Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1550: Trần Phi Ngư gặp nạn

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bước nhanh vào cái ngõ nhỏ, lại đi thêm vài chục bước nữa, quẹo thêm một cái là nhìn đến được phía cuối đường, nơi đó là một quảng trường vắng vẻ, cách bọn họ còn một khoảng.

Nhưng mà bởi vì góc độ đứng nên tầm nhìn cũng rất tốt, bọn họ có thể thấy rõ ràng, rành mạch một đám người đang đứng ở một góc quảng trường.

Nếu nói cụ thể hơn thì chính là nam sáu thằng đàn ông đực rựa đang bao vây hai cô gái vào trong góc tối.

Năm sáu tên kia, thằng nào cũng cầm một cây côn cỡ lớn, miệng cũng toàn phun lời bậy đe dọa, vừa thấy đã biết ngay không phải hạng lương thiện gì rồi.

Hai cô gái bị bao vây kia, Bạch Tiểu Thăng nhìn thoáng qua từ khe hở những đám người thì nhận ra được một người là Trần Phi Ngư, một cô gái khác thì không biết là ai, nhưng mà lớn lên cũng không kém gì, bây giờ cô ta đang ôm chặt cánh tay phải của Trần Phi Ngư, cố gắng trốn ra sau lưng cô, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, sợ sệt.

Thì ra lần này người kéo chân sau thật sự không phải thằng nhóc Đổng Thiên Tú kia.

Trong lòng ba người Bạch Tiểu Thăng đều đồng loạt hiện lên ý nghĩ này.

Tuy rằng ba người bọn họ cũng chẳng quen thuộc gì tên Đổng Thiên Tú kia, nhưng mà họ đều có cùng chung một nhận định, thằng nhóc kia chính là thằng chủ thường gây phiền phức, cản trở người khác nhất trên đời...

Đổng Thiên Tú nếu như biết được suy nghĩ của đám người Bạch Tiểu Thăng thì nhất định sẽ kêu oan om sòm cho mà xem, gã cũng đâu tệ hại tới mức ấy đâu chứ...

- Cô em à, cô em đánh đấm cũng không tệ đó chứ, cô em đá anh mày một chân thật sự là rất đau đó! Cô em muốn ra mặt thay người ta đúng không, vậy thì hôm nay cô cũng đừng hòng mà thoát khỏi chỗ này nha!

Có một tên kêu gào.

- Há, cái chân này cũng đủ đẹp nha, cô em cứ đợi một lát nữa đi, tụi anh bảo đảm làm cho cô em vui sướng ngất ngây luôn!

Có một tên hưng phấn kêu la.

- Không sai, mấy anh đây bảo đảm sẽ thương em thiệt nhiều! Bảo đảm cho em sướng chết luôn, ha ha ha!

Có tên thì lại tùy ý cười to.

Đám người Bạch Tiểu Thăng bọn họ đứng đấy nghe rõ ràng.

Mặt của Lâm Vi Vi đỏ bừng, khịt mũi mắng

- Một đám lưu manh!

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng quay qua nhìn nhau, ánh mắt lạnh băng.

Nếu như gặp phải loại chuyện như vậy, bọn họ đương nhiên không thể đứng ở ngoài nhìn được rồi!

Hai người đứng nghe mấy lời nói dơ bẩn kia xong thì trong lòng cùng hạ một quyết định giống hệt nhau, một lát đánh đấm, nhất định phải ra tay mạnh một chút mới được...

Nhưng mà ngay lúc này, tình huống ở bên kia đột nhiên có thay đổi bất ngờ.

Một đầu hẻm khác đột nhiên có một người lao ra ngoài, hô to

- Mấy thằng tụi bây dừng tay lại hết cho tao! Có nghe thấy không hả, tao đã báo cảnh sát rồi đó!

Mấy người Bạch Tiểu Thăng đứng đằng xa nhìn qua thì thấy người mới chạy đến không ngờ lại là tên Đổng Thiên Tú.

Thấy gã đột nhiên xuất hiện, Trần Phi Ngư bị đám đàn ông vây quanh không hề cảm động chút nào mà ngược lại còn hét lớn

- Anh còn chạy lại đây làm gì! Đi mau!

Tên Đổng Thiên Tú này trêu chọc con gái thì còn được chứ đánh nhau thì gã chẳng làm được tích sự gì đâu

- Phi Ngư à, cô không cần sợ, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ tới đây nhanh thôi!

Đổng Thiên Tú la lớn, trong giọng nói nồng đậm sự lo lắng.

Mà sau khi la xong, có hai tên đàn ông trong đám đang vây quanh Trần Phi Ngư tách ra, đi tới chỗ của Đổng Thiên Tú.

Đổng Thiên Tú hình như rất hoảng sợ nhưng mà gã cũng không có bỏ chạy

- Nhóc con, mày báo cảnh sát đúng không?

- Bắt được mày thì cô em lợi hại sẽ bó tay chịu trói đúng hay không hả!

Hai người vừa đi qua vừa nói, còn nhe răng cười đe dọa.

Đổng Thiên Tú lập tức luống cuống kêu to

- Tao, tao đã báo cảnh... cảnh sát rồi đấy, cảnh sát sẽ lại đây nhanh thôi, mấy người tụi bây nhanh chân chạy đi thì còn kịp đó!

- Chúng tao từ từ chạy vẫn còn kịp, nhưng mà mày thì đã không kịp nữa rồi!

Một trong hai tên đi lại kia vừa đến gần Đổng Thiên Tú đã bắt đầu vung gậy đập

Đổng Thiên Tú cuống quít dùng tay đỡ, cây gậy gỗ đó đập trúng vào tay gã làm cho Đổng Thiên Tú lập tức rên la oai oái.

Một tên khác đi lên dùng chân đạp gã ngã xuống đất rồi đè lên người gã.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đứng đằng xa nhìn mọi chuyện diễn ra từ đầu đến đuôi, câm lặng cạn lời không biết nói gì luôn

Đổng Thiên Tú đúng là tên đồng đội heo số một...

Nhưng mà cũng may là gã còn có chút dũng khí, thấy Trần Phi Ngư gặp nguy hiểm, biết bản thân cũng đánh không lại người ta nhưng vẫn đứng ra.

Thân là một nam nhân thì cũng coi như hợp cách đi.

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng cũng có một hai phần hảo cảm với thằng nhóc này.

Lần trước thì cứu bé trai ở trên máy bay, thêm vào chuyện của Trần Phi Ngư lần này, ít ra tên Đổng Thiên Tú này còn có một vài chỗ giống người.

Đến khi nhìn mấy tên lưu manh đầu đường này thì Bạch Tiểu Thăng lại nhíu mày lại.

Mấy thằng này đúng là quá kiêu ngạo!

Trần Phi Ngư thấy Đổng Thiên Tú còn không biết chạy đi, mới xuất hiện được hai giây đã bị người ta bắt lại mất thì tức giận muốn chết, tính vùng khỏi tay cô gái kia rồi chạy lại cứu người.

Nhưng mà thừa dịp cô hoảng loạn mà lộ ra sơ hở, một tên lưu manh lập tức thừa cơ hội mà vung gậy lên vọt tới đánh.

Trần Phi Ngư bây giờ còn bị người ta kéo một cánh tay, tư thế cực kì khó chịu, thêm vào việc phải phân tâm lo lắng cho tình hình của tên Đổng Thiên Tú kia nhưng khi phát hiện có người chuẩn bị tấn công cô thì phản ứng cũng không chậm trễ chút nào, lập tức giơ chân lên, ra ngay một cú đá liên hoàn cực kì nhanh làm cho người ta hoa cả mắt, không biết đường đâu mà phòng bị

- Đánh đẹp lắm!

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhịn không được mà hai mắt sáng ngời, Lâm Vi Vi cũng la to kinh ngạc.

Tên muốn đánh lén Trần Phi Ngư thì ngay cả cái góc áo của cô còn chưa kịp đụng đến đã bị đá một phát trúng ngay đầu và thắt lưng, cú cuối cùng đạp thẳng vào bụng, gã đó lập tức ôm bụng quỳ rạp xuống đất.

Chỉ dựa vào một thân võ nghệ của cô ta, nếu cô ta thật sự buông chân ra đá thì năm sáu tên ngu ngốc này cũng chẳng phải là đối thủ của cô được.

Nhưng mà lại đúng vào lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố một lần nữa.

Cô gái đang cầm cánh tay của Trần Phi Ngư đột nhiên có động tác khác lạ, giơ chân đá mạnh vào bắp chuối của Trần Phi Ngư.

- A!

Trần Phi Ngư hoàn toàn không ngờ được cô gái này sẽ ra tay với mình, cô khẽ hô đau, thân thể cũng chệnh choạng đi, sau đó bị cô gái đằng sau ôm chầm lấy

- Tụi mày lại đây nhanh lên, trói con điếm thúi này lại

Cô ả kia hét lên.

Đám người kia lập tức ào lên, ba chân bốn cẳng mà đè lại hai tay của Trần Phi Ngư, đạp cho cô khụy một gối xuống không thể nhúc nhích được nữa.

Có người lập tức lấy ra dây trói, nhanh nhẹn trói chặt hai ngón chân cái của Trần Phi Ngư lại, đừng có tưởng chỉ là bị trói hai ngón chân thì đơn giản, nếu như trói thật chặt lại thì hoàn toàn không có cách nào thoát ra được đâu

- Cô!

Trần Phi Ngư vừa giận dữ vừa kinh ngạc trừng mắt nhìn cô ả

- Con điếm thúi kia, mày cũng đủ ác nha, đứa mày vừa đá hồi nãy là em trai của tao đó.

Cô gái vốn mảnh mai đột nhiên nhe răng cười dữ tợn, vung tay đánh Trần Phi Ngư một bạt tai, làm cho gương mặt nõn nà của cô hiện lên dấu năm ngón tay rõ ràng.

Trần Phi Ngư tức giận nhìn chằm chằm ả ta.

Hai người bên kia cũng đã áp giải Đổng Thiên Tú qua đây.

Đổng Thiên Tú thấy Trần Phi Ngư bị đánh thì tức giận gầm lên

- Đám chó chết tụi bây còn dám đánh cô ấy nữa hả! Tụi mày có biết bố mày là ai không hả! Dám đụng đến người tụi tao, tao muốn cho tụi bây trả giá đắt!

Khi Đổng Thiên Tú nói mấy câu này, khí thế trên người hoàn toàn khác hẳn với trước đây.

Mà cũng bởi vì câu nói này mà Đổng Thiên Tú lại bị người ta đấm mạnh vào bụng một cái, làm gã đau đến cúi gập người lại.

Cũng có người cười lớn nói

- Tao biết mày nha, chắc mày là ông trời ở trển xuống đi! Tới đây, tới đây, lại đây làm cho ông nội mày trả giá đắt thế nào đi nè.

Đám người kia lập tức cười vang.

Đổng Thiên Tú đau đến hít thở không thông nhưng lần này lại không rên tiếng nào, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm bọn họ

- Dẫn hai chiến lợi phẩm này đi thôi, thằng nhóc này nhất định là kẻ có tiền, còn mướn cả vệ sĩ theo nữa chứ. Còn đứa con gái này thì, hắc hắc hắc...

Cô ả kia âm hiểm cười.

Mấy câu này làm cho sắc mặt của Đổng Thiên Tú đột nhiên biến đổi.

Trần Phi Ngư lại không rên tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đám người này.

Những tên đó vừa định kéo hai người đi thì đột nhiên phát hiện ở ngõ nhỏ bên kia đột nhiên có ba người đi ra.

Hai nam một nữ.

Đúng là đám người Bạch Tiểu Thăng.

Những người đó cũng hết hồn hết vía, hình không không ngờ rằng cái chỗ vắng tanh này còn có một đám người khác nữa.

Bên trong đám côn đồ kia, một người giống như là đại ca cầm đầu lập tức giơ gậy gỗ lên, hung ác chỉ vào ba người Bạch Tiểu Thăng nói

- Nhìn cái gì đây hả! Biến! Chỗ này không có liên quan gì tới tụi mày!

- Không sai, chúng tôi là đang bắt cướp, hai người này chính là dân trộm cắp đó.

Cô ả đánh lén Trần Phi Ngư vừa nãy cũng lên tiếng nói dối.

Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà, cô ả này mới là ăn trộm đích thật đây.

- Người mà các người đang bắt là bạn của chúng tôi.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói

Bạn cần đăng nhập để bình luận