Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2403: Ngừng hẳn hợp tác? (2)

Robert liền kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm nói:

- Vừa rồi tôi còn thấy lạ, vì sao anh lại hỏi thăm chuyện này. Đúng rồi, tôi đã nghe nói anh đi Đại Dương Châu, chỉ là không ngờ anh lại ở bên đó.

Sau đó, Robert có chút chán nản:

- Nếu biết chuyện này có liên quan đến anh, tôi đã lập tức nói tin tức này cho anh biết rồi!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền cười:

- Cho dù chuyện bên này xảy ra quá đột nhiên, nhưng cũng không phải có ảnh hưởng gì quá lớn đối với tôi. Chỉ không ngờ anh lại rất thuận lợi.

Robert muốn đánh ngã người chị của mình, đoạt địa vị trong gia tộc về, xóa bỏ ám ảnh gây áp lực lâu dài trong lòng này.

Điều đầu tiên là phải trở thành thân tín thật sự của Caroline.

Bây giờ xem ra, anh ta rất thuận lợi. Caroline càng ngày càng tín nhiệm anh ta, còn có thể giao tài liệu cơ mật cho anh ta xem.

- Không có ảnh hưởng gì tới anh là tốt rồi, anh nói đi, cần tôi làm gì?

Robert nói thẳng.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười:

- Những chuyện nhỏ nhặt này tất nhiên không cần anh mạo hiểm can thiệp. Chuyện bên này, anh không cần quan tâm đâu.

Lúc này, còn không cần điều động quân cờ ngầm quan trọng là Robert này.

- Ừ. Có gì cần phải cứ nói với tôi, tôi sẽ làm việc cẩn thận.

Robert nói.

Bạch Tiểu Thăng hơi do dự một lát vẫn nói ra lời trong lòng:

- Chỉ có điều lần này tôi muốn động tới doanh nghiệp của tập đoàn bên này, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của gia tộc các anh, anh... nếu có ý kiến gì thì có thể nói cho tôi biết.

Bạch Tiểu Thăng sợ ảnh hưởng đến Robert.

Nào ngờ, Robert cười khẽ một tiếng.

- Anh không cần lo lắng cho tôi về chuyện này, điều anh nên làm thì cứ làm, ai cũng có mưu cầu riêng của mình, chuyện như vậy tôi hiểu.

- Hơn nữa bản thân tôi cũng biết đại khái về chuyện hợp tác bên phía Đại Dương Châu và rất không tán thành!

- Dựa vào kinh doanh chính đáng cũng có thể kiếm được tiền, không cần phải mạo hiểm. Tuy trong thời gian ngắn có thể thu được lợi ích rất lớn, một khi xảy ra vấn đề, bình thường sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

- Hơn nữa, gia tộc chúng tôi mạo hiểm để thu được lợi ích, còn phải đi chia phần cho người khác, chính là Phó tổng giám đốc Ma Căn kia, bản thân điều này đã làm cho tôi vô cùng khó chịu.

- Caroline vì nhận được sự ủng hộ của Phó tổng giám đốc Ma Căn đối với cá nhân chị ta lại mang cả gia tộc đi mạo hiểm đặt cược càng khiến cho tôi căm phẫn hơn.

- Anh tốt nhất có thể giúp gia tộc chúng tôi loại bỏ rắc rối này!

...

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngờ tới Robert tự nhiên có thể nghĩ như vậy, thái độ tiến bộ như vậy.

- Có những lời này của anh là tôi yên tâm rồi, chờ tới ngày anh nắm quyền quản lý gia tộc, tôi tất nhiên sẽ hợp tác mật thiết với anh, tuyệt đối không để cho tài sản gia tộc các anh giảm sút đâu.

Bạch Tiểu Thăng nói lời này là lời thật lòng.

Robert cũng thật lòng cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng tắt điện thoại, trong lòng đã có ý định.

Trước mắt Caroline cũng không biết chuyện mình làm, nhưng bởi vì tự nhiên cảm giác nguy cơ làm cho cô ta chủ động co lại trận tuyến, cẩn thận hành sự.

Như vậy rất tốt, không chủ động cắt cỏ, rắn lại muốn cuộn mình về hang.

Tin tưởng công ty Lam GO chỉ là một trong số đó, trên dưới một trăm doanh nghiệp bị bọn họ phong tỏa làm mục tiêu chắc cũng vậy, tất nhiên sẽ lộ ra rất nhiều manh mối, sơ hở.

Đến lúc đó, những nhân viên ưu tú của Bộ giám sát lại có thể vận dụng sở trưởng, nắm lấy đuôi rắn của bọn họ!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới đây, thật sự cảm ơn hành động đột nhiên của Caroline đ.

Anh cầm lấy điện thoại di động của mình và bắt đầu nhắn tin trong nhóm.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Miếng Cháy” đã quay lại.

- Ngài Bạch, tôi đã sắp xếp xe xong, bây giờ qua đó vừa kịp giờ đấy.

"Miếng Cháy" nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cất điện thoại đi, mỉm cười đứng lên nói:

- 'Miếng Cháy', cám ơn anh.

“Miếng Cháy” mỉm cười, dùng tay ra hiệu "mời".

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng một mình ngồi xe chạy thẳng tới công ty Lam GO.

Trên đường không nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng xuống xe ở cửa tòa nhà công ty Lam GO, liếc mắt nhìn thấy vị Phó tổng giám đốc Abt đang ở sau cửa.

Abt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng còn có chút do dự, nhìn xung quanh hết lần này đến lần khác lại thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, lúc này dường như mới xác định là anh, mỉm cười tiến tới đón chào.

- Chào mừng ngài tới, ngài Lâm, ngài Zat bảo tôi ở đây đón ngài.

Lần trước gặp mặt, người này tự xưng mình tên là "Lâm" gì đó, tên dường như rất khó đọc. Nhưng Abt vẫn có thể ghi nhớ một chữ này.

Abt nói còn nhìn về phía sau Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt hơi kỳ lạ.

Hôm nay là cuộc gặp mặt quan trọng như vậy, người này thậm chí không dẫn theo một người đi cùng, ngay cả một trợ lý cũng không có?

Ngay cả Goba cũng không đi cùng?

Điều này chứng tỏ thực lực cá nhân hơn người, có thể một mình đảm đương một phía được sao?

Hay nói bọn họ không ý thức được tính nghiêm trọng, cảm thấy như trò đùa!

- Lâm, chuyện hôm nay là chuyện quan trọng liên quan đến bên tôi và gia tộc Auston. Không biết một mình ngài đến đây... có thể quyết định được không vậy.

Giọng điệu Abt này có vài phần ngả ngớn.

Vừa nghĩ tới lần trước gặp mặt, người đàn ông tên "Lâm này" đã rất hùng hổ dọa người, tạo ra rắc rối và phiền nhiễu rất lớn cho bọn họ.

Lúc này, người này đến đây một mình là không đủ coi trọng bọn họ còn lộ vẻ ngông cuồng.

Abt rất khó chịu.

Nhưng lúc này lại khác.

Cấp trên lên tiếng ngừng hẳn, ngài Zat cũng nói không cần phải e ngại gì nữa, tất nhiên cũng không cần nể mặt đối phương.

Khí thế của Abt lập tức thay đổi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được và khẽ cười nhạt.

- Tôi tới thì tất nhiên làm được chủ.

- Ngài Zat bên phía ngài cũng làm chủ được. Về phần ngài Abt... dẫn đường đi.

Bạch Tiểu Thăng nói câu sau cùng rất thoải mái, hình như hoàn toàn không có thanh thế gì, giọng điệu bình thản, hoàn toàn không có vẻ gì giễu cợt

Nhưng ẩn ý trong đó lại làm cho vẻ mặt Abt tái mét.

Người đàn ông này là nói mình không quan trọng gì, chỉ xứng làm một người dẫn đường thôi sao?

Đừng thấy bây giờ miệng lưỡi anh sắc bén, đợi lát nữa tôi cũng muốn thấy anh khó xử thế nào!

Trong lòng Abt thầm mắng, nhưng không trực tiếp nói ra.

Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, không nói một lời đã xoay người đi trước, xem như là dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, bước nhanh theo phía sau.

Không bao lâu, Bạch Tiểu Thăng và Abt lại đi tới phòng nghỉ mà bọn họ nói chuyện lần trước.

Abt gõ cửa, nghe được bên trong vọng đến giọng nói của Zat mới đẩy cửa ra, ra hiệu cho Bạch Tiểu Thăng đi vào.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng hiên ngang đi vào, còn tiện tay đóng cửa lại, điều này làm cho Abt cũng muốn đi vào nói với Zat một tiếng suýt nữa bị đập vào mũi.

- Thô lỗ! Vô lễ! Vô sỉ!

Abt tức giận ở ngoài cửa khẽ mắng.

Ban đầu anh ta còn muốn đẩy cửa đi vào trong, nhưng nghĩ tới lời lão Zat nói với anh ta lúc trước, bảo anh ta chờ ở bên ngoài, ông ta sẽ nói chuyện riêng với Bạch Tiểu Thăng.

Abt cảm thấy bây giờ mình vào trong cũng phải đi ra trước mặt tên Hoa kiều kia thì chẳng còn mặt mũi nữa.

Anh ta lập tức thở hắt ra một hơi và phiền muộn ở lại bên ngoài.

Bên trong phòng khách, Bạch Tiểu Thăng thấy lão Zat ngồi ở bên đó, vẻ mặt cười nhạt gật đầu với mình, không ngờ không hề có ý định đứng dậy.

Bạch Tiểu Thăng cười nhưng không để ý, bước nhanh tới, trực tiếp ngồi xuống đối diện lão Zat.

- Ngài Lâm, lại gặp mặt rồi.

Lão Zat cười ha hả nói:

- Tôi nhớ lần trước chúng ta bàn chuyện hợp tác cũng là ở trong gian phòng này. Không nghĩ tới nhanh như vậy, chúng ta chỉ có thể tiếc nuối bàn về chuyện ngừng hẳn hợp đồng, tạo hóa trêu người.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói:

- Ngài Zat không cần tiếc nuối như vậy, tôi thấy hợp tác giữa chúng ta không dễ dừng lại như vậy đâu.

Zat híp mắt:

- Ngài Lâm cho rằng tôi mời ngài tới để thương lượng sao, ngài có thể là nhầm rồi, tôi là đang thông báo với ngài.

- Đồng thời cũng muốn nhờ các người giữ bí mật một vài chuyện!

- Nếu nói lộ ra ngoài.

Zat giang tay ra:

- Sợ là gia tộc Auston sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền cười to:

- Ngài Zat đừng dọa tôi sợ. Nếu ngừng hợp tác, nói không chừng ngài Auston lại sa thải tôi rồi. Tôi còn có thể quan tâm xem gia tộc Auston thế nào sao? Tất nhiên sẽ vạch trần chuyện này, đến lúc đó tôi quay về Trung Quốc cũng không sợ các người trả thù. Nhưng không biết ngài Zat có thể phóng khoáng như tôi đây hay không.

Zat nghe vậy thì vẻ tươi cười chợt trở nên gượng gạo, bất chợt trên mặt trầm xuống.

Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng có vẻ hơi dọa người:

- Ngài là đang uy hiếp tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng cười rất thản nhiên:

- Rõ ràng là ngài uy hiếp đến bát ăn cơm của tôi trước!

Bạn cần đăng nhập để bình luận