế nào, không cần nói cũng biết, hơn nữa cũng có liên hệ với nhà họ Bạch, nhà họ La thậm chí nhà họ Tần, Dương Quân Lạc vẫn biết điều này.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng dùng tới mạng lưới quan hệ của những hào môn, gia tộc lớn đó thì vẫn có thể làm được tới mức độ này.

- Nhưng vì sao mấy nhà phải giúp hắn như vậy chứ? Chỉ bởi vì qha giữa hắn và nhà họ Ngụy sao? Vậy quan hệ giữa mấy nhà và con càng không bình thường mới phải, hơn nữa giúp hắn như thế chính là hại nhà họ Dương chúng ta!

Dương Quân Lạc trầm giọng lẩm bẩm.

Bất chợt, tròng mắt Dương Quân Lạc lóe lên:

- Có thể mấy nhà bọn họ cũng không có ý gì với nhà họ Dương chúng ta, chỉ là Bạch Tiểu Thăng bắc cầu nối đường cho bọn họ liên lạc với những tập đoàn, công ty tài chính khác!

Dương Quân Lạc thì thầm một hồi, làm cho cha con Dương Tiếu Vân đều không hiểu.

Chỉ có điều, bọn họ lại cảm giác không thể tin nổi về chuyện Bạch Tiểu Thăng đang triển khai hoạt động chuyện này.

Dương Quân Lạc cho rằng như vậy nhất định phải có lý do, nhưng Bạch Tiểu Thăng thật sự có năng lực như vậy sao?!

Cha con Dương Tiếu Vân vẫn không tin lắm.

Dương Quân Lạc nghi ngờ nheo mắt lại, nhìn về phía cha con Dương Tiếu Vân:

- Không ngờ những tập đoàn thế gia tài chính u Mỹ kia lại chỉ trích chúng ta không có đạo nghĩa thương nghiệp, do đó từ chối hợp tác với chúng ta? Các người không cảm thấy điều này thật kỳ quái sao?

Những lời này làm cho cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn ngơ ngác nhìn nhau.

Đương nhiên là kỳ lạ rồi!

Những tập đoàn thế gia tài chính u Mỹ ngầm hoạt động sau lưng cũng không trong sáng hơn bọn họ.

Trung Quốc có câu nói rất hay “nghĩa không tụ tài, thiện không buôn bán".

Hễ là công ty có thể tập trung tài sản đến quy mô này đều không dám nói mình trước sau cẩn thận tuân theo đạo nghĩa của thương nghiệp.

Điều này khiến cho người ta nghi ngờ, bọn họ bởi vì loại lý do này mà từ chối hợp tác kinh doanh mấy tỷ, mấy chục tỷ với bên mình sao?

Bên u Mỹ hành động theo cảm tính như vậy từ lúc nào thế?

- Lão Trương, bây giờ ông đi liên hệ với thằng cả, bảo nó nhất định phải nói rõ ràng chuyện này cho tôi biết!

Dương Quân Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu, quát quản gia.

Trương quản gia không dám chậm trễ, cung kính gật đầu và vội vàng rời đi.

- Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ, cứ chờ đợi tin tức như thế thôi sao?

Dương Tiếu Vân không nhịn được hỏi.

Dương Nhất Sơn cũng nhìn ông nội mình.

Ánh mắt Dương Quân Lạc không ngừng thay đổi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

- Vừa rồi, cha cảm thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng kỳ lạ, bây giờ suy nghĩ lại thì chuyện này tất nhiên không thoát khỏi có dính dáng với cậu ta. Cậu ta một mình tới tham dự bữa tiệc, vậy hẳn có chuẩn bị trước khi đến rồi! Chỉ là cha cũng không biết rõ, cậu ta làm sao thuyết phục được những tập đoàn tài chính u Mỹ, từ chối hợp tác với nhà họ Dương chúng ta...

Cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn nhìn nhau, bọn họ cũng nghĩ như vậy.

- Chỉ có điều so với đứng ở đây cố suy nghĩ, ngược lại không bằng đi qua hỏi!

Dương Quân Lạc bỗng nhiên nói.

- Người liên hệ với những tập đoàn thế gia tài chính kia sao?

Dương Tiếu Vân thử dò xét.

Sợ rằng không dễ dàng như vậy đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận