Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 590: Ngươi có tiền ta cũng không bán



Thời điểm đi cùng Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy nàng cầm một cái vali hành lý khá lớn, tay kia lại cầm thêm một vali mang kiểu cách khác nhưng lại nhỏ hơn nhiều.

Bạch Tiểu Thăng còn suy nghĩ đây là một số đồ dùng tùy thân phải mang theo mà thôi, lúc này Lâm Vi Vi mở ra Bạch Tiểu Thăng mới biết thì ra đây là một cái hộp đựng đồ ăn mang theo!

Bên trong hộp có bốn ngăn lớn đựng đồ ăn ngược lại vô cùng ngăn nắp chỉnh tề.

Lâm Vi Vi bắt đầu sắp xếp lên bàn nhỏ, Bạch Tiểu Thăng lại cảm thấy khá ngạc nhiên.

Hắn đã đi du lịch ở Trung Kinh hai lần, một lần là đi cùng Dương Thiến Nhi một lần lại đi cùng Mạc Hân, đi du lịch tất nhiên cũng không thể thiếu một vài đồ ăn vặt ngon lành được rồi.

Nhất là lần đi cùng Mạc Hân hắn liền bị các món ăn vặt này thuyết phục. Trên bàn nhỏ nhìn sơ qua hắn thấy đủ các loại đồ ăn đặc biệt là thịt muối Thanh Phong, mứt hoa quả khô Phúc Vận Hào, Trăm Vị tửu điếm, Bốn Phương mỹ vị và còn một số đồ ăn vặt trong bốn quán ăn này nữa.

Quá hoàn hảo.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngại cho Lâm Vi Vi lời khen, Lâm Vi Vi hình như là đem Tứ Đại Tửu Lâu mua đủ luôn rồi, nhìn lại các món ăn cũng là sở trường nhất của mỗi nhà!

Giơ ngón tay cái lên Bạch Tiểu Thăng nói với Lâm Vi Vi:

- Lợi hại.

Lâm Vi Vi nghe vậy trên mặt cũng không giấu được sự đắc ý.

Hai người nói chuyện với nhau cùng mùi đồ ăn thơm nức, ngay lập tức Trương Thiên Tắc cùng Trần Hiểu Á nhìn sang.

Trương Thiên Tắc lúc này lại bị Lâm Vi Vi hấp dẫn.

Với nhan sắc của Lâm Vi Vi cũng được xem là đại mỹ nhân, nhưng cũng chưa thể làm cho người ta như say như mê.

Nhưng mà trên người lại mang một loại khí chất đặc biệt của phụ nữ cổ điển, lúc nàng mỉm cười liền dễ dàng động lòng người, đem đến cho người đối diện cảm thấy vui vẻ thoải mái, khiến người ta không thể không nhìn thêm mấy lần.

Thân hình của nàng khá là cân đối chỗ nên lồi thì lồi chỗ nên lõm thì lõm.

Mỹ nhân như vậy lại trải qua chốn quan trường vì thế càng mang theo thái độ tự tin đối với người khác, điều này cũng làm tăng thêm mị lực cho chính nàng.

Trần Trường Khoảnh lần trước nhìn thấy Lâm Vi Vi liền gặp trực tiếp Bạch Tiểu Thăng nói chuyện muốn Lâm Vi Vi cũng không phải là không có lý do.

Trương Thiên Tắc dù trải đời nhiều cũng trong giây phút ngắn ngủi cũng không thể dời mắt khỏi người nàng.

Thấy Lâm Vi Vi dịu dàng cười nhẹ với Bạch Tiểu Thăng bên cạnh, nhìn hắn cũng bình thường nhưng Trương Thiên Tắc lại sinh ra mấy phần ghen ghét.

Lúc này Trần Hiểu Á đã bị đồ ăn hấp dẫn nhịn không được hô lên:

-Oa oa. Thật là nhiều đồ ăn vặt.

Lúc này Trương Thiên Tắc liền vội vàng dời ánh mắt khỏi người Lâm Vi Vi, hắn sợ Trần Hiểu Á nhìn thấy.

Mỹ nữ này dù hấp dẫn nhưng hắn đang theo đuổi Trần Hiểu Á bởi vì hắn xem trọng gia thế của nàng.

Nếu so sánh Trần Hiểu Á với Lâm Vi Vi thì Trần Hiểu Á lại đẹp hơn một phần, nhưng nhìn khí chất thì lại thua Lâm Vi Vi một bậc.

Biết nắm bắt đây là thời điểm thể hiện trước mặt Trần Hiểu Á, Trương Thiên Tắc liền cười mỉm nhẹ giọng nói:

- Hiểu Á,em muốn ăn không?

- Ừm.

Trần Hiểu Á liền gật đầu đáp lại.

Là con nhà giàu, bình thường cũng là công chúa nhỏ kiêu ngạo, cũng vô cùng có tố chất giáo dưỡng rất là cao không thể biểu hiện thái quá nên nàng đem ánh mắt chuyển sang Trương Thiên Tắc.

Trương Thiên Tắc cũng là vì mỹ nhân liền đứng dậy đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng nói:

- Đồ ăn hai vị mang theo có thể tặng cho tại hạ được không?

Vì có Lâm Vi Vi nên thái độ của hắn vô cùng khách khí, khá là có hàm dưỡng.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi đang chuẩn bị ăn thì tự nhiên ở đâu nhảy ra ông nội “Đòi ăn?”

Đây là có chuyện gì xảy ra, trên thuyền thương vụ mà cũng có ăn mày hay sao?

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi cũng là sững người một chút.

Một miếng ăn mà thôi dù sao hai người cũng ăn không hết, Bạch Tiểu Thăng liền cười một tiếng nói:

- Đừng khách khí, nhà ngươi cầm lấy một ít đi.

Lâm Vi Vi cũng trợn mắt nhìn Trương Thiên Tắc như nhìn thấy ăn mày vậy…

Trương Thiên Tắc nháy mắt mấy cái suy nghĩ trong đầu:

- Là mình nói sai chỗ nào hay sao? Sao lại lấy một ít bộ mình giống thằng ăn mày vậy sao?

Mắt thấy người xung quanh cũng đang nhìn mình tranh thủ thời gian hắn khoát tay nói:

- Không, Không!

- Tôi muốn mua! Đây là một ngàn nhân dân tệ, tôi muốn mua hết mấy thứ này!

Hắn tranh thủ móc ví tiền ra đưa tiền đến trước mặt của Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn thì nhiều quà vặt như vậy nhưng tổng cộng cũng chưa đến ba trăm đồng, hắn bỏ ra một ngàn cũng là quá đủ.

Bạch Tiểu Thăng sững người lại.

Mua, muốn mua hết?

Cái này làm sao mà được, bọn hắn ăn còn chưa ăn chưa kể đây là tâm ý của Lâm Vi Vi!

Mà dù như thế đi nữa hắn lại thiếu mấy đồng cắc này sao?

- Không bán.

Bạch Tiểu Thăng cũng lịch sự đẩy tay của đối phương lại cười nói.

Trương Thiên Tắc sợ là đối phương chê ít liền móc trong ví tiền ra nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Đây tổng cộng là ba ngàn nhân dân tệ, cũng đủ mua mười lần chỗ này đồ ăn của ngươi, được rồi chứ.

m thanh của hắn khá là to khiến mọi người xung quanh nhìn về phía bên này.

- Ba ngàn đồng vì mua mấy thứ quà vặt này, đúng là kẻ lắm tiền.

- Vụ mua bán này không lỗ, thanh niên trẻ, bán cho hắn đi ngươi có lời rồi!

- Ha ha, sớm biết như thế ta cũng mua ít đồ ăn vặt mang lên đây, lại kiếm được tiền vé ấy chứ!

Có vài người xung quanh nhịn không được nói.

- Thật xin lỗi vị tiên sinh này, đồ ăn của ta không bán, nếu ngươi muốn ăn cũng có thể lấy một ít.

Lâm Vi Vi thấy số tiền này sắc mặt liền không vui, nhíu nhíu mày nói.

Trương Thiên Tắc liền nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng thì Bạch Tiểu Thăng liền nói:

- Không bán.

Ánh mắt Trần Hiểu Á có chút u oán nhìn Trương Thiên Tắc có chút ghét bỏ, có chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không được.

- Có tiền ta không tin ta không thể mua được tí đồ này!

Trương Thiên Tắc liền nổi nóng nói:

- Bao nhiêu tiền nhà ngươi mới bằng lòng bán cho ta, nói giá đi dù là mười ngàn hai mươi ngàn, năm mươi ngàn ta cũng mua.

Vừa nói xong mọi người xung quanh cũng là ồn ào hẳn lên.

- Năm mươi ngàn chỉ vì đồ ăn vặt.

Xung quanh thậm chí có người đang ngồi thì đứng dậy xem tình hình ra sao, xem một cái mặt của vị đại gia nào đây, cũng muốn xem người nào đang ngồi mà làm cho vị đại gia kia ra giá trên trời như vậy.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, sợ bị làm phiền thêm nữa lạnh lùng cự tuyệt nói ra:

- Tiền là đủ.

- Nhưng ta không bán…!

Tương Thiên Tắc đang vui mừng muốn lấy đồ ăn, nghe câu sau hắn liền sững cả người lại. Mọi người xung quanh thì lại đồng loạt ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Năm mươi ngàn đồng mua chút đồ cũng không được ư?

Thấy nhiều người nhìn mình như vậy mà mình vẫn không thể thuyết phục được người kia, mặt hắn như có ai đó đánh vào, hung hăng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng trừng mắt, Trương Thiên Tắc đành trở về.

Trần Hiểu Á ánh mắt u oán lườm hắn một cái lại cũng không thèm quan tâm đến hắn.

Lâm Vi Vi thấy Trương Thiên Tắc rời đi cũng không quan tâm lắm, người này dùng hai ngón tay trắng như tuyết vân vê miếng thịt đã chấm tương đỏ muốn đút cho Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, ăn thử một miếng thịt bò kho tương Thanh Phong đi.

Nhìn thấy mỹ nữ ngồi cạnh mình thì ngang ngược bá đạo, mỹ nữ bên người ta thì dịu dàng chu đáo Trương Thiên Tắc như muốn điên cả người.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng khoát tay nói với Lâm Vi Vi:

- Nha đầu, dừng lại, thịt này không phải ăn như vậy đâu, ngươi ăn vậy là sai rồi.

Lâm Vi Vi giật mình nói:

- Không phải ăn như vậy? Vậy ăn như thế nào mới đúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận