Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 926: Nói cho bọn hắn biết, chúng ta tới rồi



Bạch Tiểu Thăng cũng không có giấu diếm thân phận của mình, hơn nữa nói rõ chính mình có thể điều tra sản nghiệp của tập đoàn ở thành phố Vân Hải bên này.

Hàn Thừa Nghĩa và Hàn Thừa Nhân trong nháy mắt liền trở nên nghiêm nghị.

Hàn Minh Hạo lúc này, thật không dám nói gì lung tung.

Hắn nhanh tay lẹ miệng nhưng không ngốc, chỉ có điều đối với Bạch Tiểu Thăng cảm thấy ai oán buồn bực, cảm giác không phục, khi bị lừa gạt.

Khi biết được Bạch Tiểu Thăng có năng lực, có khả năng đem cha hắn kéo xuống, hơn nữa công ty của gia tộc mình rất có thể sẽ bởi vậy nhận phải ảnh hưởng đáng sợ, Hàn Minh Hạo hiện tại mới thấy hoảng sợ, còn có đối với Bạch Tiểu Thăng sinh ra kiêng kị thật sâu.

- Bạch sự vụ quan, tình huống bên thành phố Vân Hải này của chúng tôi luôn luôn không tệ, các công ty thành viên kinh doanh cũng có thể nói là rất tốt, không riêng gì ở đây mà ở Bộ Sự Vụ cũng rất nổi danh. Xem xét đến, cũng không có người nào hồ đồ dám cả gan đi làm mấy cái chuyện không tuân thủ quy củ của tập đoàn a.

Hàn Thừa Nhân nở nụ cười miễn cưỡng.

Hàn Thừa Nghĩa cũng không dám nói lung tung, còn dùng ánh mắt cảnh báo cho anh mình, không cần trò chuyện tiếp về những vấn đề này với vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này, lỡ đâu hớ ra chuyện gì lại không hay.

Có vấn đề gì hay không, không phải chuyện bọn hắn có thể định đoạt, không nên đem chính mình trộn lẫn vào.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Hiện tại, hai huynh đệ Hàn gia đã không còn tâm tư gì để cùng hắn tiếp tục trò chuyện.

Mà cuộc đối thoại này cũng đã đến hồi kết thúc.

Nói tóm lại, Bạch Tiểu Thăng chính mình cảm giác rất hài lòng, tin tức thu hoạch được không ít.

Công ty nào trong năm nay có nào động tác như thế nào, công ty nào di chuyển gần, đây đều là những manh mối khó có được.

Càng quan trọng hơn là hắn có thể thông qua Hàn gia thực hiện kế hoạch đánh rắn động cỏ đối với những công ty tập đoàn ở tập đoàn ở thành phố Vân Hải này.

- Ồ, cũng đã nói chuyện lâu như vậy rồi sao? Thật không có ý tứ, hai vị, hiện tại tôi có chút việc, liền không thể bồi hai vị nói chuyện tiếp nữa.

Bạch Tiểu Thăng uyển chuyển hạ lệnh trục khách.

- Được, ngài bận rộn công việc, chúng tôi xin cáo từ trước. Hai anh em Hàn Thừa Nhân và Hàn Thừa Nghĩa tranh thủ thời gian thuận thế leo xuống.

Bọn hắn mang theo Hàn Minh Hạo vội vàng cáo từ, nhanh chóng rời đi.

Lần đối thoại này dùng phương thức qua loa mà kết thúc.

Đưa tiễn ba người Hàn gia rời đi xong, Lâm Vi Vi trở về phòng, nhịn không được hướng Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cần lập tức ra tay bắt đầu điều tra bọn hắn sao?

- Anh ngược lại cảm thấy, thật ra Hàn gia không có vấn đề gì lớn.

Một bên, Lôi Nghênh bỗng nhiên mở miệng chen vào.

- Vì cái gì cậu lại nghĩ như thế?

Bạch Tiểu Thăng trước tiên hướng Lôi Nghênh cười hỏi.

Lâm Vi Vi cũng nhìn về phía hắn.

- Cứ cho là trực giác đi.

Lôi Nghênh cười một tiếng.

- Vậy sau này, chúng ta chỉ cần bằng vào trực giác của anh mà làm việc thôi.

Lâm Vi Vi trêu chọc Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh nhún vai cười một tiếng bất đắc dĩ.

Bạch Tiểu Thăng lại nhịn không được gật gật đầu.

Kỳ thực, hắn một mực lưu ý Hàn Thừa Nhân, phát hiện thái độ của Hàn Thừa Nhân đối với hắn không có gì ngoại trừ sự rung động, sự kính sợ, kỳ thực cũng không có quá nhiều hoảng sợ.

Nhìn từ điểm này phân tích, Hàn gia có lẽ thật sự không có vấn đề gì.

Chỉ có điều, hết thảy đều cần phải điều tra phía sau mới có thể xác nhận được.

- Không cần điều tra, chỉ cần để cho bọn họ tự tung tin tức này ra bên ngoài, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thư giãn một chút, chờ qua hai ngày nữa lại làm việc tiếp. Trong hai ngày này, anh muốn để cho mười lăm công ty thành viên tập đoàn của thành phố Vân Hải này đều biết rõ —— Chúng ta tới rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói với Lâm Vi Vi.

Đây là cũng là lúc hắn hướng một thành phố đạt chuẩn đô thị cấp một tuyên bố sự tồn tại của bản thân mình.

Có cần liều lĩnh đến như vậy không.

Trong quá khứ, sự vụ quan điều tra, đều là âm thầm lặng lẽ không có vị nào đường đường chính chính công khai tiến đến, nhưng hắn lần này lại thực hiện hành động ngược lại.

- Rung cây dọa khỉ.

Đôi mắt Lâm Vi Vi sáng lên.

- Không, chỉ đánh rắn động cỏ thôi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng.

Chỉ là ở thành phố Vân Hải, công ty lớn nhất chính là công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự, kỳ thực không thể cùng với công ty truyền thông Trung Kinh đánh đồng.

- Vậy bây giờ đi đâu?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Hiện tại? Đi tắm suối nước nóng thư giãn thôi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đứng lên, ưỡn người giãn thân và eo.

Suối nước nóng của thành phố Vân Hải phi thường nổi danh, Lâm Kha cũng nhiều lần đề cử, khen không dứt miệng.

Ba người của Hàn gia một đường rời khỏi khách sạn. Lúc lên xe, ban đầu ba người đều bảo trì trạng thái trầm mặc. Xe đi đến nửa đường, Hàn Thừa Nghĩa mới nhịn không được lên tiếng.

- Em thật sự không nghĩ tới. Cái tên Bạch Tiểu Thăng của Bộ sự vụ lại ở nơi này.

- Có lẽ đại sự vụ quan biết rõ chuyện này, chỉ có điều không có nói qua với em.

Hàn Thừa Nghĩa cười khổ.

- Nói cho cùng, em cũng chỉ là một viên trợ lý nho nhỏ, cũng không có tư cách biết rõ chuyện này.

Hàn Thừa Nhân có chút tự giễu.

- Bác hai, hắn, cái tên Bạch Tiểu Thăng đó thật sự lợi hại như vậy sao?

Hàn Minh Hạo nhịn không được hỏi lại.

Hàn Thừa Nghĩa liếc hắn một cái.

- Những lời kia, bác chỉ là ở trước mặt hắn mới nói như vậy.

Hàn Thừa Nghĩa nói.

Hàn Minh Hạo nhịn không được nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Xem ra, bác hai chỉ ở trước mặt hắn thổi phồng sự việc mà thôi.

- Trên thực tế, hắn ta so với những gì bác đã nói kia, có thể hung hãn nhiều hơn nhiều, hắn là một nhân vật vô cùng đáng sợ.

Hàn Thừa Nghĩa trầm giọng nói

Hàn Minh Hạo lập tức kinh ngạc.

So với lời bác hai nói, còn đáng sợ hơn.

- Thừa Nghĩa, hiện tại nên làm gì đây? Anh đã lỡ nói với hắn về tính huống của các công ty thành viên trong tập đoàn ở thành phố Vân Hải rồi, lúc ấy có mấy lời là vì muốn lấy được sự tín nhiệm hợp tác của hắn, kì thực không nên nói ra. Nếu như hắn bởi vì thế mà tiến hành điều tra mấy cái công ty khác, thêm vào cuộc nói chuyện hôm nay lại truyền đi, để cho người khác biết được. Anh chẳng phải trở thành công địch cho mười mấy công ty thành viên tập đoàn công kích sao.

Hàn Thừa Nhân có chút nghĩ mà sợ.

Nghĩ như thế, tình huống quả thật nghiêm trọng vô cùng !

- Anh Cả, anh đừng hoảng.

Hàn Thừa Nghĩa không hổ là người bên cạnh của đại sự vụ quan, trải qua kinh lịch nhiều, hiện tại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- Như vậy đi, anh lập tức gọi điện thoại cho cha, để cho ngài trở về, chúng ta hảo hảo tính toán cẩn thận một phen. Ngay từ bây giờ đừng có quấy rầy em, để cho em yên tĩnh suy nghĩ thật tốt.

Hàn Thừa Nghĩa nói.

Hàn Thừa Nhân lập tức gật đầu, chuẩn bị làm theo.

Hàn Thừa Nghĩa trầm ngâm một lát, tiếp tục nói.

- Em cảm thấy Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan, chịu ở trước mặt cùng chúng ta nói ra thân phận thật sự và mục đích của chuyến đi này, liền không quan tâm chúng ta đem tin tức hắn ở đây truyền đi. . .

Thần sắc Hàn Thừa Nghĩa không động mà tiếp tục trầm ngâm.

- Hoặc có thể là hắn cố ý. Đúng là muốn để cho chúng ta đem cái này tin tức truyền đi.

- Nếu là như vậy. . .

- Anh cả, có thể để cho cha tổ chức một lần hội nghị, đem mọi người ở các công ty thành viên gọi đến lựa lời nói rõ ràng chuyện này. Liền lấy danh nghĩa Hiệp Hội Các Công Ty Vân Hải mở ra, ở trong buổi họp, chỉ cần anh sớm chuẩn bị tốt từ ngữ, hoàn toàn có thể biến thành người thay mọi người đi dò xét nội tình của Bạch sự vụ quan.

Hàn Thừa Nghĩa suy nghĩ nói.

- Như vậy, coi như về sau có xảy ra chuyện gì, anh cũng là người có công. Anh thấy có được không.

Hàn Thừa Nhân nghe được hai mắt tỏa sáng, liên tiếp gật đầu.

- Được, tốt như vậy. Em trai, em được lắm đấy.

Hàn Thừa Nhân nhịn không được giơ ngón tay cái lên cảm khái.

- Anh cả, anh hơi có chút đắc ý sớm quá rồi đó.

Hàn Thừa Nghĩa khẽ nhíu lông mày lại, bên trong ngôn ngữ có chút hồi hộp nói:

- Chính là không biết, vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này đến thành phố Vân Hải của chúng ta, có phải hay không đánh hơi 'Thấy máu' mà tới.

- Thành phố Vân Hải vẫn đang rất tốt, chỉ có điều dưới mắt chúng ta những công ty thành viên tập đoàn này sợ rằng phải đối mặt với một lần gió tanh mưa máu a.

Hàn Thừa Nghĩa cảm thán nói.

Không nghĩ tới lần này trở về quê hương, lại để cho mình đối mặt với loại sự tình này, với nhân vật tầm cỡ như thế này.

- May mắn, Hàn gia mình cũng coi như luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của tập đoàn, bằng không, lần này không thoát khỏi việc bị xem như là mục tiêu.

Hàn Thừa Nghĩa thầm nói.

Hàn Thừa Nhân cũng không nhiều lời, trực tiếp gọi điện thoại cho cha mình.

- Cái gì?

Trong điện thoại, Hàn Đống nghe tin giật nảy cả mình hô lên.

Nguyên lai tưởng rằng tới đây chỉ là một người kinh doanh có bối cảnh nhân vật cực lớn tồn tại phía sau, lại không nghĩ rằng đó lại là nhân vật càng nguy hiểm hơn, là một sát tinh của tập đoàn.

Lần này nếu như Hàn Thừa Nhân và công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự bị nhắm vào, tất nhiên mọi phương diện hợp tác của gia tộc họ Hàn bọn hắn cũng nhận được sự ảnh hưởng nghiêm trọng.

Cha cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này.

- Các ngươi về nhà đi, cha cũng sẽ nhanh chóng về tới.

Hàn Đống ra lệnh với giọng như lâm đại địch.

- Chuyện này, chúng ta phải suy nghĩ cặn kẽ một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận