Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 219: Những tên cướp thảm thương



- Tên nhóc khốn nạn, mày ở chỗ này cùng ông mày làm ra vẻ, thật sự cho rằng ông mày không dám để cho mày thấy máu? !

Tên cướp béo quát lên, cất bước tới.

Mọi người ngồi hai bên kêu gào lên, tay ôm đầu và người co rúm lại.

- Cẩn thận!

Dương Thiến Nhi hoảng sợ nói.

Hình thể hai bên quá chênh lệch, tên béo kia trong tay còn có đao, nếu không phải Bạch Tiểu Thăng tự xưng là "Cảnh sát", Dương Thiến Nhi căn bản không tin, hắn có thể đánh thắng đối phương.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, không trốn tránh.

Mắt thấy tên báo trừng mắt như mắt trâu, dũng mãnh như là Trương Phi, cách mình chỉ có hai, ba bước.

Bỗng nhiên Bạch Tiểu Thăng hất tay lên.

Một đám bột phấn màu đỏ bay ra.

Bạch Tiểu Thăng không chút do dự, đem áo khoác lật một cái, che đầu mình, nhào về phía Dương Thiến Nhi, cũng đem nàng cũng che ở trong đó.

- A!

Tên cướp béo lập tức kêu lên vô cùng thê thảm, một âm thanh loảng xoảng vang lên hóa ra là đao rơi trên mặt đất.

- A!

- Á!

Không chỉ như thế, bột phấn tràn ngập bốn phía gây nên một hồi náo loạn.

Dương Thiến Nhi và Bạch Tiểu Thăng đầu chạm đầu, phía trên có quần áo che, nhưng vẫn có chút bụi bay vào.

Dương Thiến Nhi bị dính một chút, không nhịn được muốn hắt xì, nước mắt không ngăn được cứ chảy ra bên ngoài.

- Bột ớt!

Dương Thiến nhi nhận ra và nói.

Đây chính là Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị vũ khí? !

Xe buýt dừng xe ăn cơm, làm cơm là ông chủ người Hồ Nam, chuyên làm bột ớt cay, nghe nói là dùng hỗn hợp mấy loại quả ớt, nào là ớt chỉ thiên, ớt nhỏ, dùng đủ loại tài liệu lại là sự thật.

Lúc mà Bạch Tiểu Thăng ăn, chỉ ăn có một chút mà cay đến nỗi nước mắt chảy ra liên tục.

Thế là, hắn trộm người ta nửa lọ.

...

Chỉ mấy giây sau.

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng khóc vang dội.

Trong xe điều hoà không khí lại bật.

Ngay cả hành khách ở cuối xe đều đang kêu lên.

- Không có cách nào, sự việc khẩn cấp mà, nếu tôi bảo mọi người chú ý thì đối phương khẳng định có phòng bị, cho nên... Mọi người chịu thiệt một chút đi.

Bạch Tiểu Thăng thì thầm, nhìn như thật có lỗi, nhưng trên mặt rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.

- Anh, anh không là cảnh sát sao, sao lại dùng cách hèn hạ như thế này.

Dương Thiến nhi ho khan liên tục và hỏi.

Hai người rất gần nhau, thậm chí Bạch Tiểu Thăng có thể ngửi được mùi thơm cơ thể.

- Đây là. . . cô biết không, cảnh sát chúng tôi dùng thuốc xịt hơi cay, các cô gái các cô cũng dùng bình xịt để phòng yêu râu xanh, cũng đều có thành phần của quả ớt. Cho nên, quả ớt là nguyên liệu để chế tạo trang bị...

Bạch Tiểu Thăng nói hai câu, cảm giác thời gian cũng đến lúc rồi, dũ một cái quần áo, đứng người lên.

Như thế chỉ trong chốc lát.

Trong xe không còn ai.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đứng lên, tất cả cửa xe đều mở ra, hắn liền thấy mấy người đang lảo đảo đi xuống.

Một trận ho sặc sụa.

Tôn Tử Thành đều cay tỉnh.

Bạch Tiểu Thăng một quyền hướng tới, Dương Thiến Nhi giật mình, một túi đập tới.

Bịch một tiếng.

Cùng với tiếng vỡ vụn, Tôn Tử Thành mắt trợn trắng lên, ngã xuống, dựa vào bên cạnh Dương Thiến Nhi trên đầu đều đỏ lên.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, Dương Thiến Nhi kêu lên.

- Đồ trang điểm mới mua của tôi!

Bạch Tiểu Thăng lập tức cảm thấy rét run.

Cái lọ trang điểm này đều có thể vỡ nát, vậy người này... còn có thể tốt sao?

Bạch Tiểu Thăng không đành lòng nhìn thẳng.

Trong xe quá nồng nặc mùi, Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được, vội vàng kéo Dương Thiến Nhi xuống xe.

Ngoài xe, rất nhiều người giật nảy mình, kêu thét lên.

Bọn cướp bên kia thảm hại hơn, giả lái xe cùng với hai người khác cầm bình nước mạnh mẽ dội vào tên béo, tên béo quỳ xuống đất, kêu gào thảm thiết.

Bạch Tiểu Thăng ung dung lấy điện thoại cầm tay ra, mắt nhìn Wechat.

Có chút sớm, hắn cố ý tìm Wechat cảnh sát của nơi này.

Lúc giặc cướp cản đường, hắn liền đã gửi đi tin tức cùng video cho cảnh sát, đồng thời nhận được trả lời.

Tin gần nhất là hai phút trước, họ báo là năm phút liền sẽ đến.

Đối mặt loại sự việc lớn này, cảnh sát xử trí quả quyết, lên đường nhanh chóng.

Bạch Tiểu Thăng đưa di động vừa cất đi, nhìn xem giặc cướp bên kia.

- Đem thằng ranh kia bắt lấy, báo thù cho anh cả!

Tên lái xe giả trông thấy Bạch Tiểu Thăng liền hét lớn.

Hắn hai mắt cũng đỏ bừng, đỏ bừng, đau rát, tức giận không thôi.

Hai tên giặc cướp còn lại càng đầy lửa giận.

Làm giặc cướp, làm bọn hắn xui xẻo đến mức như thế này, cũng chưa từng có người nào.

Hai người mang theo đao, khí thế hùng hổ xông lại.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

Mặc dù trong tiểu thuyết thường có xuất hiện tay không đoạt dao sắc, nhưng dù sao đó cũng chỉ là tiểu thuyết, dưới tình huống bình thường coi như một người tập võ đầy kinh nghiệm tay không gặp được kẻ cầm đao liều mạng, biện pháp tốt nhất chính là chạy.

Muốn đánh, liền phải tìm vũ khí!

Bạch Tiểu Thăng lui lại, từ dưới đất cầm lấy một hòn đá lớn, sau đó đoạt lấy túi của Dương Thiến Nhi, để hòn đá vào trong.

Túi của Dương Thiến Nhi là kiểu Louis Vuitton thiết kế theo kiểu balo lệch vai, kiểu dáng kinh điển.

Hiện tại Bạch Tiểu Thăng trực tiếp nhét hòn đá lớn vào để làm vũ khí.

Dương Thiến Nhi nhìn thấy hai tên giặc cướp lao tới, trong tay còn cầm đao sáng loáng, sớm đã sợ đến không dám nhúc nhích.

- Thằng ranh, mày dám lừa chúng tao, chết đi con!

Một tên giặc cướp vẻ mặt dữ tợn, lao tới chém một đao.

Bạch Tiểu Thăng hướng về sau vừa lui, xoay tròn, một túi đập tới, hòn đá to bị bay ra cũng phát ra tiếng gió rít.

Tên giặc cướp kia tận mắt nhìn đến hòn đá lớn được nhét vào, tranh thủ thời gian lùi về phía sau.

Bạch Tiểu Thăng vung một tay lên, quát to một tiếng,

- Xem bột ớt!

Tên cướp lao tới ở đầu và còn tên đồng bọn phía sau, nghe được hai chữ bột ớt đều sợ đái ra quần.

Trường hợp của tên béo đã làm bọn hắn sợ vỡ mật, bọn hắn cơ hồ phản xạ như có điều kiện, dùng tay áo che mắt.

Kết quả, bột ớt chưa từng xuất hiện.

- Không đúng!

Tên giặc cướp ở phía trước lập tức kêu to không ổn, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng kì lạ vang lên.

Giống như là có cái gì bị đá nát.

Sắc mặt của hắn, trong nháy mắt trắng bệch, hai chân kẹp háng, đao trong tay rơi xuống, hai tay ôm phía dưới, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Một tên khác giặc cướp vừa thả tay xuống, liền bị một con chim sẻ sà xuống bấu vào mặt, bắt loạn, chờ hắn đuổi đi con kia chim, liền thấy Bạch Tiểu Thăng hai cánh tay sau hông bày ra góc độ.

Tên giặc cướp sắc mặt trắng bệch, trong con mắt chiếu rọi hình ảnh một cái túi bay tới.

Cái túi chứa hòn đá, bay vào mặt của hắn.

Một chùm máu một cái răng văng ra.

Tên giặc cướp này ngã bay về phía sau, hôn mê trên mặt đất.

Bạch Tiểu Thăng đá đá đối phương, xác nhận đối phương thật choáng, sau đó hắn nhấc cái túi, tò mò xem sao cái tui lại dày như vậy, Dương Thiến Nhi là như thế nào đem đồ trang điểm làm vỡ.

Tên lái xe giả vịn tên béo, nhìn thấy bên này mặt mũi liền trắng bệch.

Toàn quân bị diệt!

Hắn quay người muốn chạy, kết quả bị các hành khách cùng nhau tiến lên, bắt được.

Tiếng còi cảnh sát truyền đến.

Nơi xa, mấy chiếc xe cảnh sát lao vùn vụt tới.

Cuối cùng cảnh sát đã tới.

Bạch Tiểu Thăng mệt mỏi, đem túi đưa cho Dương Thiến Nhi.

- Đồng chí cảnh sát, Đây là túi tôi vừa mới mua.

Dương Thiến Nhi khóc không ra nước mắt.

- Cô vẫn không rõ à, tôi không phải là cảnh sát."

Bạch Tiểu Thăng gãi mặt, xoay người rời đi, lầm bầm nói.

- Cô cũng đủ ngốc...

Nửa giờ sau, cảnh sát chép xong ghi chép, lưu một ít liên lạc, đối với Bạch Tiểu Thăng anh dũng giúp cho khẳng định, áp giải những này giặc cướp rời đi.

Lần này,là lái xe thật.

Bạch Tiểu Thăng thoải mái ngồi ở chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, bờ vai của hắn bị một cái tay nhỏ vỗ một cái.

Là Dương Thiến Nhi.

Bạch Tiểu Thăng không nghĩ để ý đến cô, dứt khoát vờ ngủ, lại nghe được một tiếng khẽ nói, âm thanh giống như muỗi bay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận