Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1268: Người cạnh tranh? Tình địch?

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng có chút hồi hộp, nhìn người thanh niên tên Ngụy Tuyết Kỳ đang đứng ở trước mặt này.

Như lần đầu nhìn thấy, người thanh niên này sắc mặt trắng nõn, nụ cười điềm đạm không màng danh lợi, cả người toát lên vẻ nho nhã yếu đuối.

Nhưng mà, tâm trí của hắn gần giống như là yêu quái.

Không riêng gì thời điểm hắn còn nhỏ, đã hiểu được quyền mưu tranh chấp, cũng biết tự mở ra cho mình một con đường, kiếm tẩu thiên phong, đồng thời tìm cho em gái mình một người bảo vệ vô cùng mạnh mẽ.

Nha đầu Bạch Nguyệt Phong này, vậy mà ức hiếp mấy tên tiểu tử kia của nhà họ Ngụy vô cùng bi thảm, nhưng sợ rằng chính bản thân nàng cũng không biết rõ, cùng với ông nội đi tới nhà họ Ngụy một chuyến thôi, làm quen với một người bạn tốt, bình thường như thế lại là chuyện bất bình thường, phía sau, lại có người có ý định an bài tất cả.

Bi thảm nhất, thuộc về mấy tên tiểu tử nhà họ Ngụy kia.

Chỉ sợ bọn họ cho tới bây giờ đều không biết rằng, bản thân mình năm đó vì sao lại nhận phải khổ cực như vậy.

Vì sao sát tinh tự nhiên ở đâu trên trời rơi xuống.

Bọn hắn cho dù có bị đánh chết cũng sẽ không nghĩ tới, một người lúc trước thủy chung vô thanh vô thức không bao giờ xuất hiện, thậm chí bị mấy người khác trào phúng là đồ hèn nhát, trong những người cùng lứa thì chỉ là cừu non chết nhát, vậy mà âm bọn họ, quả thực giống như chơi đùa vậy. . .

. . .

Thật là đáng sợ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn người anh vợ ở trước mắt này, phần tâm cảnh đáng sợ này, đều có chút cảm giác nổi da gà.

Đây mới chính là hào môn thế gia, chân chính là một nhân vật yêu nghiệt được bồi dưỡng ra từ một gia tộc tài phiệt đỉnh cấp sao.

Tưởng tượng một chút về sự trưởng thành của Ngụy Tuyết Kỳ, ở trong thương trường tính kế gài bẫy những đối thủ của hắn như thế nào thôi, thì Bạch Tiểu Thăng cũng có chút cảm giác không rét mà run.

- Được rồi, lời nên nói, tôi cũng đã nói, không nên nói, tôi cũng đã nói.

- Cậu, cái tên này, thật đúng là không phải. Ngay cả tôi cũng nhịn không được thổ lộ một chút chuyện trong lòng.

Ngụy Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng còn đang ngẩn người suy nghĩ, cười ha hả nói.

Người anh vợ này quả thật là làm cho người ta sợ a. Từ sâu bên trong lòng của Bạch Tiểu Thăng cũng đang yên lặng rủa thầm nhổ nước bọt liên hồi.

- Cậu lên đi. Bên trên, còn có một đối thủ cạnh tranh đó. Thẳng thắn mà nói a, tôi cũng không thích hắn cho lắm. Ngược lại là có mấy phần thích cậu hơn.

Ngụy Tuyết Kỳ nhìn về con đường lên núi một chút, sau đó cười nói.

- Anh đây, cũng không cùng cậu đi qua bên đó đâu.

Nói xong, Ngụy Tuyết Kỳ xoay người quay về, ung dung đi qua người của Bạch Tiểu Thăng, thẳng xuống phía dưới núi mà đi.

- Anh Tuyết Kỳ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Ngụy Tuyết Kỳ đã xuống được hơn mười cái bậc thang, liền nhịn không được mà gọi.

Ngụy Tuyết Kỳ khựng bước chân dừng lại, tựa hồ như chờ đợi Bạch Tiểu Thăng nói tiếp.

- Anh vì Tuyết Liên làm những chuyện này, nàng có biết không?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nói.

- Cậu nghĩ, có cần nàng phải biết không?

Ngụy Tuyết Kỳ tùy ý nâng tay lên phẩy phẩy về phía sau, tiếp tục đi xuống dưới.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng dáng Ngụy Tuyết Kỳ đi xa, không tự chủ được mỉm cười.

- Người anh vợ này của mình, quả thật là có chút đáng sợ a. . . Có điều, quả thật đây là một người anh tốt.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói.

Ngụy Tuyết Kỳ vừa xuống dưới núi không bao lâu, thì mấy người chú Hà liền đi lên.

Bạch Tiểu Thăng sớm đã đoán trước, vì vậy vẫn đứng tại chỗ chờ đợi.

- Tiểu Thăng tiên sinh.

Chú Hà hướng Bạch Tiểu Thăng hòa khí mỉm cười.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Không ai hỏi vừa rồi Ngụy Tuyết Kỳ đã nói những gì với Bạch Tiểu Thăng, dù sao thì đây là chuyện riêng giữa hai người Bạch Tiểu Thăng cùng với Ngụy Tuyết Kỳ.

- Chúng ta lên thôi, vừa rồi cũng không có trì hoãn bao nhiêu phút cả.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với chú Hà.

Chú Hà gật đầu đồng ý.

Mọi người lại lần nữa leo lên núi.

Con đường phía trước, cũng không còn nhiều. Rất nhanh, bọn họ đã đi lên đỉnh núi.

Đứng ở chỗ cao nhất nhìn lại toàn bộ trang viên, quả nhiên phong cảnh phóng ra dường như vô hạn, đặc biệt là bối cảnh những tòa cao ốc tòa nhà chọc trời ở nơi xa, nhắc nhở cho người ta biết rằng địa phương này chính là trung tâm của thành phố mới phía đông Chinandega, chứ không phải là vùng ngoại ô hoang dã.

Tuy rằng "Đại Ẩn Vu Thị" (núi lớn ẩn giữa thành phố) không phải là ý tứ trước mắt này, nhưng bốn chữ này tạo thành câu, tựa hồ như rất thích hợp để miêu tả cảm giác về nơi này.

Chú Hà dẫn mấy người Bạch Tiểu Thăng đi vào trong.

Toàn bộ ngọn núi nhân tạo này, đỉnh núi được làm bằng phẳng, ở bên trên mọc lên một tòa trang viên kiến trúc cổ kính, còn có một khu trồng cây cảnh lớn ở phía sau.

Một đường đi qua, nơi này quả thực không khác gì một phương tiên cảnh dưới nhân gian, một bước một cảnh cũng không đủ để hình dung những gì thấy được.

Chỉ có thể nói, có tiền thật tốt.

Một gia tộc tài phiệt đỉnh cấp trên thế gian Đại Tài Phiệt nhà, thì người nghèo không thể nào tưởng tượng ra nổi.

- Trước đây cho rằng, có tiền chính là trên người có chục tỷ trăm tỷ, có được trang viên, cổ bảo. Nhưng mà hiện tại xem ra, thật sự là nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của mình.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng trong lòng cũng thầm cảm thán.

Một đường đi qua, mọi người nhìn thấy đình đài lầu các, tường xây bình phong ở cổng tường viện, vừa toát lên hơi hướng Trung Quốc, lại có nét hiện đại được giản lược, còn có thể nhìn thấy tinh túy của nền kiến trúc Phương Tây.

Tóm lại, phong cách kiến trúc ở chỗ này tựa hồ như cũng đã hòa quyện giữa hai nền kiến trúc Phương Đông và Phương Tây, để cho người ta cảm thấy dễ chịu, nhìn thôi thì tâm tình đã vui vẻ.

Địa phương tuy rằng lớn, nhưng nơi này lại không hiện sự vắng vẻ chút nào, tuy rằng người ngoài hay khách mời, thậm chí là người trong gia tộc đều rất ít tới chỗ này, nhưng mà cứ cách mấy chục mét thì nhất định sẽ nhìn thấy được tôi tớ, người hầu, thợ tỉa hoa làm vườn.

Nhìn thấy chú Hà dẫn người đến, những người kia không thất lễ chút nào, nhanh chóng đứng dậy khom người xuống nở nụ cười. Thái độ này tựa như đã chào hỏi, lại vừa có bộ dáng khiêm nhường.

- Nơi này là khu vực do tôi phụ trách quản lý, phương diện lễ nghi được đơn giản hóa rất nhiều, trừ phi cậu có chuyện cần phân phó với bọn họ, bằng không mà nói, bọn họ sẽ không tùy tiện nói chuyện với khách nhân. Tránh quấy rầy làm phiền khách nhân nhã trí ngắm cảnh.

Chú Hà cười giải thích.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi gật gật đầu đồng ý.

Tốt như vậy. Vừa có thể để cho người ta tự do tự tại ngắm cảnh không bị quấy rầy, cũng sẽ không làm lộ sự mỏng manh, u tĩnh, không có hơi thở của con người.

Phải biết rằng, chung quy con người cũng là quần thể động vật, coi như người yêu thích sự yên ả tĩnh lặng, cũng sẽ sợ sự cô độc tịch mịch lạnh lẽo.

Chú Hà vừa đi đường, vừa luôn mồm giới thiệu.

Mang theo mấy người Bạch Tiểu Thăng đi trên đoạn đường hơn mười phút.

Từ giữa sườn núi đi lên, đi tới nơi cần tới, một đường hao phí thời gian ước chừng nửa tiếng đồng hồ.

Nghe người ta nói, nơi này cũng không phải chỗ sâu nhất của khu trang viên này, nếu không thì phải ngồi xe. . .

Ba người Bạch Tiểu Thăng trong lòng cũng đang âm thầm cảm khái không thôi.

Trước kia, bọn họ cũng đã tán gẫu với nhau mỗi khi uống rượu chung, nói rằng con gái của một trong những gia tộc giàu nhất thế giới đang mệt mỏi khi sống ở trong nhà của mình, muốn trốn khỏi nhà đi xa, đi hết ba ngày rốt cuộc mới rời khỏi nhà. . .

Mặc dù chỉ là chuyện cười, nhưng cũng đúng với thực tế một hai.

Người trong nhà có tiền, thật là quá hào phóng. . .

Cuối cùng, Chú Hà mang theo ba người Bạch Tiểu Thăng tiến vào một khu Lâm Uyển (rừng để vua chúa đi săn).

Đá xanh được lót trên đường, cỏ xanh bao bọc cả khu vườn, trúc xanh cao ngất rì rào được trồng ở bốn phía.

Nơi xa, là một đình viện nghỉ chân, toàn bộ kết cầu đều được làm từ gỗ.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn, bên trong đính viện kia có một già một trẻ đang ngồi giao lưu đối diện với nhau, sau lưng hai người đều có một người hầu đang đứng đấy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía vị lão nhân kia, trong lòng nhịn không được cảm thấy căng thẳng.

Hắn đã đoán được thân phận của vị lão nhân này, tám chín phần mười chính là ông nội của Ngụy Tuyết Liên a, vị gia chủ cao nhất của nhà họ Ngụy, từ trước đến nay chính là lão nhân có quyền uy và lời nói có trọng lượng cực nặng đối với những sự việc quan trọng của nhà họ Ngụy —— Ngụy Thiên Hà.

- Vị lão giả kia, chính là Lão Thái Gia chúng ta.

Chú Hà đè thấp âm thanh nói với Bạch Tiểu Thăng.

Lời này càng xác định phán đoán vừa nãy của Bạch Tiểu Thăng là đúng.

Chú Hà dẫn đường, trực tiếp đi về phía bên kia.

Bạch Tiểu Thăng mang theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh theo ở phía sau.

Đợi đến gần hơn một chút, Bạch Tiểu Thăng nhìn càng thêm thêm cẩn thận.

Ông cụ nhà họ Ngụy tuy rằng đã chín mươi tuổi, tóc hoa râm, nhưng tinh thần vẫn còn phơi phới, thân eo thẳng tắp, hơn nữa da dẻ vẫn được bảo dưỡng rất tốt như cũ, một bộ dáng tiên phong đạo cốt bộ.

- Lão nhân gia người thật sự là tráng kiện.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà âm ngầm tán thưởng.

Một bên khác, đang ngồi đối diện nói chuyện phiếm trên trời dưới đất với ông cụ nhà họ Ngụy, lại chính là một người thanh niên trẻ tuổi có niên kỷ tương tự như Bạch Tiểu Thăng, thái độ của hắn rất là cung kính, trong lúc nói cười với lão nhân cũng không có một chút nào mất tự nhiên cả.

Người này có khí chất nổi trội bất phàm, tướng mạo cũng có vài phần đẹp trai tuấn lãng.

Đứng sau lưng hắn, là một người đàn ông cao to vạm vỡ bộ dáng hung mãnh, tựa hồ như là người hầu đi theo, cả người đứng vững như bàn thạch, thẳng tắp như tùng xanh đâm thẳng trời cao, không nhúc nhích chút nào.

Ở trong tay của người thanh niên tuổi trẻ kia còn cầm một cái hộp gỗ mang phong cách cổ xưa.

Lúc ông cụ nhà họ Ngụy Ngụy Thiên Hà đang nói chuyện với người thanh niên trẻ tuổi kia, thì thường xuyên chỉ vào một cặp câu đối đặt trên bàn đá giữa người, liên tiếp gật đầu hài lòng, nụ cười vô cùng phấn khởi.

Không cần nghĩ cũng biết rõ, đó chính là bộ câu đối của Bạch Tiểu Thăng viết.

Nhìn thấy bộ dáng lão nhân gia yêu thích như vậy, trong lòng Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà càng trở nên rộng mở.

Nhưng mà lúc nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện với lão nhân kia, ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng liền trở nên nghiêm nghị hẳn lên.

Vừa rồi ở trên sơn đạo, người anh vợ Ngụy Tuyết Kỳ của hắn cũng có nhắc qua.

Nơi này có một người thanh niên cũng đang theo đuổi Tuyết Liên, gia thế rất tốt, năng lực lại mạnh, là một đối thủ mạnh mẽ của mình.

Chẳng lẽ, chính là hắn.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ, khả năng tám chín phần mười là mình đoán trúng.

Chú Hà cùng với mấy người Bạch Tiểu Thăng đến gần, Ngụy Thiên Hà cùng với người thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện kia cũng đình chỉ nói chuyện phiếm, quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt một già một trẻ, trong thời gian ngắn đều đặt lên trên người của Bạch Tiểu Thăng.

Ngụy Thiên Hà chín mươi tuổi, hai con ngươi vẫn sáng ngời như cũ, mơ hồ có một khí thế trầm lắng cùng với yên tĩnh tường hòa đã được lắng đọng qua năm tháng, đồng thời có vẻ yên bình sau nhiều phong ba bão tố cuộc đời.

Bạch Tiểu Thăng đối với ánh mắt, lực quan sát sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt cùng với ma luyện. Thì hắn có cảm giác rằng dưới con mắt đang nhìn chăm chú và nụ cười nhàn nhạt kia của lão nhân này, bản thân mình không còn chút nào che giấu, bị nhìn thấu tất cả.

- Ông cụ nhà họ Ngụy, quả nhiên lợi hại.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng không ngừng nghĩ ngợi, trong lòng nổi lên sự tôn kính.

Anh mắt của người thanh niên trẻ tuổi kia cũng đang chăm chú nhìn, khẽ đánh giá hắn, tựa hồ như muốn nhìn rõ tất cả, từng chút từng chút giải mã con người Bạch Tiểu Thăng này.

- Hắn đang quan sát nhất cử nhất động của mình, dáng đi, động tác, biểu lộ. . .

Biểu hiện quan sát của người này cũng chứng tỏ rằng hắn chính là bậc thầy về quan sát và đọc hiểu nhân tâm con người. Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên phát giác, không khỏi giật mình, trong lòng âm thầm cảnh giác.

Tên tình địch này, nhìn là biết không phải dạng bình thường a.

- Lão gia, hài tử tôi đã dẫn tới.

Chú Hà nở nụ cười, cung kính báo cáo cho Ngụy Thiên Hà.

Ở trước mặt Ngụy Thiên Hà, còn có nhiều thanh niên trẻ tuổi khác, Lão Bộc đã theo người chủ gia tộc này biết bao nhiêu năm, hiện tại vẫn xưng hô như trước đây.

Ngụy Thiên Hà hơi gật đầu.

Chú Hà cung kính lui sang một bên.

- Ông cụ khỏe ạ.

Bạch Tiểu Thăng bận bịu chào hỏi lão nhân gia.

- Cháu trai, mau vào đi.

Ngụy Thiên Hà nở nụ cười, sau đó liếc mắt nhìn một phen, gật đầu ngoắc tay.

Một câu nói thôi, lập tức kéo gần lại khoảng cách của hai người, cũng làm cho Bạch Tiểu Thăng trong lòng như rộng mở.

Nguyên lai tưởng rằng cánh cửa hào môn thế gia, gia tộc tài phiệt lớn đều cực cao, người ở bên trong đều là người tầm mắt cao hơn đỉnh đầu. Hiện tại mới biết rõ, chân chính là người có sức hàm dưỡng, người thân ở địa vị quá cao, đều là những người vô cùng điềm đạm, bình dị gần gũi.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng cung kính đáp lại một tiếng, dưới sự chỉ dẫn của Chú Hà đi qua từ bậc thang ở một bên của đình viện.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đi theo ở đằng sau.

- Hắn là người nhà họ La tên là La Đan Luân, là cháu trai của người bạn cũ tri giao lâu năm của ông, các cháu nhận thức nhau một chút đi.

Sau khi đi lên, Ngụy Thiên Hà nhìn Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười hàm hậu, tay chỉ về phía người thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện cười nói.

- La Đan Luân.

Người thanh niên trẻ tuổi gọi là La Đan Luân kia liền mỉm cười đứng dậy, vươn tay về phía Bạch Tiểu Thăng nói.

- Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười đáp lại, đưa tay tới nắm.

Dưới tình cảnh như thế này, hai người trẻ tuổi rất có thể là "Tình địch" với nhau thế mà thái độ hài hòa, đây tuyệt đối có thể xem như một màn cực kỳ thú vị.

- Tiểu Thăng, cháu tới bên cạnh đây ngồi. Vừa rồi, ông cùng với Đan Luân còn nghị luận về chữ viết của cháu đó, lấy tuổi của cháu như thế này mà có thể đạt được công lực như thế, quả thật không tệ.

Ngụy Thiên Hà cười nhẹ nhàng nhìn một màn này, sau đó tay chỉ vào vị trí ở bên cạnh nói.

Ngụy Thiên Hà cũng là người yêu Thư Pháp.

- Ông Ngụy có thể yêu thích là tốt rồi.

Được ông cụ Ngụy gọi thẳng tên, Bạch Tiểu Thăng lại càng có cảm giác thân cận với lão nhân này nhiều hơn, trong lòng hoan hỉ, lúc này mới mỉm cười đi qua, ngồi xuống.

- Hình như sông lớn, kiêu ngạo lao nhanh, trọng tâm trước sau bố cục vững vàng, vần điệu mạch lạc không nằm rải rác. Ông rất thích. Cầm bộ câu đối này treo ở trong thư phòng của ta đi.

Ông cụ Ngụy tự tay cầm câu đối kia lên, phân phó giao cho chú Hà.

- Vâng.

Một bên, chú Hà cung kính nói, tiến lên cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận bộ Câu Đối kia, sau đó lui xuống.

La Đan Luân thủy chung mỉm cười nhìn một màn này, nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng đang âm thầm xem kỹ ý tứ của hắn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, đối phương liền nở nụ cười hòa khí, nhanh chóng bày ra một bộ dáng rất thân sĩ.

Hi vọng hắn trước sau như một, không phải là người lòng dạ nhỏ mọn như là Ngụy Tuyết Uyên kia. Đương nhiên, cũng tốt nhất là đừng có giống như người anh vợ Ngụy Tuyết Kỳ kia của mình như thế, thực sự tâm tư âm trầm, tính kế đáng sợ.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ, lập tức lại nói thầm trong lòng.

Ngụy Tuyết Kỳ cho thấy một mặt khác của hắn, thật đúng là để cho lòng Bạch Tiểu Thăng có chút sợ mà rung động.

- Tiểu Thăng, cháu có thể tới chỗ này của ông, điều này chứng tỏ cha mẹ của Tuyết Liên có ấn tượng đối với cháu không tệ. Nghe nói rằng cháu hiểu được rất nhiều, âm nhạc, thư pháp, y thuật, nghiệp kinh doanh. . . Là người đa tài đa nghệ.

Ngụy Thiên Hà cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Không dám khoe khoang trước mặt của ông cụ Ngụy ạ.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn cười nói.

- Không biết rõ Bạch huynh đến từ gia tộc họ Bạch nào, lại có thể dưỡng ra nhân tài như thế, không biết rằng có thân thích gì với dòng họ Bạch khu phố người Hoa ở Chinandega hay không?

Ngồi một bên, ánh mắt của La Đan Luân liền nghiêm nghị hẳn lên, ý cười nở rộ.

Người này cũng rốt cục nhịn không được, bắt đầu thăm dò.

- Không phải, tôi cùng với dòng họ Bạch kia không có quan hệ gì cả, chúng ta chẳng qua là trùng tên dòng họ mà thôi. Kỳ thực, tôi chỉ là người đến từ một gia đình phổ thông mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía La Đan Luân, nở nụ cười nói.

- Người anh em họ Bạch này không có chút nào thân thế cùng bối cảnh nào sao? Vậy tất cả đều là bản sự tự thân sao, thật đúng là khó có được, khó có được a.

Tựa hồ như La Đan Luân hơi giật mình một cái.

Tựa hồ như La Đan Luân vẫn xưng hô bình thường với Bạch Tiểu Thăng, nhưng cũng nhấn mạnh một điều đó là Bạch Tiểu Thăng không có thân phận bối cảnh gì phía sau với ông cụ Ngụy ngồi ngay bên cạnh.

Câu nói này tựa hồ như vô tình thốt ra, nhưng có lẽ sẽ để cán cân trong lòng lão nhân khẽ nghiêng về phía hắn.

- Ở nước Hoa Hạ chúng tôi, con cháu những gia tộc bình thường, cũng có thể rất xuất sắc. Chung quy lại, gia đình chỉ là hoàn cảnh thời điểm cất bước mà thôi, tương lại thì phải dựa vào chính nỗ lực của bản thân mình mới là chân lý.

Bạch Tiểu Thăng lập tức nở nụ cười nói.

Bạch Tiểu Thăng không kiêu ngạo không tự ti, phản ứng có thể nói là vô cùng nhạy bén.

Hắn biết rõ tấm lòng của ông cụ Ngụy luôn hướng về Hoa Hạ, liền cường điệu bản thân mình đến từ Hoa Hạ, biết rõ Ngụy gia năm đó cũng là một gia đình bình thường, nên càng đánh đâu vào vấn đề con cháu gia đình bình thường.

Cũng coi như Bạch Tiểu Thăng hắn cũng không khách khí khen tiềm năng của mình, muốn vượt qua cả đối phương.

La Đan Luân nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có chút co rụt lại nhưng rất nhỏ bé không thể nhận, cười gật gật đầu.

Hai người ngồi xuống, trò chuyện một hai câu, thì đã có chút ý tứ đao quang kiếm ảnh.

La Đan Luân "Tiến công" mịt mờ, Bạch Tiểu Thăng phản kích "Tinh diệu".

Ngụy Thiên Hà lại nở nụ cười.

Chút điểm tâm tư ấy của người trẻ tuổi, tự nhiên là chạy không khỏi pháp nhãn của lão.

Nhìn một cái là thấy được, hai tiểu gia hỏa này bởi vì Tuyết Liên đã bắt đầu tranh đấu.

Chỉ có điều, cũng không có gì không tốt.

- Hai người các cháu hôm nay tới đây, về công khai chính là chúc thọ cho cái lão đầu tử ta đây, kỳ thực đều là hướng về phía Tuyết Liên mà tới. Trước tiên cũng không vội mà khai chiến, các cháu sẽ có cơ hội riêng phần mình để biểu hiện.

Ngụy Thiên Hà cười, thẳng thắn nói.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và La Đan Luân nhịn không được mà nhìn về phía lão nhân, tính mở miệng muốn giải thích.

- Không có gì phải xấu hổ cả, cũng không cần giải thích nữa. Ông không ghét chút tâm tư nho nhỏ đó của các cháu.

Ngụy Thiên Hà liền đưa tay ra ngăn bọn hắn lại, tiếp tục nói.

- Chỗ này của ông, các cháu a, cũng không phải là đợt người tới đầu tiên và cũng không phải là nhóm tới sau cùng.

- Cháu là thanh mai trúc mã, quen biết với Tuyết Liên từ nhỏ.

Ngụy Thiên Hà tay chỉ vào La Đan Luân.

- Còn cháu, là mối tình tâm đầu ý hợp với Tuyết Liên ở Hoa Hạ.

Ngụy Thiên Hà lại chỉ tiếp vào Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cha mẹ của Tuyết Liên đều tán thành nhân phẩm và năng lực của các cháu. Nhưng mà người xét duyệt các cháu kế tiếp chính là ông.

- Chỉ có điều, ông đối với hai người các cháu cũng rất thuận mắt a. Lại thêm hôm nay là ngày sinh nhật của lão đầu tử ta, vậy cái quá trình xét duyệt này có thể hoãn lại sau, từ từ sẽ đến, không vội, không vội.

Ngụy Thiên Hà cười nói.

Đây coi như là Ngụy Thiên Hà làm sáng tỏ tâm tư của hai người, cùng một lúc thông cáo cho hai người bọn họ.

- Lão gia tử, hôm nay chúng con đến chính là để chúc thọ người, những chuyện khác đều không nói. Phần con cũng đã chuẩn bị cho ngài một phần lễ vật.

La Đan Luân lập tức nở nụ cười.

- Đúng vậy a, ông cụ Ngụy. Con cũng đã mang cho ngài chút lễ vật.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói.

- Tốt, vậy ngược lại ông muốn nhìn một chút, hai tiểu gia hỏa các cháu chuẩn bị cái gì cho ông đây. Nhìn thấy hai tên tiểu tử trước mắt này bắt đầu quay ra xum xoe với mình,

Ngụy Thiên Hà vuốt vuốt sợi râu, mặt đầy nụ cười.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và La Đan Luân liền chuyển mình quay người lại đi về phía sau, cầm lấy lễ vật.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài của tòa đình viện này, truyền đến một hồi tiếng cười nói cởi mở, có người còn cất giọng nói.

- Ngụy lão ca, nơi này của anh có khách sao? Vẫn rất náo nhiệt a. Mọi người đều nói rằng anh không gặp khách nhân trẻ tuổi bên ngoài, vậy chúng ta, anh có chịu gặp hay không đây?

Đang lúc nói chuyện, từ bên ngoài đi vào mấy người, đều là những ông bà lớn tuổi.

- Ông nội.

La Đan Luân vừa nhìn thấy, lập tức kinh ngạc hô lên.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Ông nội của La Đan Luân cũng tới sao?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lập tức nhắm lại.

Không phải nói, hôm nay là thời điểm cho đám con cháu đến chúc thọ hay sao, nhà họ La vậy mà phái tới lão nhân.

Chuyện này rõ ràng là có ý tứ muốn để phụ huynh gặp mặt a.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy khó chịu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận