Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2479: Một bữa tiệc gia đình (1)

Để chào đón Tiver tới Wanyu, Bing cố ý sai người lái chiếc xe yêu thích của mình tới. Lúc này còn chưa để cho người đẹp lên xe hơi sang trọng, chiếc xe đã bị phá hủy.

Mắt thấy tâm can bảo bối của mình bị cây gậy trong tay Thiên Thạch rạch một đường dài chừng một mét, Bing quả thật vô cùng đau lòng.

- Cẩn thận!

Thiên Thạch muốn đứng dậy, dùng đuôi gậy chống xuống thân xe để mượn lực, Bing lại không nhịn được quát to một tiếng.

Nhưng rõ ràng, Thiên Thạch ở trong trạng thái này căn bản không nghe thấy tiếng la hét đó.

Đầu và đuôi gậy đều có hình mũi khoan nổi lên, chất liệu thép Vôn-fram, cào rách thân xe chỉ là chuyện nhỏ, cho dù muốn một đập phá cửa kính xe cũng dễ dàng đơn giản.

Hành động này của Thiên Thạch lại để lại trên thân xe một vết rạch. Bây giờ Bing quả thật muốn chửi ầm lên.

Thiên Thạch vừa mới đứng dậy, chỉ thấy Lôi Nghênh đã tới gần thì đồng tử lập tức co lại, ánh mắt hoảng loạn.

Trên thực tế, một bên mắt của Thiên Thạch đã sưng to, nhìn Lôi Nghênh cũng chỉ thấy mấy cái bóng chồng lên nhau, hơn nữa đầu cũng lớn hơn một vòng, hoàn toàn sưng thành đầu heo.

So với đau đớn trên cơ thể, đả kích tinh thần mới làm cho anh ta khó có thể chịu đựng được.

Những chiến tích huy hoàng trước kia lại chẳng đáng một đồng trước mặt một người Châu Á, sức lực và tốc độ mà mình luôn kiêu ngạo còn có vẻ không dùng được một lúc.

Trong lòng Thiên Thạch thậm chí bắt đầu nảy sinh ra một sự dao động mà đã lâu chưa từng đó, một cảm giác có tên là "khủng hoảng".

Cho nên Lôi Nghênh vừa xuất hiện ở trong tầm mắt, Thiên Thạch lại sợ hãi, cả người vùng đậy như phát điên, vung vẩy cây gậy trong tay.

Hắn thật sự sợ người Châu Á kia tới gần mình, sợ dây thắt lưng chẳng khác nào rắn trong tay đối phương.

Lôi Nghênh lập tức lùi lại nửa bước, cây gậy trong tay của Thiên Thạch thoáng cái đập hụt, đầu gậy lại vừa vặn đập trúng kính của chiếc xe thể thao.

- Rầm.

Một tiếng động nặng nề vang lên, miếng kính xe kia lập tức hiện ra vết rạn như mạng nhện, còn có từng gợn sóng lan ra.

- A!

Bên kia, Bing nhìn thấy vậy liền biến sắc, không nhịn được ôm ngực sợ hãi kêu lên một tiếng.

Quả thật giống như một đòn này đánh vào trên người anh ta vậy.

Nói cho cùng, Bing cũng không phải con cháu quý tộc trong gia đình giàu có quyền thế, trong nhà không phải là thế tộc truyền qua mấy đời, cũng chỉ nhờ ba anh ta làm kinh doanh mấy chục năm nay, nhà bọn họ mới trở nên giàu có hào phóng.

Chiếc xe này có giá trị kinh người, vẫn là cho anh ta tán đổ được cô tiểu thư con nhà quyền quý, giàu có Tiver này, cầu xin hết này lần tới lần khác mới có được.

Bình thường, anh ta quý trọng nó như bảo bối.

Một gậy này rõ ràng là đánh lên trái tim của Bing.

Lôi Nghênh nghe được tiếng kêu thảm thiết này của Bing liền nhìn lại, khóe miệng cong lên cười.

Nụ cười nham hiểm.

Có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Lôi Nghênh ở cùng với Bạch Tiểu Thăng mấy năm như vậy, học được cái tốt, thì tất nhiên cũng học được không ít cái "xấu".

Lôi Nghênh bước tới một bước, tránh một đòn của Thiên Thạch, vừa vặn đến bên cạnh chiếc xe.

Thiên Thạch căn bản không làm như anh ta muốn, chỉ cảm thấy đối phương tấn công ngừng lại, nên tấn công điên cuồng lại, muốn áp chế đối phương.

Lôi Nghênh chỉ nhẹ nhàng tránh, Thiên Thạch một gậy đập xuống xe, “rầm" một tiếng, lõm xuống một vết.

- A!

Bên kia, Bing thấy thế lại là hét thảm một tiếng.

Thiên Thạch lại đánh trượt thì lập tức đánh tiếp.

Lôi Nghênh tránh vòng quanh chiếc xe, Thiên Thạch điên cuồng đuổi theo đánh vòng quanh xe.

Vì vậy, những tiếng “bốp, rầm” không ngừng vang lên trong tai mọi người ở đây.

Bing trơ mắt nhìn tâm can bảo bối số lượng giới hạn trên thế giới chỗ này một vết, chỗ kia một rạch, thủy tinh bị đập nát từng mảng.

Mặt anh ta hết trắng lại xanh, hết xanh lại đen, từ đen biến thành đỏ, sau đó từ đỏ biến thành trắng, quả thật đã thành tắc kè hoa rồi.

Trong thời gian này, Bing vẫn luôn che tim như đang ôm con, không ngừng sợ hãi kêu lên.

- Ôi!

- A!

- A a!

Nhưng đau khổ thì đau khổ, Bing vẫn không lên tiếng ngăn cản Thiên Thạch, trên thực tế hắn đánh tới nóng mắt, anh ta căn bản lại không ngăn cản được.

Bên cạnh Bing, Kuna, Finn cũng nhìn đến hoa cả mắt, đứng ngẩn ngơ nghẹn lời.

Tiver lại giơ tay che trước mắt, hình như rất sợ ảnh hưởng đến mình.

Bên kia, Lâm Vi Vi khoanh tay, nhìn rất đã nghiền, còn không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Xe kia rất đắt à?

Chiếc xe của Bing bị người của anh ta đập, thật là đáng đời!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không đắt không đắt, có một trăm triệu mà thôi.

Lôi Nghênh vòng qua chiếc xe hai vòng, thấy Thiên Thạch hoàn thành kế hoạch của mình một cách viên mãn thì không lại "Chạy trốn" nữa, chỉ rung cánh tay lên, dây thắt lưng trong tay giống như con rắn bay tới, xảo quyệt nhẫn tâm chuẩn xác, hai miếng sắt ở phần đầu "cắn" ở trên cổ tay của Thiên Thạch.

Thiên Thạch điên cuồng đuổi đánh một lúc, vốn đã kiệt sức, đột nhiên bị bắn trúng cổ tay làm gân trên tay tê dại, căn bản không kìm chế được mà thả tay ra.

Gậy rơi xuống, Thiên Thạch hoảng sợ biến sắc, muốn nhặt lên, lại thấy có bóng đen lóe lên, dây lưng quấn cây gậy trực tiếp bay trở lại.

Hắn ngẩng đầu, thấy cây gậy đã bị Lôi Nghênh nắm lấy.

Thiên Thạch hoảng sợ nhìn Lôi Nghênh, bỗng nhiên co tay làm ra tư thế đấu quyền anh, hét lớn một tiếng:

- Có dám dùng tay không, dùng nắm đấm quyết đấu với tôi không?

Thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Vi Vi cũng không nhịn được nhổ nước bọt:

- Thật không biết xấu hổ!

Thiên Thạch này thật là, người dùng vũ khí trước chính là hắn, bây giờ lại muốn cầu xin Lôi Nghênh bỏ vũ khí xuống, dùng tay không đọ sức với hắn.

Đối mặt với loại yêu cầu này, vẻ mặt Lôi Nghênh vô cảm, gậy trong tay nhất thời chuyển động giống như ngọn nến cắm vào bánh ga-tô, đâm vào nắp động cơ.

Sau đó, Lôi Nghênh tiến từng bước về phía trước.

Thiên Thạch chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên, người đàn ông Châu Á vạm vỡ này đã gần như mặt đối mặt với mình, gương mặt cách mình vô cùng gần.

Đấm thẳng vào mặt anh ta, đấm móc ngang đánh vào má của anh ta, đấm móc đánh vào cằm anh ta.

Trong nháy mắt, Thiên Thạch suy nghĩ tới rất nhiều điểm công kích, hình như đánh thế nào cũng đúng.

Nhưng giờ phút này hắn cảm giác hai tay mình nặng như ngàn cân, dù thế nào cũng không nhúc nhích được.

Đánh đi!

Thiên Thạch đang gào lên cho mình nghe.

Chẳng qua sau đó, tất cả cảnh tượng trước mắt hắn, bao gồm gương mặt này đối phương đều đang xoay tròn, càng lúc càng quay nhanh, cuối cùng trước mắt tối sầm...

Góc nhìn của người bên ngoài lại không phức tạp như vậy.

Mọi người chỉ thấy Lôi Nghênh và Thiên Thạch rất gần nhau, đấm thẳng vào bụng Thiên Thạch.

Sau đó, cơ thể Thiên Thạch lại mềm oặt, trực tiếp quỳ xuống, ngất đi.

Đám người Bing hoàn toàn ngây người, đã không biết nói gì cho phải.

Đương nhiên, Bing là bởi vì yêu xe mà đau lòng đến không thể thở được, không thể nói chuyện.

- Đi thôi.

Bãi đậu xe yên tĩnh trở lại, bỗng nhiên vang lên một giọng nói bình thản đã phá vỡ sự yên tĩnh này.

Bạch Tiểu Thăng bước nhanh về phía đám người Bing. Lâm Vi Vi đi theo phía sau, Lôi Nghênh cũng đi tới.

Thấy Bạch Tiểu Thăng tới gần, đám người Kuna lập tức trốn sau lưng Bing, ánh mắt sợ hãi nhìn những người Châu Á này.

Quá đáng sợ, quả nhiên người Châu Á đều biết công phu không chỉ là một lời đồn đại mà thôi...

Lúc Bing lấy lại tinh thần thì Bạch Tiểu Thăng đã đến gần anh ta.

Nhưng người làm Bing càng khủng hoảng hơn là Lôi Nghênh phía sau Bạch Tiểu Thăng, toàn thân anh ta dường như đông cứng, cũng không biết xoay người bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thăng đi thẳng qua bên cạnh Bing, còn tiện tay vỗ nhẹ vào vai anh ta, ôn tồn khuyên một câu:

- Lần này thì thôi, lần sau đừng như vậy nữa.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nghênh ngang rời đi, Lâm Vi Vi cũng hất cằm đi theo phía sau.

Lôi Nghênh căn bản không thèm liếc nhìn những người này, xem bọn họ như bụi bặm.

Lúc này trong đám người Bing lại mỗi người một tâm trạng khác, đủ mọi cảm xúc đan xen, cũng chỉ ngơ ngác nhìn theo ba người Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận