Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2071: Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ (1)

Đám người Bạch Tiểu Thăng đến thành phố Moribido, vào giữa trưa ngày hôm sau, Lôi Nghênh cũng chạy về, còn đến đúng vào bữa tiệc chào mừng của chính quyền địa phương.

Còn cách bữa tiệc trưa một giờ, Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ ra khỏi phòng tiệc, gặp hai người và trò chuyện sơ qua về tình hình bên kia.

Bạch Tiểu Thăng được biết chi tiết Lôi Nghênh hỏi thăm thì không ngừng khen hiệu suất làm việc của Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi lại trêu chọc Lôi Nghênh "miệng mạnh", làm xong việc còn không ở lại ăn một bữa tiệc lớn.

- Chuyện này tạm thời có kết quả rồi, chỉ có điều chúng ta dường như đã trúng kế của Caroline.

Bạch Tiểu Thăng vẫn nói ra suy đoán của mình cho hai người nghe.

Hóa ra Caroline còn muốn chơi một vụ "Gây xích mích ly gián" cao cấp, cô ta thật sự bỏ được năm doanh nghiệp lớn dưới quyền mình bù trong, vẫn chọc cho toàn thân rắc rối.

Đây thật là dốc hết vốn liếng rồi!

- Tình hình lúc đó không đợi người được, ai còn suy nghĩ làm vậy có lẽ sẽ khiến cho ai đó không thoải mái chứ? Trừ khi chúng ta không muốn quản, bằng không biết rõ là cạm bẫy, vậy cũng phải bước vào trong.

- Đây thật là một cạm bẫy vô cùng dễ hiểu, lại để cho chúng ta phải chui vào.

Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi đều xúc động.

Sau đó Lâm Vi Vi không nhịn được có phần lo lắng hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Vậy làm sao bây giờ? Có nên nói rõ với ngài Tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi - Ngài Brown, cố gắng hết sức giảm bớt một chút... hiểu nhầm không.

Có đôi khi làm việc vẫn phải chú ý tới nhân tình.

Bạch Tiểu Thăng hít một tiếng:

- Buổi sáng tôi gọi điện thoại cho văn phòng của ông ấy nhưng không gặp. Sau đó, bên phía tôi lại có các buổi gặp mặt đến tận bây giờ, lát nữa còn phải bắt đầu bữa tiệc trưa. Buổi chiều, tôi sẽ thử lại liên lạc một chút.

Bạch Tiểu Thăng không phải là trẻ tuổi lỗ mãng bất chấp tất cả, trên thực tế, nếu như một cuộc điện thoại có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái không cần thiết, anh tất nhiên cũng vui lòng làm.

Thấy Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng lần lượt gật đầu.

Vào lúc ba người và gặp mặt nói chuyện, chuẩn bị quay về phòng tiệc của mình, điện thoại của Bạch Tiểu Thăng lại đổ chuông.

Ba người lập tức đức lại.

Bạch Tiểu Thăng lấy ra xem, lập tức nói:

- Là Tưởng Quát gọi điện, về chuyện này, tôi cũng chưa kịp nói với ông ấy...

Bạch Tiểu Thăng thân là người đứng thứ hai trong Bộ giám sát chính của tập đoàn, người đứng đầu của bảy khu lớn đều biết.

Khi xảy ra chuyện này, ai có thể điều động rất nhiều nhân viên của Bộ giám sát chính trong thời gian ngắn như vậy, gần như đồng thời bắt mười doanh nghiệp của hai châu lục lớn, vậy cũng chỉ có Ôn Ngôn và Bạch Tiểu Thăng có quyền lực này.

Ôn Ngôn vẫn trấn thủ ở trụ sở chính, vậy nghĩ cũng biết chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Bạch Tiểu Thăng.

Hơn nữa, Tưởng Quát cũng biết chuyện Bạch Tiểu Thăng đi tới Châu Phi.

- Tôi vừa rồi còn nghĩ, ngài Tưởng Quát có thể gọi điện thoại cho tôi không đấy...

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm trong lúc chờ điện thoại kết nối, bất chợt mỉm cười nói:

- Alo, ngài Tưởng, tôi là Bạch Tiểu Thăng.

So với câu dạo đầu của Bạch Tiểu Thăng, Tưởng Quát lại quyết định trực tiếp, không nói một câu thừa nào:

- Tiểu Thăng, mười doanh nghiệp ở khu Châu Phi và khu Bắc Mỹ bị điều tra là hành động của cậu à?

Tin tức này đều đã truyền tin, cũng không phải là bí mật gì.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói:

- Đúng vậy, tôi trùng hợp gặp phải một ít tình hình, đồng thời chứng cứ dư thừa, cho nên mới cùng ngài Ôn Ngôn quyết định bắt lấy bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng cũng thẳng thắn.

Bên kia, giọng nói của Tưởng Quát lộ ra vài phần sốt ruột và chán nản:

- Tiểu Thăng, ôi... Cậu sử dụng quyền lực là không sai, nhưng điều này... thật sự có chút liều lĩnh a! Tôi đang làm việc ở bên ngoài, xem tin tức, nghĩ có thể chuyện này sẽ liên quan đến cậu, lúc này mới sốt ruột hoảng sợ quay về trụ sở chính nghe ngóng rõ tình hình. Trụ sở chính đang sôi sục! A, đúng rồi, tôi còn gặp ngài Brown, chính là tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi. Cậu cũng gặp qua rồi. Con người ông ta mặc dù có chút cao ngạo, nhưng thường ngày còn có thể chào hỏi tôi. Nhưng lần này, ông ta không thèm nhìn tôi nữa. Tôi đoán, trong chuyện này, cậu cũng không chào hỏi với ông ta trước, đúng không?

Tưởng Quát nói một tràng như pháo liên thanh, trong đó thể hiện đủ sự quan tâm đối với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng xuất thân ở khu Đại Trung Hoa, vốn là người một nhà, lại thêm bây giờ còn kiêm nhiệm giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa.

Tưởng Quát có thể nào không quan tâm anh được.

- Quả thật tôi không có chào hỏi trước. Nhưng buổi sáng gọi điện thoại cho văn phòng của ông ấy muốn trao đổi thì không gặp.

Bạch Tiểu Thăng nói thẳng.

- Quả nhiên... Bây giờ đã như vậy rồi, cậu muốn trao đổi, sợ rằng hơi muộn.

Tưởng Quát cười gượng nói.

Việc đã đến nước này, nói gì nữa cũng vô dụng.

Tưởng Quát không thể hiểu được, Bạch Tiểu Thăng là một người làm gì cũng vạch mưu tính kế trước mới hành động, lần này làm sao có thể "Liều lĩnh" như vậy.

Có đôi khi, trong công việc phải vạch mưu kế tốt sau đó mới hành động, không thể đột nhiên ra tay được.

- Tôi nghe nói ngài Brown kia hình như sẽ lập tức từ chức.

Bạch Tiểu Thăng nói một câu như vậy.

Tình hình này, Bạch Tiểu Thăng cũng mới nhận được tin tức chính xác vào sáng nay.

Thường ngày, anh không quá để ý những loại tin tức này.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng không phải là một người giỏi luồn cúi, ánh mắt anh còn nhắm thẳng vào vị trí cao là chủ tịch hội đồng quản trị, không quá để ý tới việc tranh chức vụ ở phía dưới, bởi vậy mới có chút tin tức "Bế tắc" .

Tưởng Quát cho rằng Bạch Tiểu Thăng nói vậy là cho rằng ngài Brown kia lập tức từ chức, cho nên ông ta không đáng để lo, lập tức nhắc nhở với giọng điệu cấp bách:

- Tiểu Thăng, nếu như cậu cảm thấy ngài Brown kia lập tức phải xuống, không đáng để sợ hãi, vậy cậu đã nghĩ nhầm rồi! Ngài Brown kia còn một ngày giữ chức vụ thì vẫn nắm quyền to đối với khu Châu Phi. Hơn nữa ông ta là người già bao nhiêu tuổi, cho dù là các phó tổng giám đốc cũng không thể đuổi hay ép ông ta phải rời chức được. Ông ta mới là cái bát sắt trong bảy đại khu tổng giám đốc sự nghiệp! Lần này nếu không phải ông ta cảm thấy mình nên từ chức nghỉ ngơi thì không ai có khả năng dao động được chức vị của ông ta đâu!

Tưởng Quát vội vàng nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng cẩn thận khi ứng xử với ngài Brown kia, để tránh bị thiệt thòi lớn, ngay cả khu Châu Á cũng sẽ bị liên lụy.

- Tôi cho rằng không thể khinh thường ông ấy, tôi không phải có ý đó.

Bạch Tiểu Thăng biết Tưởng Quát hiểu nhầm, nói:

- Tôi chỉ nói là trong việc giữa các doanh nghiệp mưu lợi riêng làm rối loạn kỉ cương, rất có khả năng trên hợp đồng ngoài sáng để tăng công trạng cho một người nào đó, làm cho người đáng lẽ không được sẽ đi tới trở thành người dự bị đứng đầu sau ngài Brown. Thậm chí bởi vì công trạng xuất sắc mà che mờ ngài Brown kia, nhận được đề cử của ông đấy. Làm như vậy, người có vấn đề sẽ tiếp nhận toàn bộ khu Châu Phi, lập tức tẩy trắng chính mình thì khó tìm được nhược điểm của hắn. Chỉ cần người kia có đủ kiên trì chịu đựng, lại có thể trở thành một cái đinh thối nát rất khó rút ra được. Nhìn về lâu dài, tôi không ra tay cũng không được!

Bạch Tiểu Thăng nói lời này không phải không có đạo lý, trong thời gian ngắn Tưởng Quát khó có thể phản bác.

Hơn nữa, chuyện đã đến mức như vậy, nói thêm gì nữa cũng chỉ là vô dụng.

Tưởng Quát thở dài một tiếng và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Brown kia là người rất coi trọng thể diện. Ông ta còn đặc biệt tự tin, cho là mình nắm giữ khu Châu Phi nhiều năm hoàn toàn tỉnh táo, mắt thấy sắp lui xuống, cậu lại đào ra một đống sâu mọt bên phía ông ta, không thể nghi ngờ điều này chính là đập vào mặt ông ta ở ngay trước cả tập đoàn. Ngài Brown này lại có chút... lòng dạ hẹp hòi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận