Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 248: Tiểu Phùng gấp gáp



Tiểu Phùng chạy vào cửa hàng 4s. Vương Song Ngữ đến chào đón, thấy là hắn, hai mắt sáng lên.

- Anh Phùng, ngài hôm nay làm sao lại rảnh rỗi tới đây.

Vương Song Ngữ vô cùng nhiệt tình.

Tiểu Phùng là chủ quản nơi quản lý xe phòng hành chính của Trung Kinh truyền thông, mặc dù so với quản lý thì còn thấp một cấp, nhưng mà đó là công việc tốt, chức quan béo bở.

Trung Kinh truyền thông trên dưới, lãnh đạo lớn nhỏ, có mấy chục chiếc BMW, đương nhiên xe hãng khác cũng không ít.

Những chiếc xe này từ hai ba triệu đến một hai triệu, giá trị không giống nhau, khó tránh khỏi sẽ bị xước sơn, đều sẽ bảo tiểu Phùng bọn họ đưa đi tiệm để sửa.

Trung Kinh không riêng chỉ có một cửa hàng BMW 4s, nhưng nơi này vị trí tiện lợi, lại cùng những người như tiểu Phùng có liên hệ "Mật thiết". Lúc này mới có thể liên tiếp nhận được đơn hàng sửa chữa, ăn đầy bát đầy bồn.

Còn có, Trung Kinh truyền thông cuối năm thưởng sẽ mua xe con, để thưởng cho nhân viên, cũng là do tiểu Phùng bọn họ đề cử các cửa hàng.

Đây là thần tài a!

Vương Song Ngữ khuôn mặt tươi cười ra đón, ở phía xa Trần Tuyết nhanh chóng rót chén nước, cười bưng đến.

Ngay cả cửa hàng trưởng vẻ mặt cũng đầy tươi cười, chạy đến.

- Chủ quản Phùng, cậu thật lâu rồi không có tới, làm sao lại đứng ở chỗ này a, đi, vào bên trong ngồi một chút.

Cửa hàng trưởng nhiệt tình nói.

Tiểu Phùng vẻ mặt khó coi, ai cũng không để ý, đem cửa hàng trưởng kéo đến bên cạnh, khuôn mặt nghiêm túc.

Cửa hàng trưởng nhìn thấy nét mặt của hắn, cũng dần dần thu liễm nụ cười.

- Chuyện gì xảy ra a, cậu em Phùng, cậu làm sao bộ dáng này?

Cửa hàng trưởng hiếu kỳ nói.

- Tôi nói ông anh, tôi bình thường có chuyện tốt gì, đều nghĩ đến các anh! Có thể đến cửa hàng các anh sửa xe, quyết không đi nơi khác! Đương nhiên, phần lớn là đơn hàng nhỏ, thế nhưng, anh cũng đừng quên, Trung Kinh truyền thông chúng tôi, hàng năm cuối năm đều sẽ mua một nhóm xe tầm trung để thưởng, từ chỗ này của anh mua xe không có một hai chục chiếc cũng kém không nhiều a!

Tiểu Phùng nhíu mày, nói ra.

Cửa hàng trưởng lập tức nghiêm túc, trên mặt cảm kích,

- Anh em, nhìn cậu nói kìa, tôi cũng không thiếu chỗ tốt của các cậu a, nếu không mỗi lần. . .

Cửa hàng trưởng liếc mắt nhìn Vương Song Ngữ, Trần Tuyết cách đó không xa, nhỏ giọng, hai người kia cũng thức thời nhìn ra chỗ khác, vờ như không thấy.

- Mỗi lần nên cho tiền hoa hồng, một phần không thiếu các cậu nha, cậu đã từng ở tôi nơi này thua thiệt qua sao? Làm sao hôm nay hỏa khí lớn như vậy?

Cửa hàng trưởng hỏi.

- Trước kia không có thua thiệt, hôm nay, tôi thua thiệt lớn!

Tiểu Phùng một chút cũng không đồng ý, trong mắt ẩn ẩn mang theo tức giận.

- Anh em làm sao rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì a, cậu đừng cùng tôi nói vòng vèo.

Cửa hàng trưởng nhìn hắn đúng là có điểm là lạ, tranh thủ thời gian hỏi.

- Vừa rồi, phó tổng giám đốc mới nhận chức của chúng tôi đến cửa hàng các anh mua xe! Trong tay có thẻ ngân hàng ba triệu, tôi còn cố ý cùng thư ký của anh ấy nói, xe của phó tổng không thể thấp hơn 2 triệu, đó là đơn hàng lớn! A! Người ta đầu tiên đã muốn chọn BMW. Còn đặc biệt đi đến của hàng các anh! Nhưng các anh, các anh lại đem khách hàng lớn như vậy thả đi?

Tiểu Phùng vẻ mặt thể hiện lên dòng chữ "Mẹ nó phục".

Một mặt, nếu đơn hàng này thành công, hắn có một khoản "Tiền hoa hồng" lớn, mặt khác, cái cửa hàng 4s này là do hắn đề cử cho Bạch phó tổng, nếu Bạch phó tổng tâm tình không tốt, thì sẽ tìm ai?

Chả phải là hắn sao!

]

Tiểu Phùng thấy nôn nóng, vì cường điệu mức độ nghiêm trọng của sự việc, cố ý bổ sung một câu,

- Tôi cho anh biết, đó là phó tổng mới của Trung Kinh truyền thông chúng tôi, anh biết rõ đó là như thế nào sao, anh ta nếu không vui, nhãn hiệu ô tô thưởng cuối năm, vài phút sẽ rời khỏi tay các anh, cũng không lạ!

Một cấu đó, làm sắc mặt cửa hàng trưởng biến sắc.

- Phó tổng mới của các anh, là vị nào, tôi làm sao không thấy?

Cửa hàng trưởng nhịn không được nói.

Trong ấn tượng của hắn, phó tổng ít nhất cũng nên là bốn mươi năm mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, bên người mang theo thư ký hoặc trợ lý, chỉ nhìn một chút cũng biết được mới đúng.

Nhưng mà hắn ở trong cửa hàng nửa ngày, đi tới, chỉ là một ít người trẻ tuổi, nơi nào có người giống phó tổng.

Cách đó không xa, Vương Song Ngữ cùng Trần Tuyết cũng nghiêng tai lắng nghe.

Khoảng cách cũng không xa, bọn họ lờ mờ có thể nghe thấy, lập tức dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói chuyện với nhau.

- Phó tổng Trung Kinh truyền thông, có người như vậy đến qua sao! Cô gặp được không? !

Vương Song Ngữ nghi hoặc hỏi.

- Không có a, người như vậy hẳn là rất dễ thấy mới đúng.

Trần Tuyết nói,

- Anh Ngữ, ngay cả anh đều không nhìn thấy, thì em sao có thể nhìn ra được.

- Có lẽ là lúc chúng ta không ở trong đại sảnh?

Vương Song Ngữ do dự nói.

Tỷ lệ hai người đều không ở trong đại sảnh, giống như là rất thấp rất thấp a.

Bên người cửa hàng trưởng, tiểu Phùng cười lạnh.

- Không thấy? Cái vị nữ trợ lý bên cạnh anh ta anh chắc cũng gặp được đi, áo sơ mi trắng váy màu đen tất lưới màu da, nơi này của anh chả lẽ đến rất nhiều người như vậy sao?

Tiểu Phùng tức giận nói.

- Cậu nói, là vị nữ sĩ kia!

Cửa hàng trưởng lập tức kêu lên.

Hắn nghĩ đến, Lâm Vi Vi người cùng mình khiếu nại.

Điều này còn không phải là trọng điểm, hắn lập tức nghĩ đến người trẻ tuổi bên cạnh Lâm Vi Vi, cái người trẻ tuổi ăn mặc mộc mạc không đáng chú ý kia.

- Cậu ta là phó tổng!

Cửa hàng trưởng giọng nói ngạc nhiên.

Trẻ tuổi như vậy đã là phó tổng, phó tổng lại chất phác như thế . . .

Phó tổng hố cha như thế. . .

Cửa hàng trưởng giọng nói rất lớn, Vương Song Ngữ, Trần Tuyết cũng nghe được, hai người cứ thế đứng ở nơi đó, kinh hãi nhìn nhau.

Bọn họ từ chối một vị phó tổng. . .

Nghe nói, phó tổng mang ba triệu đến. . .

Vương Song Ngữ chết sống muốn bán cho người ta loại xe 300 ngàn, người ta ngại rẻ, còn trực tiếp làm cho người ta tức giận bỏ đi. . .

Hình tượng của Vương Song Ngữ ở trong mắt Trần Tuyết trong nháy mắt vỡ tan sụp đổ, đây thì là tinh anh ở chỗ nào, rõ ràng là ngu xuẩn.

Vương Song Ngữ, ngực đau đớn.

- Tóm lại, các anh đắc tội phó tổng mới của chúng tôi, chính anh nhìn mà xử lý nha ông anh!

Tiểu Phùng vô cùng đồng tình, vỗ vỗ bả vai cửa hàng trưởng, xoay người rời đi.

Cửa hàng trưởng cứ thế đứng nguyên tại chỗ trọn vẹn năm phút đồng hồ.

Sau đó, hắn trừng mắt nhìn Vương Song Ngữ, trong mắt như muốn phun ra lửa.

- Vương Song Ngữ!

Cửa hàng trưởng giống như nhịn đau cắt thịt, vung đao tự cung nghiến răng nghiến lợi nói,

- Anh hiện nay lập tức nghỉ việc cho tôi. Cái miếu nhỏ này của tôi, không chứa được tôn Đại Bồ Tát như ngài, đi nhanh lên!

Vương Song Ngữ, sắc mặt trắng bệch.

. . .

Nhiều năm về sau, con Vương Song Ngữ hỏi hắn, tại sao phải đổi nghề ra ngoài làm thuê, Vương Song Ngữ ngữ chỉ nói một câu không giải thích được, "Năm đó, cha mắt mù!"

. . .

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi, cuối cùng ở cửa hàng 4s thứ hai mua một chiếc Maybach cấp S.

Hai người đều rất hài lòng.

. . .

Sau sự việc mua xe. . .

Tiểu Phùng lái chiếc xe này, ra vào công ty, rất nhiều người kỳ quái.

Ai ngồi ở chỗ ngồi phía sau a.

Mà phòng truyền thông internet mới, từ khi có thêm một người trợ lý thần bí Lâm Vi Vi, người phụ trách thần bí sau lưng nàng, đều để mọi người không ngừng suy đoán.

Có người nói, là Lâm Bắc Thần làm việc ở nhà.

Có người nói, là Tống tổng tự mình phụ trách.

Nhưng không có người chắc chắn.

Nhưng mà mỗi sự việc nổi lên, đều rất nhanh sẽ lắng xuống, tốc độ cực nhanh, mọi người cũng đều vừa lòng.

Mấy ngày sau khi tiếp quản phòng sự vụ, trong phòng làm việc của Bạch Tiểu Thăng, hắn phải đối mặt với đống tài liệu chồng chất, nhưng không có vội vã xử lý, mà cười một tiếng.

- Đã điều tra cũng gần đủ, cũng đến thời điểm, nên có hành động. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận