Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 854: Lôi đình lần hai



Bên trong phòng họp của trung tâm Marketing.

Phó thị trưởng Tôn dẫn đầu vỗ tay xong, hai tay lăng không ấn xuống, cả hội trường cấp tốc an tĩnh lại.

Phó thị trưởng Tôn cười nói:

- Tiểu Bạch phải không, cậu nói thật hay! Chỉ là một trợ lý, lại có khả năng phân tích lý giải được hạng mục này, cái này chứng tỏ một cách rõ ràng đây là mọi người đã có lòng. Loại tinh thần trách nhiệm với công việc này, rất đáng được khen ngợi. Tiếng vỗ tay lần này của tôi là biểu thị thái độ cảm ơn chân thành đối với các hạng mục của mọi người.

Phó thị trưởng Tôn ngẫu hứng phát biểu cảm nghĩ một vài phút, nói lên thái độ chờ mong cùng với khẳng định đối với những hạng mục này.

- Tốt, chúng ta tiếp tục nào. Tôi nghe nói mọi người đang điều chỉnh lại phí tổn. Chúng tôi cũng là lãnh đạo những ngành tương quan, mọi người cùng nghe qua một chút rồi cùng thảo luận.

Phó thị trưởng Tôn nói xong thì ngồi xuống.

Cuối cùng cũng nhắc tới vấn đề này sao?

Tô Đại Chung đối với cái này lòng đầy tự tin.

Ngày hôm qua hắn đã nhìn qua một phần, sáng nay lại xem qua một phần.

Bạch Tiểu Thăng làm điều chỉnh, để cho hắn là người trong nghề cũng phải khen không dứt miệng, tin tưởng lãnh đạo sẽ hài lòng vô cùng.

Tô Đại Chung bao hàm mong đợi nhìn Bạch Tiểu Thăng biểu hiện, hi vọng hắn thừa lúc chuyện tốt đẹp này bắt đầu, một hơi trình bày xong để cho các vị lãnh đạo cao hứng.

Chỉ cần bên này được phó thị trưởng Tôn khẳng định khen ngợi, truyền đến tai Trần tổng thì Hàn Hiên Thành làm sao còn có khả năng xem mình như con nít mà lừa gạt.

Tô Đại Chung nhịn không được mà thầm nghĩ.

Bất quá vừa nghĩ tới thủ đoạn lần này của Hàn Hiên Thành, Tô Đại Chung nhịn không được mà sinh lòng bi phẫn.

Cái chuyện gì thế này!

Ở trong loại trường hợp này, quả thực là không thèm để ý tới lợi ích của công ty, hoàn toàn không chịu trách nhiệm một chút nào cả.

Sau khi Tô Đại Chung phẫn nộ lại vô cùng bi ai.

Coi như là tự bản thân mình biết được Hàn Hiên Thành giở trò quỷ sau lưng nhưng mà làm sao có thể đi nói với Trần tổng?

Nói mà không có bằng chứng, Trần Khinh Vân sẽ tin tưởng sao?

Nếu mà nói, mặc kệ là có tin hay không thì cũng liền xem như đắc tội triệt để với Hàn Hiên Thành.

Còn nữa, coi như là Trần Khinh Vân tin tưởng thì thế nào, hắn sẽ xử phạt một vị tổng giám đốc cấp dưới sao?

Nhiều lắm là chỉ khiển trách hai câu mà thôi!

Tô Đại Chung trong lòng đắng chát.

Sau đó, Trần Khinh Vân vừa rời đi, Hàn Hiên Thành vẫn là tổng giám đốc Đia Sản Lục Thành, cuộc sống sau này của mình có dùng mông cũng có thể nghĩ ra được.

Xem ra, suy nghĩ được lên làm phó tổng giám đốc của mình chỉ là giấc mộng.

Tô Đại Chung thậm chí có chút nản lòng thoái chí.

Coi như là ông ta có thể lên được, đối mặt với cấp trên trực tiếp như Hàn Hiên Thành, ông ta cũng không biết rõ mình có thể kiên trì được bao lâu.

Niềm vui sướng mà Bạch Tiểu Thăng mang đến cho ông ta, bị những suy nghĩ lung tung này của ông ta làm cho tiêu tan không còn sót lại gì.

Bất quá, ông ta vẫn một mực giữ vững tinh thần, chuẩn bị đem cái hội nghị trước mắt này kết thúc hoàn mỹ.

- Phó thị trưởng, mời ngài nhìn xem, phí tổn lần này mới được điều chỉnh lại, mặc dù đã làm xong nhưng chúng tôi cũng báo cáo trước, muốn nghe một chút suy nghĩ của các vị lãnh đạo đang ngồi ở đây, có hay không bổ sung thêm một số yêu cầu. Sau đó lại tiến hành báo cáo, giao lưu nghiên cứu thảo luận.

Thời điểm Tô Đại Chung đang mong chờ Bạch Tiểu Thăng không ngừng cố gắng một hơi làm xong thì Bạch Tiểu Thăng đột nhiên mở miệng như thế.

Phó thị trưởng Tôn khẽ giật mình, lập tức gật gật đầu cười:

- Thế này cũng tốt, cậu nói cả nửa ngày, miệng đắng lưỡi khô, cũng phải nghỉ ngơi một tý.

- Cảm ơn lãnh đạo, xác thực là rất khát!

Bạch Tiểu Thăng cười nói, thuận thế nói đùa một câu.

Phó thị trưởng Tôn cười ha ha một tiếng, đối với người trẻ tuổi này rất là ưa thích.

Những người khác đang ngồi cũng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với yêu cầu này của Bạch Tiểu Thăng, cũng không có người nào phản đối.

- Vậy thì tôi xin phép được nói trước đi.

Một vị lãnh đạo thành phố đứng lên, dẫn đầu phát biểu.

Tô Đại Chung mắt thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi về vị trí của mình, một bên uống nước một bên chăm chú lắng nghe lãnh đạo thành phố phát biểu, kìm lòng không được mà âm thầm khâm phục:

- Thằng nhóc này, trong trường hợp như thế này mà còn có khả năng ứng đối như với mình, thật là rất giỏi.

Bạch Tiểu Thăng mời lãnh đạo thành phố phát biểu trước, ngược lại không phải thật sự là muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi uống nước.

Mà là hắn bỗng nhiên nghĩ đến Hàn Hiên Thành sẽ không ngừng mà đào ra một cái hố.

Cái loại khả năng này thật sự là cực kỳ bé nhỏ.

Dù sao, Tô Đại Chung cùng với Hàn Hiên Thành cũng không phải là có thâm thù đại hận, không đến mức phải chơi chết nhau.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng vẫn có được cảm giác này, đã nghĩ đến thì thà rằng phải xử lý chu toàn cũng đừng để xảy ra sơ sẩy.

Một khi xảy ra sơ sẩy, nhẹ thì Tô Đại Chung không may, nặng thì lợi ích của công ty bị hao tổn!

Bạch Tiểu Thăng một mặt lắng nghe lãnh đạo thành phố từng người phát biểu, một mặt âm thầm so sánh đúng sai với những tài liệu mà Hàn Hiên Thành đưa kia ở trong lòng. Xác minh ở trong đó phải chăng là có bẫy rập.

Một vị lại một vị lãnh đạo thành phố đứng lên phát biểu.

Những yêu cầu cùng với tư liệu mà Hàn Hiên Thành đưa cho là ăn khớp, không có vấn đề gì.

Thời điểm mà Bạch Tiểu Thăng buông lỏng một hơi, thì người cuối cùng là vị lãnh đạo thành phố giám sát chất lượng công trình đứng dậy phát biểu:

- Tôi muốn nói đến mấy hạng mục kỹ thuật chỉ tiêu được điều chỉnh.

Nhìn ra được vị lãnh đạo mang kính mắt kia là người xuất thân từ khoa kỹ thuật, đưa ra vấn đề logic phi thường cẩn thận, với lại còn đưa ra rất nhiều con số.

Con người Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên hơi co lại.

Tô Đại Chung cũng nhịn không được mà trừng lớn con mắt.

Bọn họ nghe được mấy con số mấu chốt, cùng với tư liệu của Hàn Hiên Thành đưa cho là không giống nhau.

Tô Đại Chung nhịn không được mà nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút. Lông mày Bạch Tiểu Thăng hơi nhăn lại sau đó lại giãn ra.

Tựa hồ như đó là những sai lầm râu ria.

Thế nhưng làm sao lại có khả năng là râu ria được.

Lúc này trái tim của Tô Đại Chung đã treo lên tận cổ họng.

Mấy cái số liệu mang tính sai lầm then chốt này, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền liên tiếp.

Phải sửa đổi, thậm chí còn phải đem phần lớn số liệu tính toán lại, cái này thì phải tốn thời gian bao lâu.

Mà bây giờ mở ra mới biết, lập tức muốn biểu hiện cho những người lãnh đạo nhìn. Nếu như phó thị trưởng Tôn bọn họ thấy được, thì sẽ như thế nào?

Thành phố cho số liệu chính xác, hoàn toàn coi trọng như trước đây, thậm chí ngay cả phó thị trưởng cũng tự mình dẫn đội thu thập kết quả trước mặt.

Kết quả, kết quả vẫn là sai.

Tô Đại Chung chỉ cảm thấy được đầu ông ông vo ve, ù tai.

Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.

Chính tại thời khắc ông ta sinh lòng tuyệt vọng, Bạch Tiểu Thăng lại nhô đầu ra, hạ giọng nói với ông ta:

- Mặc kệ ngài nói cái gì, kéo dài thời gian cho tôi nửa giờ, còn lại để cho tôi đến giải quyết.

Tô Đại Chung mờ mịt nhìn Bạch Tiểu Thăng, phát hiện Bạch Tiểu Thăng đã đem bản bút ký ở bên cạnh cầm trên tay, mở những văn kiện kia ra.

Hắn đang nỗ lực sửa chữa sao?

Nhưng mà chỉ có nửa giờ, đủ để làm cái gì…

- Nói không sai, bây giờ, đến lượt các người báo cáo rồi.

Không để cho Tô Đại Chung nhìn kỹ, phó thị trưởng Tôn đã cất giọng nói.

Dưới cái nhìn của vị lãnh đạo giám sát chất lượng công trình đang ngồi ở kia, Tô Đại Chung cảm giác được đôi chân của mình đang run rẩy. Có cảm giác như nghề nghiệp kiếp sống của mình bây giờ sắp phải kết thúc.

Không được, không có khả năng chịu thua. Bạch Tiểu Thăng còn không có chịu bó tay, mình còn không bằng một người trẻ tuổi sao?

Tô Đại Chung cắn răng một cái, đứng lên.

Dáng đi phù phiếm, hắn thậm chí phải dùng tới ba ngón tay đè lên cái bàn để chống đỡ cơ thể một tý.

- Phó thị trưởng Tôn, các vị lãnh đạo, vấn đề điều chỉnh phí tổn đã được báo cáo trước đó, cá nhân tôi có hai vấn đề muốn cùng với mọi người nghiên cứu thảo luận một tý. Cũng là vấn đề để hạng mục của chúng ta làm thế nào để thích ứng tốt hơn với thị trường.

Tô Đại Chung nói.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng giải thích tiến độ hạng mục, hắn liền có những suy nghĩ này, không nghĩ tới phải dùng tới để chữa cháy lúc này.

- Sao?

Phó thị trưởng Tôn cảm thấy hứng thú nói :

- Ngài nói cho tôi nghe qua một chút đi!

Tô Đại Chung hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.

Bạch Tiểu Thăng đã nói qua, Tô Đại Chung là người có được cách nhìn đại cục, có tầm mắt nhìn xa trông rộng.

Tô Đại Chung nghĩ đến hai vấn đề này, mặc dù mới nghe xong thì có chút thô ráp, nhưng là quan điểm tuyệt đối làm cho người nghe cảm thấy mới mẻ.

Phó thị trưởng Tôn liên tiếp gật đầu, đám người thì đang bàn luận với nhau.

Sau hai mươi lăm phút, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đứng dậy:

- Các vị lãnh đạo mời nghe về vấn đề phí tổn của chúng tôi.

Tô Đại Chung kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nhanh như thế đã muốn báo cáo?

Không lẽ, với thời gian ngắn như thế, Bạch Tiểu Thăng đã có biện pháp đối ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận