Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1652: Lại là một thần trợ công (2)

Thật ra, khi Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy tên công ty dược phẩm Thương Vân kia, lại kiểm tra tin tức, đã biết được ông chủ họ Câu kia có thể nói là rất không tầm thường, tất cả sản nghiệp ở mấy năm trước tương đương với Bắc Phong Holdings, tập đoàn Hạo Vũ, thậm chí chỉ kém Đằng Vân Dược Mã một chút mà thôi, bây giờ sản nghiệp mấy năm nay co lại, nhưng dựa vào công ty dược phẩm Thương Vân cũng có thể leo lên bảng vàng trong nước.

- Có lẽ mình nên liên lạc với ông cụ Hạ, chú Lục và Đổng Thiên Lộ, Vương Tuyền Thiên bọn họ hỏi thăm một chút, xem ai quen biết với ông chủ Câu này.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Móc người không có khả năng là chuyện đơn giản như vậy!

Cho dù con trai của tổng giám đốc Câu trước mắt này làm trợ công khiến Bạch Tiểu Thăng "hả lòng hả dạ", tương đương với thần trợ công!

Nhưng những người đi theo bên cạnh Câu Đại Hổ chưa chắc sẽ không báo cáo tình hình trộm người lên trên.

Ông chủ Câu chắc chắn sẽ biết, động tới những nhân viên nghiên cứu có ý nghĩa như thế nào! Ông ta nhất định sẽ ra sức ngăn cản những người này rời đi!

Đến lúc đó, âm mưu, dương mưu, uy hiếp, tính kế gì đó cùng ném qua, sợ là cuối cùng phải dựa vào thực lực cứng rắn sẽ đập tan được!

Khi Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ những điều này, Mặc Thành Cự đã dẫn theo những người kia trở lại trước mặt Câu Đại Hổ.

- Con trai của tổng giám đốc Câu, ngài hoàn toàn không có lý do đuổi việc những trụ cột vững vàng trong công ty, sẽ làm công ty rung chuyển, thậm chí rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục đấy.

- Bọn họ mới là sức cạnh tranh nòng cốt nhất của công ty chúng ta!

Mặc Thành Cự vô cùng thành khẩn nói chuyện với Câu Đại Hổ.

Câu Đại Hổ vốn có chút hoảng loạn, nhưng vào lúc này thấy Mặc Thành Cự ở trước mặt mình "thu mua lòng người", trong lòng cậu ta lại có chút mất hứng.

- Tôi chính là suy nghĩ tới công ty sau này, càng không thể giữ lại người không phục tùng sự quản lý!

Câu Đại Hổ cố nén khó chịu, cứng rắn nói với Mặc Thành Cự.

Ngay cả Mặc Thành Cự anh, tôi cũng muốn bảo anh cút đi!

Tôi cũng vì không có đủ lý do, nếu không tôi đã cho anh đi trước rồi! Câu Đại Hổ thầm nghĩ.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa đại sảnh có một người chạy vào, lao đến chỗ của Câu Đại Hổ.

Người tới là Tiền Bắc.

Hắn vừa chạy vừa giơ điện thoại trong tay hô to:

- Con trai tổng giám đốc, con trai tổng giám đốc! Tôi có chuyện muốn nói!

Bạch Tiểu Thăng thoáng nhìn qua Tiền Bắc, khóe miệng không nhịn được mà khẽ cười.

- A, lại là một thần trợ công login sao?

Phó tổng giám đốc Tiền Bắc của công ty dược phẩm Thương Vân một đường hô lớn chạy tới, thu hút sự chú ý của mọi người bên này. Câu Đại Hổ, Mặc Thành Cự, những nhân viên nghiên cứu, còn có những người đi theo Câu Đại Hổ đều nhìn về hắn.

Tiền Bắc Phong chạy như bay tới trong đám người, liếc mắt nhìn Mặc Thành Cự với vẻ tươi cười đắc ý, trong mắt lộ ra ý cười lạnh.

- Tiền Bắc, anh muốn nói gì với tôi?

Câu Đại Hổ nhíu mày hỏi:

- Nói!

Hôm nay lập uy khiến cho Câu Đại Hổ cảm giác rất khó chịu.

Đám người nghiên cứu này, mỗi người đều có xương cứng, còn thật sự muốn ồn ào từ chức tập thể!

Đừng nói những người này đi hết, cho dù chỉ đi tám người, mười người, hắn cũng chịu không nổi!

Câu Đại Hổ là một người càn quấy, nhưng không phải là kẻ ngốc. Nghiên cứu là trung tâm của công ty dược phẩm Thương Vân, cậu ta biết điều này, bằng không cũng sẽ mãi không động tới bên này, mà thử danh tiếng ở những ban ngành khác trước. Chờ Câu Đại Hổ thu thập “trấn áp" các ban ngành khác trong công ty dược phẩm Thương Vân, phát hiện Mặc Thành Cự luôn nhẫn nhịn mình, người trong công ty luôn nhường nhịn mình hết lần này tới lần khác, điều này làm cho lòng tin của cậu ta tăng lên rất nhiều, hôm nay mới chạy tới nơi này chỉnh đốn phòng nghiên cứu.

Kết quả, cậu ta uy hiếp đám nghiên cứu, không hề nể mặt, suýt nữa không bước xuống được!

Cũng chính bởi vậy, Câu Đại Hổ thấy Mặc Thành Cự tùy tiện nói mấy câu, lại làm cho những người này quay về, trong lòng thật sự đố kỵ vừa căm hận.

Mình đường đường là con trai tổng giám đốc, là người phát tiền chân chính cho những người này, thế mà lời nói còn không có tác dụng bằng một kẻ làm công!

Quả thật làm cho người ta nổi giận!

Sự thù địch trong lòng Câu Đại Hổ với Mặc Thành Cự liền bùng nổ, nhưng hết lần này tới lần khác, cậu ta lại phải ép xuống, số người của phòng nghiên từ chức quá lớn, cậu ta thật sự chịu không nổi, muốn nhằm vào Mặc Thành Cự, lại không có lý do gì có thể chỉ trích, bỗng nhiên vô cớ động vào Mặc Thành Cự, sợ rằng những nhân viên nghiên cứu sẽ mượn đề tài để nói mình, như vậy tình hình càng không dễ thu thập.

Trong lòng Câu Đại Hổ khó chịu, giọng điệu nói với Tiền Bắc cũng trở nên đặc biệt khó nghe, thậm chí có chút hung dữ.

Ban đầu Tiền Bắc cũng bị dọa cho giật mình, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, hắn lập tức hiểu rõ, Câu Đại Hổ đang tức giận không có chỗ trút, tính lấy mình ra trút giận.

Nhưng Tiền Bắc không hề thấy uất ức, ngược lại còn hưng phấn.

Hắn coi đây là buồn ngủ gặp manh chiếu, đưa chứng cứ tới cho con trai của tổng giám đốc Câu, một lúc nữa con trai của tổng giám đốc Câu còn phải cảm ơn hắn đấy!

Câu Đại Hổ tốt nhất nên ra sức một chút, nhân cơ hội đuổi Mặc Thành Cự! Như vậy Tiền Bắc hắn có thể tiến thêm một bước! Không nói thay thế được vị trí tổng giám đốc của Mặc Thành Cự ở công ty này, tối thiểu cũng có thể ngồi vào vị trí của Câu Đại Hổ, thật sự được hưởng thực quyền!

So với quản lý kinh doanh, cậu con trai tổng giám đốc càng am hiểu vui chơi, vẫn còn ham vui.

Vậy sau này mình chính là ông Vua không ngai, ở trong công ty này, tổng giám đốc mà không phải là tổng giám đốc!

Tiền Bắc nghĩ tới cũng cảm thấy hài lòng.

- Con trai tổng giám đốc, tôi có ít đồ muốn cho ngài xem thử!

Tiền Bắc sốt ruột khó chịu nổi nói.

Câu Đại Hổ nghe vậy thì sửng sốt, nhìn Tiền Bắc với ánh mắt cổ quái, nhíu mày nói:

- Tôi nói này, Tiền Bắc anh có phải bị bệnh không! Bây giờ là trường hợp nào mà anh còn bảo tôi xem gì đó chứ?

Đám người trong đó có cả Mặc Thành Cự đều kinh ngạc nhìn Tiền Bắc, không biết hắn tính giở trò gì.

- Vật này rất quan trọng! Ngài vừa xem sẽ biết, chuyện này còn có liên quan đến tổng giám đốc Mặc Thành Cự!

Mắt Tiền Bắc nhìn Mặc Thành Cự và tươi cười có vẻ nghiền ngẫm, hắn đi tới bên cạnh Câu Đại Hổ, trước khi cho xem video trên điện thoại, hắn còn ghé vào lỗ tai cậu ta nói thầm một hồi.

Mặc Thành Cự nhìn Tiền Bắc mà chẳng hiểu tại sao.

Người này nói có thứ liên quan đến mình, lại cho Câu Đại Hổ xem?

Bộ dạng còn thần thần bí bí, giống như muốn nói xấu mình như vậy.

Mặc Thành Cự tự cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng, không sợ Tiền Bắc hãm hại mình!

- Chỉ có điều, Tiền Bắc, anh đừng tưởng rằng Mặc Thành Cự tôi dễ bắt nạt! Hại tôi sao? Tôi cũng không phải ngồi không! Khi ông đây giở trò ngang ngược, cũng chưa từng thấy anh đâu!

Ánh mắt Mặc Thành Cự hơi thâm trầm, nhìn Tiền Bắc.

Quyết định một lúc nữa sẽ phản kích thật mạnh!

Phải nói là chuyện hôm nay đã khiến cho Mặc Thành Cự rất khó chịu, đang không có nơi trút giận đây!

Tiền Bắc này lại vừa lút tới cửa!

Mặc Thành Cự cũng muốn nhân cơ hội cho Câu Đại Hổ thấy, Mặc Thành Cự mình không phải là người không biết nổi giận!

Mọi người ở đây thấy Tiền Bắc và Câu Đại Hổ kề tai nói nhỏ, vẻ mặt khác thường, những nhân viên nghiên cứu đều nhíu mày châu đầu ghé tai.

Đứng ngoài đám người, Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn.

Bên cạnh anh, Lâm Vi Vi không nhịn được tiến tới, hạ giọng nói:

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta... cứ đứng nhìn như vậy sao?

Ý của cô là không qua giúp Mặc Thành Cự một tay.

- Em gái, đây là chuyện nội bộ của người ta, chúng ta không thò tay vào được, muốn cứng rắn thò tay vào, trái lại sẽ khiến cho Mặc Thành Cự khó xử hơn!

Lôi Nghênh ở bên cạnh khẽ nói.

Lâm Vi Vi hiểu đạo lý này.

Nhưng cô không tin Bạch Tiểu Thăng thật sự lại sống chết mặc bay, không quan tâm tới tình cảnh của Mặc Thành Cự.

- Yên tâm đi. Anh làm sao có thể thờ ơ, chỉ đứng xem náo nhiệt được chứ.

Bạch Tiểu Thăng lắc lắc điện thoại di động của mình và cười với Lâm Vi Vi.

Vừa rồi, anh đã nhắn tin, tiến hành trao đổi với người khác.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng tươi cười, trong lòng Lâm Vi Vi cũng bình tĩnh lại.

- Anh Tiểu Thăng, hóa ra anh liên hệ với người ta, là đang quan tâm tới chuyện này à!

Lâm Vi Vi vẫn hơi kinh ngạc.

- Lôi Nghênh nói cũng đúng, bây giờ còn không phải là lúc để chúng ta can thiệp. Chúng ta tạm thời đứng xem một lát, tôi tin tưởng sẽ có lúc để chúng ta ra mặt!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, hất cằm về phía bên đó.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lần lượt gật đầu, lại nhìn sang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận