Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 809: Trước khi đi gặp mặt



Bữa tiệc liên hoan cũng tương tự như bữa tiệc tiễn đưa vui vẻ.

Toàn bộ người tham gia tràn đầy cảm xúc. Đồ ăn cũng không ăn chút nào ngược lại chỉ uống rượu, mỗi người uống cũng không ít. Nhất là Bạch Tiểu Thăng.

Mỗi người đều muốn chúc mừng Bạch Tiểu Thăng một chén. Bạch Tiểu Thăng ai đến cũng không từ chối, nhất loạt uống hết.

Lôi Nghênh nhìn thấy cũng có mấy phần líu lưỡi.

Vẫn còn may là có Lâm Vi Vi thông minh, một mực đi theo phía sau Bạch Tiểu Thăng. Trong ngực cô ôm một chai rượu đế, vốn chỉ là ba mươi tám độ những cũng bị cô lặng lẽ đổi sang nước lã.

Đương nhiên, những điều này Bạch Tiểu Thăng không thể nào biết rõ được.

Hắn uống cả bình rượu cũng có chút cảm giác rượu không được tốt, nhưng cũng chỉ nghĩ rượu ngày hôm nay uống có chút nhạt nhẽo, uống vào không có vị gì cả.

Kỳ thật, có đôi khi uống rượu, chính là uống vào tình cảm, thật lòng cũng không quan tâm uống vào là cái gì.

Tuy là như thế, nhưng mà uống đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng cũng say khướt, cần Lôi Nghênh đến dìu đi.

Những người khác, đồng dạng cũng là uống rất nhiều.

Một buổi tiệc liên hoan, đám người hoan ca, mọi người đều say.

Thời khắc ở chỗ này mọi người nói cười vui vẻ, ăn uống linh đình thì Trần Trường Khoảnh lại có sắc mặt tái xanh, bờ môi phát run ngồi ở trên xe, một đường chạy tới nhà Trần Cửu Tranh.

- Bạch Tiểu Thăng, cái thằng rùa đen nhà mày, súc sinh.

Trần Trường Khoảnh trên đường mắng Bạch Tiểu Thăng nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bạch Tiểu Thăng không phải đơn giản chỉ là giáng cấp mà là khai trừ hắn.

Điều đó có phải hay không mang ý nghĩa, hắn bị tập đoàn hoàn toàn xóa bỏ.

Trần Trường Khoảnh hắn đây một đời thiên kiêu, năng lực siêu phàm, tiền đồ bất khả hạn lượng.

Mà lần này, đi theo chú Hai Trần Cửu Tranh để "học hỏi kinh nghiệm" trở về, chuẩn bị chờ lúc Bạch Tiểu Thăng xéo đi mà chứng tỏ năng lực của mình.

Kết quả, ai mà ngờ được là bị đá ra khỏi cục?

- Là ai cho mày quyền lực, ai cho mày cái quyền để mà xóa tên tao ra khỏi tập đoàn. Tao không phục, tao không phục.

Trần Trường Khoảnh cứ lặp đi lặp lại những câu này như là nói mớ.

Tròng mắt hắn đỏ rực, trên trán hiện lên gân xanh, chính là đang ở giữa biên giới của phát cuồng.

Vu Thanh, Mộ Dung Yến chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng như thế này của Trần Trường Khoảnh, bị dọa cho cả nửa ngày không dám mở miệng, không dám an ủi.

- Thiếu gia, không bằng chúng ta gọi điện thoại trước cho Trần Cửu Tranh tiên sinh đi?

Qua nửa ngày, Vu Thanh mới cẩn thận từng li từng tí thăm dò, đề nghị hỏi:

Trần Trường Khoảnh trừng hai con mắt đỏ ngầu, dữ tợn nhìn hắn hai giây. Vu Thanh hoảng sợ tránh đi ánh mắt đó, lại phát hiện ra Trần Trường Khoảnh nhấc điện thoại lên, run rẩy gọi ra ngoài.

Điện thoại kết nối.

Trần Trường Khoảnh gào khóc.

- Chú Hai, chú Hai. Bạch Tiểu Thăng tên khốn kiếp kia nói cháu đã bị khai trừ.

Thời khắc này Trần Trường Khoảnh giống như một đứa bé đang phải chịu ủy khuất lớn lao.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu ta thật dám làm như thế? Đơn giản là không kiêng nể gì cả. Đây chính là muốn tuyên chiến với Trần gia chúng ta hay sao?

Đầu bên kia điện thoại, Trần Cửu Tranh vừa sợ vừa giận, cũng là một phen gào thét.

Gào thét xong, Trần Cửu Tranh nói.

- Trường Khoảnh, trước mắt cháu đến chỗ chú. Chúng ta cùng nhau nói chuyện cụ thể, chú ngược lại muốn nghe một chút, cái tên họ Bạch này vọng tưởng sử dụng quyền lực như thế nào? Lần này rõ ràng đúng là mơ tưởng viễn vông.

- Vâng ạ!

Trần Trường Khoảnh nghe được lời này, cũng lập tức mừng rỡ, những phẫn nộ trước đây liền cấp tốc thu lại.

Cúp điện thoại, Trần Trường Khoảnh hít sâu, nhưng bên trong miệng vẫn còn hung hăng nhai lấy ba chữ "Bạch Tiểu Thăng", hận không thể ăn tươi nuốt sống được người này.



Buổi tiệc liên hoan tối kết thúc, Bạch Tiểu Thăng say mèm, mắt lờ đờ mông lung, được Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đưa trở về khách sạn.

Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh muốn ở lại để chiếu cố cho hắn lại bị hắn cưỡng ép "đuổi đi". Hai người bất đắc dĩ cũng phải trở về.

Nằm ở trên giường, Bạch Tiểu Thăng ngăn không được cảm giác khó chịu, trong lòng hắn cố chống đỡ mà trong đầu thì nói với Hồng Liên.

- Hồng Liên, nhanh chóng giúp tôi tỉnh rượu.

Rượu cồn sau khi tiến vào cơ thể của con người, cần phải đi qua ruột, dạ dày, gan cùng các loại khí quan một loạt hấp thu, phân giải, thay thế. Quá trình này sẽ sinh ra phản ứng hóa học cùng với phản ứng sinh lý, để hoàn thành chu kỳ đào thải tự nhiên.

Bạch Tiểu Thăng biết ngày hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, tự nhiên không thể trì hoãn.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng tấn cấp, ngoại trừ năng lực hệ thống phân tích biểu hiện lên tới cấp tối đa. Hồng Liên còn tăng lên nhiều hạng mục kích thích đối với hệ thống kích thích cơ thể. Điều chỉnh năng lực, tác dụng, trước đây cũng chỉ có thể tăng thêm lượng adrenalin thôi.

- Đã hiểu!

Đối mặt với yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng, âm thanh của Hồng Liên vang lên:

Bạch Tiểu Thăng chỉ cảm thấy được trong đại não của mình thoáng có một cảm giác chìm xuống, trong dạ dày cảm giác khó chịu đang từ từ thư giãn, thời gian dần trôi qua, cơn buồn ngủ dâng lên.

Sau đó, hắn ngủ say sưa.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tiểu Thăng bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Hắn ngồi trên giường đứng dậy, hoạt động cái cổ, thân thể, thần kỳ phát hiện không có di chứng sau khi say rượu (say nguội). Với lại đầu rất nhẹ nhàng thoải mái.

Ngoại trừ cảm giác rất khát nước ra còn lại không có bất kỳ một cảm giác gì khác thường.

- Lợi hại, Hồng Liên, ngươi làm được bằng cách nào thế?

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy đi rót nước uống, nhịn không được mà thì thào nói.

- Cái này là một quá trình tương đối phức tạp, xin hỏi. Ngài xác định cần biết được cụ thể quá trình cùng với công thức hóa học hay sao?

Hồng Liên hỏi:

- Thời gian ngài vừa mới giải trừ say rượu, đại não sẽ ở trạng thái tương đối ổn định, trong vòng ba mươi phút, nếu tiếp nhận một lượng thông tin lớn sẽ sinh ra một chút cảm giác mê muội, cảm giác buồn nôn.

- Vậy thì quên đi.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian ngăn lại, bỏ đi suy nghĩ hiếu kỳ.

Khó khăn thì không cần chịu tội, nếu là chỉ vì lòng hiếu kỳ của mình mà lại phải chịu đau khổ thì cần gì phải làm như vậy.

Uống liền mấy cốc nước lớn, sau đó Bạch Tiểu Thăng mới gọi điện thoại cho Lâm Vi Vi.

- Vi Vi, một lúc nữa đến mang theo cho anh một ít điểm tâm. Ừ, anh đã tỉnh rượu rồi, không sao đâu.

Nói chuyện điện thoại với Lâm Vi Vi xong, Bạch Tiểu Thăng lại gọi điện cho Lôi Nghênh để cho ba người bọn hắn đi thăm dò trước khi xe đưa tới.

Đợi không đến một phút sau, cửa phòng của Bạch Tiểu Thăng đã vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Vi Vi tới, chẳng những lấy ra bữa sáng, còn mang theo một ít thuốc bổ gan, dạ dày.

- Mang theo thuốc làm gì? Không cần, anh không sao!

Bạch Tiểu Thăng tay nhận bữa sáng, ăn một phen như hổ đói, ngẩng đầu nhìn lên một cái, chợt phát hiện ra Lâm Vi Vi đang nhìn hắn chằm chằm.

- Anh Tiểu Thăng, cái này là mấy?

Lâm Vi Vi bỗng nhiên duỗi ra bốn đầu ngón tay, lung lay trước mắt hắn, nghiêm túc mà hỏi.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được liếc mắt một cái.

- Anh vẫn còn choáng hay sao?

Lâm Vi Vi hiểu sai ý, nhịn không được nói.

- Bằng không, vẫn là anh nên uống thuốc đi.

….

Ăn cơm xong, Lâm Vi Vi giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng chỉnh lý một số thứ mà Bạch Tiểu Thăng không để ý đến.

Ở cái trụ sở Trung Kinh này cũng được chín tháng, bây giờ là thời điểm nên rời đi.

Trước khi tổng bộ phân phối gian phòng cho hắn, bất quá cũng chỉ là ở tạm một thời gian.

Tương lai, Bạch Tiểu Thăng biết phải đi qua đi lại trời nam biển bắc, làm một cán bộ điều tra chuyên môn.

Nửa giờ sau, Lôi Nghênh cũng đã tới.

Nhìn thấy hắn, Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tốt rồi, người đã đến đông đủ, một lát nữa chúng ta liền xuất phát đi thôi.

- Đi ngay bây giờ?

Lôi Nghênh có chút kinh ngạc:

- Đi ngay bây giờ không phải là có chút hơi sớm à?

- Không phải là đi đến đường sắt cao tốc, chúng ta đi trước, đi gặp mặt một người trước đã.

Bạch Tiểu Thăng hướng hắn thần thần bí bí cười một tiếng.

Lôi Nghênh nhịn không được mà liếc mắt với Lâm Vi Vi, Lâm Vi Vi cũng một mặt mờ mịt, nhún nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết gì.

Chuyện này, Bạch Tiểu Thăng cũng không có nói qua với cô.

Hết thảy thu thập ổn thỏa xong, ba người đi xuống lầu gọi một chiếc xe.

Bạch Tiểu Thăng nói với lái xe:

- Đi tới khu biệt thự Nguyệt Hồ ở Trung Kinh.

Nghe xong cái địa chỉ này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức kinh ngạc, không hẹn mà cùng lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, không hẹn mà cùng lần lượt mở miệng.

- Chúng ta đây là muốn đi tới… nhà của Trần Cửu Tranh.

- Không sai.

Bạch Tiểu Thăng gọn gàng mà linh hoạt gật đầu, cười nói:

- Tôi bây giờ là cán bộ bộ sự vụ đương nhiệm, làm gì thì cũng phải tới gặp mặt hắn một tý a!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, mang theo ý vị sâu xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận