Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1134: Không thể tưởng tượng nổi

Ngày thứ hai sau khi Lâm Ngọc trở lại tổng bộ, vốn là quyết định buổi chiều sẽ chạy xe tới thành phố Nam Tự, chuẩn bị đánh cho Bạch Tiểu Thăng một trận không kịp trở tay.

Chuyện như vậy thật sự là khiến cho Lâm Ngọc làm không biết mệt, thậm chí còn có chút nghiện.

Hắn rất thích nhìn dáng vẻ tức giận mà không làm gì khác được của Bạch Tiểu Thăng.

Cùng ngày liền nhận được tin tức liên quan đến việc “bố trí an toàn” ở bên Nam Tự kia do một tay thầy Trầm Bồi Sinh sắp xếp.

Tin tưởng vào lúc này bên kia đã sẵn sàng trận địa để nghênh đón quân địch. Bạch Tiểu Thăng mà đi qua tuyệt đối sẽ gặp phải đề phòng nghiêm ngặt cho đến chết, muốn đột phá trong thời gian ngắn, vậy thì chính là nói chuyện viển vông.

Mà sau khi Lâm Ngọc đi qua đó, sẽ đi gặp Bạch Tiểu Thăng, trên danh nghĩa liền nói là trùng hợp bản thân cũng tới đó điều tra.

Coi như Bạch Tiểu Thăng không tin thì cũng phải bịt mũi thừa nhận!

Dù sao thì ở phương diện một phần “quyền điều tra sự vụ” thì sự vụ quan kiểu mới có thể sánh vai đại sự quan, đây là chuyện được tổng giám đốc Hạ Hầu Khải khâm định, Bạch Tiểu Thăng hắn cũng không thể độc chiếm một tòa thành phố không chia sẻ cho người khác, càng không thể phủ nhận quyền lực của sự vụ quan kiểu mới rồi mệnh lệnh cho bản thân rời đi.

Sau đó, Lâm Ngọc sẽ “phối hợp” thật tích cực, Bạch Tiểu Thăng điều tra phương hướng nào hắn liền đi giải quyết vấn đề đó.

Không phải giúp Bạch Tiểu Thăng giải quyết mà là bổ sung lỗ thủng.

Có Lâm Ngọc hắn ở hiện trường, có Trầm Bồi Sinh phối hợp chặt chẽ, lập kế hoạch ngàn dặm, cộng thêm trên địa bàn toàn là người của bên mình.

Bạch Tiểu Thăng muốn có thu hoạch?

Nằm mơ đi thôi!

- Lần này, không phải nói hắn như sa vào đầm lầy, bước đi gặp khó khăn liên tục, đến cuối cùng không thu hoạch được gì, phải thật ngoan ngoãn mà cút đi!

Thậm chí Lâm Ngọc ngẫm lại đều cảm thấy cực kỳ chờ mong.

Đáng tiếc, tưởng tượng tốt đẹp lần này của Lâm Ngọc vẫn còn dừng lại ở đáy lòng. Còn chưa tới giữa trưa, liền có một phần báo cáo điều tra từ Cam Đông phát về.

Ba mươi công ty ở tỉnh Cam Đông, trong đó tổng cộng mười công ty lớn và tên của bảy tổng giám đốc đều xuất hiện ở trong báo cáo, có một vị bị giáng chức, bốn vị bị khai trừ, hai vị bị đưa ra khởi tố! Ngoài ra, hai mươi công ty còn lại ở tỉnh Cam Đông có hơn một nửa là có tồn tại vấn đề nghiêm trọng, đề nghị đưa ra truy cứu trách nhiệm sâu sắc với những người kia!

Đoạn báo cáo này vừa xuất hiện, toàn bộ bộ sự vụ đều nhấc lên một trận chấn động mãnh liệt không thua gì biển động sóng thần.

Thường ngày, không phải không có trải qua điều tra quy mô lớn, người có vấn đề phải xử lý thành tốp.

Thế nhưng loại có thể đào tận cùng một tỉnh như này, một lưới bắt hết bảy phần mười công ty lớn cũng quá đáng sợ.

Then chốt là có chứng cứ xác thực!

Càng nhấn mạnh chính là trong báo cáo đề cập đến, dường như mỗi người chỉ có một đến hai vấn đề, nhiều nhất cũng không vượt qua bốn cái, thế nhưng mỗi cái đều là vấn đề lớn, hầu như không đề cập đến vấn đề vụt vặt nhỏ bé.

Ổn định - chuẩn xác - tàn nhẫn thế này như là đánh lén vào chỗ hiểm, một đòn mất mạng.

Vừa giữa trưa, mỗi một góc trong bộ sự vụ đều như sôi trào, mỗi người đều đang bàn luận về chuyện này.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng cũng quá quả quyết, đến mức diệt hết nhân vật có vấn đề của một tỉnh luôn! Đến mức như phóng lửa đốt cháy không còn một ngọn cỏ!

- Đúng đấy, loại năng lực này quả là đáng sợ, sau này chỗ nào có mặt đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, chỗ đó không phải là lòng người hoảng sợ, mọi người run rẩy nha.

- Đoán mò cái gì đó, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng chỉ là gạt bỏ sâu mọt, cái gì mà lòng người bàng hoàng, chỉ có những người nào làm việc đuối lý mới phải hoảng sợ!

- Đúng đúng, ông nhìn tôi xem, tôi chỉ là nhất thời lỡ lời thôi! Chỉ có điều bắc nam rộng lớn có tổng cộng đến hai mươi ba mươi tỉnh, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng cứ tiếp tục đi như thế, chúng ta biết sống thế nào đây!

- Các người chỉ hoàn toàn chú ý đến đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng tra người nào chứ không lưu ý đến thời gian mà hắn dùng à! Các người nghĩ lại xem thời gian hắn rời khỏi tổng bộ đến bây giờ tổng cộng mới trôi qua bao lâu. Liền có thể tra ra đến nhiều nhân vật có vấn đề như vậy!

- Hí -- đúng đấy! Ông không nói là chúng ta đều quên đấy! Chính xác, vừa mới trôi qua bao lâu đâu, hiệu suất này cũng thật là quá đáng sợ chút rồi!

- Lần này, những quản lý cấp cao ở cơ sở có thể vui mừng chết đi được rồi, bọn họ á, rốt cuộc cũng có ngày nổi danh có thời gian lên chức!



Không chỉ có những lời nói thán phục, cảm khái, kính nể mà còn có chen lẫn một chút lời nói theo thuyết âm mưu ở trong đó.

- Các người không cảm thấy kỳ quái sao, ngày hôm qua sự vụ quan Lâm Ngọc mới vừa xét xử người phụ trách sản nghiệp tỉnh Cam Đông là Uông Tử Du xong, ngày hôm nay đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng liền đem ra diệt toàn bộ những nhân vật có vấn đề ở bên kia. Hơn nữa lại là sau khi sự vụ quan Lâm Ngọc trở lại tổng bộ!

- Tôi cũng thấy kỳ lạ, quá trùng hợp, trùng hợp khiến người ta phải suy nghĩ! Đây là người đến trước người đến sau, hay là từng gặp mặt ở nơi đó …

- Tôi nghe nói lúc điều tra Uông Tử Du, là đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh tự mình giành làm chủ, làm người phê duyệt chính thức, hơn nữa còn nhanh chóng nghiêm khắc giải quyết Uông Tử Du, nhanh như vậy, có liên quan đến sự ra tay của đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng hay sao?



Sau khi có rất nhiều lời nói cân nhắc thì đề tài lại xuất hiện một loại dẫn dắt nào đó.

- Tôi lại nghe nói Uông Tử Du rất thân thiết cùng với bên đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh kia… Lần này bỗng nhiên bị nghiêm khắc nhanh chóng tra ra, người bình thường đều sẽ khiếu nại với tổng bộ, đây là lẽ thường tình đi, thế nào mà vị Uông Tử Du này lại nhẹ nhàng không có một chút tiếng động, một chút động tĩnh cũng không có đã chấp nhận rồi. Các người nói xem, trong này có vấn đề gì hay không…

- Ý ông nói là, Uông Tử Du bị xét xử có thể xem là “Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh còn một người muốn bị đánh” ?

- Không giống sao? Tôi lại nghe nói, chính là đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm

Uông Tử Du trước cả khi bị tra ra đó! Bởi vậy, Uông Tử Du trở thành kẻ thế mạng, chẳng những có thể khiến cho đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng phải bỏ dở cuộc điều tra, mà còn có thể giúp sự vụ quan Lâm Ngọc tăng thêm công trạng rồi, ông xem sự vụ quan Lâm Ngọc đó là học trò của ai…

- Oa, ông vừa nói như thế thì trong này rất là đáng suy nghĩ đấy nha!

- Bên trong một nhóm người ở chỗ đó bị đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng kia tra ra, chẳng phải sẽ có rất nhiều là của Trầm..

- Đừng nói liều, tai vách mạch rừng!

- Không sai. Không thể trêu vào đại sự vụ quan, không thể trêu chọc nổi!



Dường như những loại lời nói này vô cùng có thị trường, trong lúc vô tình thôi Lâm Ngọc nghe thấy còn không chỉ dừng ở bốn năm lần.

Quả là nhanh chóng truyền ầm lên rồi.

Cho tới khi Lâm Ngọc không thể kiềm chế nổi, vội vã chạy đi tìm thầy Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh đã sớm nhận được tin tức, đang đứng ở cửa sổ sát đất trong văn phòng vặn vẹo lông mày, thấy Lâm Ngọc đến liền gọi hắn đến đứng lại gần.

- Nhìn xem, xảo trá như vậy đấy!

Trầm Bồi Sinh dùng giọng nói âm trầm chửi rủa thậm tệ.

- Nhìn thấy chưa Lâm Ngọc! Cái người Bạch Tiểu Thăng này này, giảo hoạt đến cấp độ nào!

- Hắn cố ý nói về tổng bộ trước mặt của con, vé xe thì mua chính là đi Nam Tự, nhưng thật sự người thì vẫn đứng ở Cam Đông, làm một trận động tác lớn!

Lâm Ngọc nghe được cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng hôm qua hắn còn khiến cho Bạch Tiểu Thăng đi đến “bước đường cùng”, còn bản thân mình thì dương dương tự đắc, ngày hôm nay Bạch Tiểu Thăng hành động như thế này, không khác gì đánh một cái “bạt tai” thật mạnh vào mặt hắn!

- Lẽ nào tất cả những biểu hiện kia của hắn đều là giả sao!

Lâm Ngọc nói bằng giọng không cam lòng.

- Hôm qua thầy còn nghi ngờ. Chỉ là con…

Trầm Bồi Sinh than nhẹ một tiếng.

Không cần phải nói những lời thừa thãi, chính người học trò này của mình tâm tính cao ngạo, chạm đến thì thôi chứ nếu mà kích thích hắn cũng không có ích.

Lâm Ngọc siết chặt nắm đấm.

- Có điều thưa thầy, cái tên Bạch Tiểu Thăng này làm sao có khả năng đào hết người của chúng ta ở bên kia chỉ trong thời gian ngắn như vậy chứ! Trong báo cáo hơn 90% người bị xử lý đều là người của chúng ta! Tuy rằng mỗi một chuyện vi phạm của những người kia nhìn thì đều không hề liên quan đến chúng ta, thế nhưng lại liên quan đến những vấn đề nghiêm trọng không thể nào bảo vệ được!

Lâm Ngọc bắt đầu phân tích vấn đề.

- Chuyện này nhất định là có vấn đề ở chỗ đó!

- Nhất định là có vấn đề ở chỗ đó!

Trầm Bồi Sinh lặp lại, ánh mắt của hắn híp lại, trong con ngươi bắn ra một tia lạnh lẽo.

- Không cẩn thận một chiêu là cả bàn đều thua! Một lúc sơ xuất, tâm huyết nhiều năm như nước chảy vào biển Đông rồi!

Dường như ngay cả Trầm Bồi Sinh cũng cảm thấy hơi đau lòng vì những tổn thất ở tỉnh Cam Đông kia.

- Con cảm thấy chỗ đó có vấn đề sao?

Trầm Bồi Sinh liếc mắt nhìn học trò cưng của chính mình, hỏi dò.

Lâm Ngọc trầm ngâm một lát rồi nói bằng giọng nghiêm nghị.

- Nếu nói trong thời gian ngắn ngủi như vậy liền điều tra ra từng người, hơn nữa một chút dấu vết cũng không truyền đến tai chúng ta, trừ khi Bạch Tiểu Thăng hắn là thần, còn không thì rất có thể… Là người phụ trách ở bên kia của chúng ta xảy ra vấn đề!

- Uông Tử Du!

Con ngươi của Lâm Ngọc sáng ngời, bảy tỏ sự kinh ngạc.

Ánh mắt của Trầm Bồi Sinh cũng phát ra lạnh lẽo.

Sau khi Lâm Ngọc trở lại đã nói rồi, đã giải quyết vấn đề của Uông Tử Du thật ổn thỏa tốt đẹp, Trầm Bồi Sinh cũng hỏi qua rồi cho rằng không có vấn đề gì. Tại sao chỉ trong vòng một ngày Uông Tử Du kia lại có thể phản bội mà nương nhờ vào bên của Bạch Tiểu Thăng kia!

Bạch Tiểu Thăng là lấy lợi đi dụ dỗ Uông Tử Du, chỉ dựa vào lấy lợi đi dụ dỗ mà có thể xúi giục sao?

Lẽ nào Uông Tử Du không sợ đắc tội với bọn họ!

Hai thầy trò đang nói chuyện với nhau thì trợ lý Trình Lưu của Trầm Bồi Sinh đi đến một cách vội vã, trực tiếp nói thầm vào tai Trầm Bồi Sinh một phen.

Ánh mắt của Trầm Bồi Sinh mãnh liệt, lập tức sáng ngời sau đó lại trở lại như lúc ban đầu.

Lâm Ngọc nhìn thấy ánh mắt đó thì trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên một chút nhưng nhẫn nại không hỏi.

Trình Lưu nói xong thì gật gật đầu với Lâm Ngọc rồi không nói một lời mà lui ra.

Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của Lâm Ngọc, Trầm Bồi Sinh nói.

- Mới vừa biết được tin tức từ chỗ con buôn tình báo Dư Doanh, là có người của Trần Vũ Thành nằm vùng tại Cam Đông.

Lâm Ngọc giật mình.

- Lại là cái tên Trần Vũ Thành này, cuối cùng vẫn đối lập với chúng ta!

Lâm Ngọc nói bằng giọng rất tức giận.

- Thầy, đúng là Trần Vũ Thành kết minh với Bạch Tiểu Thăng!

Dưới con mắt của Lâm Ngọc thì là Bạch Tiểu Thăng đã dựa vào con đường tin tức của Trần Vũ Thành mới đạt được chiến công như bây giờ.

Trầm Bồi Sinh trầm ngâm.

- Nếu là người do Trần Vũ Thành bố trí vào mới có thể làm được mức độ này thì thầy cũng tin! Hơn nữa con cũng chú ý tới không. Chứng cứ phạm tội của những người kia có một cái có thể từng có liên quan với chúng ta không? Cái này cũng phù hợp với phong cách của Trần Vũ Thành! Căn bản hắn không có dự định hiểu rõ xem những người này có nhất định phải là người của chúng ta hay không, có phải nhân vật giữ chức gì hay không. Chỉ cần có nghi ngờ một cái sau đó tùy ý điều tra ra một chút vấn đề to lớn rồi có thể bảo đảm bắt được những người này thì cũng là đạt đến mục đích của hắn rồi!

Lâm Ngọc suy nghĩ một chút, khuôn mặt âm trầm gật gù rồi nói chậm rãi.

- Không sai!

Lúc Lâm Ngọc nói lời đồng tình thì Trầm Bồi Sinh lại cau mày lại.

- Có điều, thật sự không có tính đến khả năng khác à. Ví dụ như … Uông Tử Du!

Trầm Bồi Sinh làm việc chưa bao giờ nhanh đến mức bỏ qua bất kỳ cái gì có độ khả thi.

Dù cho đó là thứ nhỏ bé có khả năng không đáng kể.

- Trừ khi Bạch Tiểu Thăng nắm được chứng cứ có thể bắt chẹt được Uông Tử Du, bằng không Uông Tử Du hắn làm sao có thể bị mua được bằng tiền.

Lâm Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ngài thật sự nghi ngờ thì sau này chúng ta từ từ điều tra xem hắn có liên quan hay không!

Lâm Ngọc xem ra chuyện kia có độ khả thi vô cùng nhỏ đến mức không đáng kể, hơn nữa Uông Tử Du cũng là một người cẩn thận, coi như Trần Vũ Thành mà làm không đến nơi đến chốn thì sợ cũng không điều tra ra cái gì được.

Hắn cũng không biết, Trần Vũ Thành không làm được thì không có nghĩa là người phụ trách khu vực Từ Vân Thông không làm được!

Người sau có quyền hạn có điều kiện, thật sự muốn đề phòng tình hình của một người trong thời gian dài, nắm giữ chứng cứ để bắt chẹt người này quả là chuyện dễ như trở bàn tay!

Bọn họ cũng còn không biết thái độ của Từ Vân Thông đối với bên mình đã thay đổi cực kỳ lớn!

Trầm Bồi Sinh nghe Lâm Ngọc nói xong cũng thở dài một tiếng, lắc đầu nói.

- Chờ đến khi đó thì phải hay không phải còn có ý nghĩa gì hay sao?

Lâm Ngọc im lặng trầm mặc.

- Trước mắt giải quyết rắc rối trước mặt mới là chuyện quan trọng nhất.

Bỗng nhiên Trầm Bồi Sinh nhìn về phía Lâm Ngọc rồi hỏi.

- Nếu như là con đang đối mặt với ván cờ này, con sẽ phá nó ra như thế nào!

Trầm Bồi Sinh có một chút chờ mong nhìn lấy Lâm Ngọc.

Bạch Tiểu Thăng đang ở cách xa ngàn dặm, im lặng như đang tuyên chiến:

Mời ông phá ván cờ!

Như vậy bọn họ phải làm sao mới có thể phá được ván cờ này!

Lúc Lâm Ngọc đang suy nghĩ thì Trình Lưu lại quay lại, lần này không có thì thầm với Trầm Bồi Sinh mà nói thẳng luôn.

- Trầm lão, Hạ lão mời thầy đi qua đó, muốn cùng nhau bàn bạc liên quan đến việc xử trí báo cáo kia của đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng!

- À, biết rồi.

Trầm Bồi Sinh gật đầu, nhìn về phía Lâm Ngọc.

Hạ Hầu Khải mời như thế này xem như là đưa tới cơ hội mở miệng phá ván cờ.

Lâm Ngọc im lặng một lát rồi nói.

- Thầy, không thể gánh nổi những người kia đâu! Tổng giám đốc Hạ biết rõ là chứng cứ xác thực rồi còn gọi ngài đến. Con thấy, ngài phải giữ cho lập trường cho thật vững vàng, ủng hộ Bạch Tiểu Thăng nghiêm khắc xử trí đối với… những người kia!

Trình Lưu ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc một chút, chính là cảm thấy, quanh người hắn mang theo “sát khí” uy nghiêm đáng sợ.

Lâm Ngọc bây giờ, thật sự không còn là hắn đã từng, mà là quả cảm sát phạt, có khí phách kiêu hùng!

Không còn quá nghiêm khắc công bằng chính nghĩa cái gì nữa, quá theo đuổi khoan dung người khác, mà là lựa chọn con đường “nhất tướng công thành vạn cốt khô” này!

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười.

- Chắc chắn chứ hả?

Lâm Ngọc gật đầu.

Trầm Bồi Sinh gật đầu theo.

- Vậy thì cứ làm như thế đi.

Trầm Bồi Sinh nói bằng giọng bình tĩnh, quay người đi ra ngoài.

- Thầy đi gặp tổng giám đốc Hạ Hầu Khải!

Trình Lưu nhìn Lâm Ngọc một lúc thật sâu sắc rồi đi theo sau Trầm Bồi Sinh.

Lâm Ngọc nhìn theo một mạch.

Thật ra trong lòng người thầy này đã sớm có quyết định, chỉ là muốn xem phản ứng của mình mà thôi. Lâm Ngọc nói thầm, mình đây đã tính là làm cho ông ấy hài lòng chưa …

Lâm Ngọc nhìn về khoảng không xa xa ngoài cửa sổ.

Trước mắt phá ván cờ này vẻn vẹn ở một chữ nhanh, càng nhanh thoát khỏi hoàn cảnh, càng có thể nắm giữ tiết tấu và cơ hội sau đó!

Không được do dự thiếu quyết đoán, không được lo trước lo sau.

Nếu vấn đề nhiều như tơ vò, hơn nữa là hoàn cảnh chết chắc, vậy chốt một đao phá tan cái kia.

Giải quyết nhanh chóng!

Chính đáp án và phương thức này mà mình đưa ra mới thật sự là điểm quan trọng chủ yếu, tin tưởng hẳn là thầy cũng hiểu được!



Ánh mắt của Lâm Ngọc trở nên âm trầm.

Bạch Tiểu Thăng à Bạch Tiểu Thăng, lần này mày lại chiếm được cơ hội, không quan trọng lắm, không quan trọng lắm.

Chúng ta ngày sau còn dài!

Vào giờ phút này.

Bạch Tiểu Thăng mà Lâm Ngọc vừa nhắc tới kia, hắn đang nghe điện thoại.

Nói đến, trời vừa sáng Bạch Tiểu Thăng đã nhận được một cú điện thoại.

Lúc đó người gọi điện đến là Trần Vũ Thành, cái tên này đến chính là chúc mừng một phen, sau đó lại tranh công, nói mình làm cái gì mà “chính mình tổ chức nhân lực vật lực tiến hành dẫn dắt đề tài ở tổng bộ”, còn báo cáo tường tận những đề tài nóng bỏng đáng chú ý nhất ở bên tổng bộ này cho Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng thương lượng với hắn một lượt, xem dẫn dắt đề tài cuối cùng đi đến mức độ nào, cái đề tài nào nên kéo dài dẫn sâu, cái nào không thích hợp nói thêm nữa.

Hai người tinh anh này ngồi cùng một chỗ, kết quả là vô cùng “khả quan”!

Cuối cùng, hai người xác định phạm vi cùng với phương hướng của đề tài, Trần Vũ Thành thì toàn quyền đi phụ trách bố trí những chuyện tiếp theo.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng liên hệ với Dư Doanh, bàn giao cho Dư Doanh một lượt dựa theo dòng suy nghĩ của hắn với Trần Vũ Thành, càng cộng thêm một vài chuyện khác.

Bây giờ xem như là Dư Doanh điện thoại trả lời hắn.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng. Tôi là tới báo cáo hoàn thành nhiệm vụ cho ngài đây.

Dư Doanh cười ha hả rồi nói.

- May mắn là không làm gì xấu hổ đây, tình báo mà anh muốn em truyền đạt đi, em đã báo từ đầu đến đuôi cho đại sự vụ quan bên kia. Nói đến, anh nhá, vậy là khiến cho người ta bán một hồi tình báo giả đây. Đấy chính là làm tổn hại danh dự của em. Đặc biệt là người ta liều lĩnh đi làm chuyện nguy hiểm này hướng vào đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh, làm không cẩn thận thì cuộc đời nghề nghiệp của người ta đều phải kết thúc đấy.

Tựa như Dư Doanh oán không phải oán, như trách mắng không phải trách mắng, chỉ là nghe những bực tức này khiến người ta liền cảm thấy ngọt ngào trong lòng, thoải mái, dễ chịu không chịu được.

Đương nhiên, người con gái đẹp Bạch Tiểu Thăng gặp được quá nhiều, muôn hình muôn vẻ, có một chút sức lực miễn dịch, lúc này nhổ nước bọt trong lòng --

Là nghề bán tình báo kiếm sống của cô ở tập đoàn sao, cái kia nên sớm kết thúc…

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng trêu chọc nhưng ngoài miệng vẫn cười nói.

- Yên tâm, chỗ tốt mà tôi dùng cũng không phải dùng không của cô, lần sau báo đáp lại cô bằng cách đưa tình báo then chốt cho cô, thế nào.

Đường đường là đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng lại đi cung cấp tình báo cho con buôn tình báo, nếu để cho người khác nghe được thì chắc chắc không còn gì để nói rồi.

- Ghét cái mặt rồi, nói cái gì cần dùng người ta...không dùng suông...

Dư Doanh ở đầu bên kia điện thoại nói bằng giọng kiểu cực kỳ e thẹn, ỏn ẻn, trực tiếp dẫn dắt câu chuyện đi hướng mục tiêu không thích hợp với thiếu nhi.

- Nếu không thì thôi không thù lao nữa nha?

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy nàng càng nói càng không đứng đắn, nên nói bằng giọng dứt khoát.

- Không được!

Ở đầu bên kia của điện thoại, giọng nói của Dư Doanh biến đổi hóa thành gian thương.

- Em là người làm ăn, không thể lỗ vốn nhá. Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, lời nói mà anh vừa nói, em liền chấp nhận xuống! Lại nói, ân tình là ân tình, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn! Nếu tình báo mà anh cho kia mà không khiến em hài lòng sao, vậy cũng không được đâu!

Tâm tình của Dư Doanh chuyển biến trôi chảy như vậy, từ em gái nuôi đến nữ anh hùng, rồi lại tới gian thương, tự nhiên vượt quá mức giới hạn như thế.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong cũng phải nói thầm một chữ “phục”.

- Yên tâm đi, chốc nữa tôi còn chỉ ra hợp tác lần sau nữa đây.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Sau đó, hai người lại tán dóc vài câu.

Dư Doanh nói thẳng thắn.

- Được rồi, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, trước hết tôi không nói chuyện phiếm với anh nữa. Nhớ kỹ hứa hẹn của anh đấy nhá, bằng không...Hừ!

Dư Doanh uy hiếp xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng chỉ khẽ cười khổ.

Lâm Vi Vi đang ở bên cạnh như có chút không vui bĩu môi, Bạch Tiểu Thăng ở ngay gần đó lại còn mở loa ngoài, nàng nghe được điệu nói của cô Dư Doanh kia giờ đã nổi giận!

Lôi Nghênh thấy thế âm thầm cười trộm.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi, nhìn Lôi Nghênh rồi nói.

- Hai người các người, đừng ở bên cạnh mà xem trò vui nha! Đồ vật làm xong hay chưa? Mau mau!

- Tôi phải tăng nhiệt cho chuyện này, cho thêm một mồi lửa nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận