Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1585: Hai chủ nhân nhỏ nhà họ Đổng!

Chín giờ sáng, trong một phòng họp lớn của Thăng Tỉnh Quốc Tế đã có người ngồi kín chỗ, tính toán sơ qua phải đến hơn hai trăm người.

Phòng họp vẫn treo biểu ngữ màu đỏ, bên lên viết một hàng chữ lớn - "Đại hội cổ đông của Thăng Tỉnh Quốc Tế".

Nói cách khác, mỗi người ở đây đều là cổ đông, chỉ có điều chiếm cổ phần nhiều hay ít mà thôi.

Đương nhiên, bình thường khi tiến hành quyết định sách lược bàn tròn cho những chuyện quan trọng, cũng chỉ có mười mấy người, bởi vì trong tay bọn họ nắm hơn 8% cổ phần toàn công ty. Những người này tạo thành "Hội đồng cổ đông điều hành".

Nhưng hôm nay liên quan đến việc tăng thêm cổ đông lớn mới, còn có chuyện lớn thay đổi giám đốc điều hành, theo điều lệ nội bộ của Thăng Tỉnh Quốc Tế, tất cả các cổ đông ở đây cũng chính là công nhân viên kỳ cựu của Thăng Tỉnh Quốc Tế từ lúc đầu cũng phải tham gia.

Ở công ty khác có thể không thường gặp điều này.

Vào giờ phút này, La Tử Thiên dẫn theo Quách Nam đang đứng gần cửa sổ trong hàng lang, ngay chỗ lối rẽ, nhìn như là bọn họ đi ra hít thở không khí, thật ra bọn họ đang đợi người. Từ vị trí góc kia cũng vừa đúng lúc có thể thấy được tình hình bên trong hội trường, còn có thể để ý xem người nào từ trong thang máy bước ra.

Bọn họ đang đợi một vài "người khách quý".

“Khách quý" tạm thời không tới, lại có hai nhóm công nhân viên lâu năm đi thành nhóm tới, bọn họ phải lên tới mười mấy, hai mươi người.

Khi những công nhân viên lâu năm này đi qua bên cạnh La Tử Thiên, nhiều nhất chỉ lịch sự lại xa cách gọi một tiếng "anh La", thậm chí có người còn không thèm chào hỏi.

Đối với những người này, La Tử Thiên lộ vẻ rộng lượng, thật ra có mỉm cười gật đầu đáp lại.

Nhưng chờ bọn họ vừa đi, vẻ tươi cười trên mặt La Tử Thiên nhanh chóng biến mất.

Thật ra, La Tử Thiên ở trong Thăng Tỉnh Quốc Tế cũng thu nhận được một đám người, nhưng những người này gần như đều là công nhân viên mới, ở trong Thăng Tỉnh Quốc Tế cũng không có bất kỳ cổ phần nào.

Cũng chính là những người đám người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vây quanh La Tử Thiên ở trong thang máy hôm qua.

Bởi vì những người này không phải là những người cũ cùng Trịnh Đông Tỉnh tranh đấu giành thiên hạ, tất nhiên cũng không có tình cảm sâu đậm đối với Trịnh Đông Tỉnh và công ty.

Công nhân viên lâu năm lại khác, phần lớn những người có mặt trong hội trường hôm nay đều rất tôn sùng Trịnh Đông Tỉnh.

Bên cạnh La Tử Thiên, Quách Nam cũng nhìn theo bóng lưng của những người này đầy thâm hiểm.

- Cho dù những người này đều không có thành tựu lớn, nhưng ngay trong bọn họ có mấy người có danh vọng, có khả năng tập trung nhiều người, còn đứng bên phía Trịnh Đông Tỉnh. Nếu như ngài lên làm giám đốc điều hành, không có gì bảo đảm bọn họ sẽ không gây chuyện, với lý do an toàn, tôi thấy đến lúc đó vẫn phải nghĩ cách trừng trị bọn họ mới được!

Quách Nam ở bên cạnh La Tử Thiên, hạ thấp giọng nói đầy vẻ ác độc.

La Tử Thiên cũng thâm trầm nhìn qua, nói chỉ đủ cho hai người có thể nghe được:

- Đến lúc đó, tôi xem bọn họ có biết điều nữa không. Nếu không biết điều, tôi có cách làm bọn họ mất cổ phần, để bọn họ cút đi! Quách Nam, anh chỉ cần đồng tâm hiệp lực với tôi, làm tốt chuyện tôi căn dặn, đến lúc đó tôi sẽ phân cho anh một ít cổ phần công ty!

Quách Nam nghe vậy, ánh mắt ngạc nhiên lại có chút kích động khẽ nói:

- Ngài yên tâm! Có tôi ở đây, ngài nói một câu, dù núi đao biển lửa tôi cũng không ngại!

Sở dĩ Quách Nam kích động La Tử Thiên đối phó với những người này, cũng là nhằm vào cổ phần công ty, thấy La Tử Thiên hứa hẹn, hắn ta tất nhiên rất vui mừng.

La Tử Thiên mỉm cười vỗ nhẹ vào vai của hắn ta nhưng không nói thêm một lời nào nữa.

Hai người đứng đó chờ, dần dần số người đi qua ít hơn, một lúc mới có một người xuất hiện.

Cũng chính là vào lúc này, từ phía thang máy có mấy người đi tới.

- Tới rồi!

La Tử Thiên ngước mắt nhìn sang, ánh mắt lập tức sáng lên, khẽ kêu lên.

Quách Nam cũng vội vàng nhìn về phía những người này.

Dẫn đầu những người này là một người trung tuổi, cũng là một cổ đông nắm giữ nhiều cổ phần nhất.

Nhưng La Tử Thiên căn bản không nhìn ông ta, mà ánh mắt lướt qua ông ta nhìn hai người đi theo phía sau.

Hai người này đều rất trẻ tuổi, nhìn có phần đẹp trai, tư thế đi cũng rất khí thế, nhưng một người hình như bị cảm nên đeo khẩu trang màu xám, một người để tóc mái rất dài, lại đeo kính mắt màu bã trà cỡ lớn, làm cho người ta không nhìn thấy rõ gương mặt.

La Tử Thiên tất nhiên biết bọn họ là ai!

Một người là con trai tổng giám đốc của tập đoàn Dược Mã, bà con xa của "Đại gia" hắn - Mã Thiên Kình!

Một người khác có thân phận cũng hiển hách, là con trai tổng giám đốc của Hạo Vũ tập đoàn - Vương Hách Lôi!

Hôm qua, La Tử Thiên lại nhận được tin tức, nói hai vị này muốn tới!

Lúc đó, La Tử Thiên cũng thật sâu giật mình, lại phấn chấn.

Bởi vì đây là một cơ hội khó được để làm quen với hai người con trai của tổng giám đốc.

Hai người con trai của tổng giám đốc Dược Mã, Hạo Vũ, nếu như trắng trợn chạy tới đại hội cổ đông của Thăng Tỉnh Quốc Tế thì rất không thích hợp. Nhưng được cái ở đây nhiều người, bọn họ ở trong đám người cũng không thấy được, chỉ cần để ý trang phục, đừng quá khoa trương là có thể che giấu được tai mắt người khác.

Cảm mạo đeo khẩu trang, cận thị đeo kính là chuyện bình thường.

La Tử Thiên dẫn theo Quách Nam tới đón.

Vị cổ đông đi đầu dẫn người giúp đỡ che giấu, để cho La Tử Thiên và Mã Thiên Kình, Vương Hách Lôi có thể nói chuyện.

- Cậu Mã, cậu Vương, cuối cùng hai cậu đã qua, tha lỗi cho tôi không thể tới của cửa đón được!

La Tử Thiên biểu hiện lễ độ cung kính với hai người trẻ tuổi.

Dù sao thân phận của người ta rõ ràng như vậy, Mã Thiên Kình còn có vai vế cao hơn hắn.

- Anh La, anh khách sáo rồi. Ở đây tai vách mạch rừng, có nhiều bất tiện, nên miễn những lời khách sáo kia đi.

Mã Thiên Kình đeo khẩu trang, nói với La Tử Thiên khá lịch sự:

- Bên này đã chuẩn bị xong chưa? Tôi nghe nói có một người họ Lâm tới, hình như có lai lịch rất lớn, cũng rất kiêu ngạo, muốn cướp quyền khống chế cổ phần với chúng ta, đúng không?"

Khi nói chuyện, Mã Thiên Kình liếc mắt nhìn Vương Hách Lôi bên cạnh nhưng o thấy anh ta phản ứng gì.

Thật ra, trước khi tới đây bọn họ đã biết rõ tình hình rồi.

- Vâng.

La Tử Thiên gật đầu:

- Hôm qua tôi vừa biết được chuyện đó đã lập tức báo cáo với ngài Mã và ngài Vương!

La Tử Thiên tranh công trước, sau đó trên gương mặt tươi cười nịnh nọt nói:

- Người kia chắc chắn sẽ tới. Nhưng cho dù hắn tới, có cậu Mã và cậu Vương ở đây, hắn làm sao dám kiêu ngạo nữa chứ!

Quách Nam ở bên liên tục gật đầu.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Mã Thiên Kình khẽ gật đầu, hình như căn bản không coi họ Lâm ra gì.

- Cha tôi nói, có thể nhà họ Lâm này không đơn giản, chủ yếu vẫn nên qua lại thân thiết, không nên kết thù.

Vương Hách Lôi đạo:

- Cha tôi nói, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì không vui, cũng xem như là chuyện giữa đám trẻ, tốt nhất không nên tăng thêm, như vậy hai mặt cũng có khả năng còn nhìn mặt nhau.

Vương Hách Lôi nói xong, lại bổ sung một câu:

- A, đúng rồi. Cha tôi nói, ngài Mã đã thông báo, lúc này người phụ nữ bên Bắc Phong Holdings kia cũng tới, bất cứ việc gì cứ để cô ta quyết định, không thể tùy hứng hành sự.

La Tử Thiên nghe được thì liên tục gật đầu, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ.

Vương Hách Lôi không ngừng nói "cha tôi nói", không thể nghi ngờ là loại “đàn ông bám đít cha” cùng loại với "đàn ông bám váy mẹ".

Đàn ông như vậy xem như là kéo thấp chỉ số thông minh trung bình của đám con cháu nhà giàu, không có đầu óc gì.

- Cậu Vương nói phải.

Mã Thiên Kình mỉm cười phụ họa.

Trước đây, anh ta và Vương Hách Lôi cũng không qua lại nhiều. Thấy Vương Hách Lôi luôn miệng "cha tôi nói" thì trong lòng cũng âm thầm xem thường, nhưng không để lộ ra mặt. Thậm chí, Mã Thiên Kình cảm thấy người như vậy mới dễ lừa, dễ khống chế, cũng không tệ.

- Người phụ nữ bên Bắc Phong Holdings kia đã tới chưa.

Mã Thiên Kình hạ thấp giọng hỏi La Tử Thiên.

- Còn chưa thấy!

La Tử Thiên vội vàng nói:

- Nhưng cô ta đã sớm gọi điện thoại cho tôi, căn dặn nếu như hai người tới cứ vào hội trường trước, tốt nhất là hai người và cô ta không đứng chung một chỗ, để tránh mục tiêu quá lớn.

Dù sao, nếu như tách ra, ở bên ngoài quan sát làm ra chuyện gì đó sẽ không khiến người khác quá chú ý, nếu như mấy người tập trung lại thì quá rõ ràng.

- Đã hiểu.

Mã Thiên Kình gật đầu và bảo Vương Hách Lôi đi vào trong.

La Tử Thiên không tiện đi cùng, chỉ nhìn theo, hắn còn phải chờ hai chị em Đổng Thiên Lộ.

Khi Mã Thiên Kình, Vương Hách Lôi đi xa, La Tử Thiên còn nghe được Mã Thiên Kình khẽ kích động Vương Hách Lôi.

- Anh Vương à, thật ra cha anh nói rất có lý, nói mâu thuẫn hạn chế ở giữa đám trẻ chúng ta, chính là nói cho anh biết, lúc cần thiết có thể ra tay, không thể quá nhân nhượng tên họ Lâm kia, nếu không sẽ bôi nhọ trong nhà.

- Phải, còn có ý này nữa!

Mơ hồ truyền đến giọng nói giống như bừng tỉnh hiểu ra của Vương Hách Lôi.

Sau đó thì La Tử Thiên không nghe rõ nữa.

Nhưng La Tử Thiên lại không nhịn được mà cười lạnh.

- Xem ra, “đại gia” bà con xa của tôi, muốn lợi dụng tên “con trai bám đít cha” này đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận