Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2392: Tình huống bất ngờ của “Miếng Cháy” (1)

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng lại thoải mái của “Miếng Cháy”, chỉ mất nửa giờ đã đến nơi - trong đảo Ô, trung tâm thành phố Morel Camel Bath, một tòa nhà cao mấy chục tầng có gắn biển "Công ty Lam GO" ở phía trước.

“Miếng Cháy” dẫn ba người Bạch Tiểu Thăng xuống xe, đi thẳng vào trong.

Có lẽ bởi vì không phải chỉ đến một lần, người bên trong vừa thấy “Miếng Cháy”, lập tức khách sáo cố gắng cao giọng chào.

Một người có vẻ là quản lý còn tươi cười, chạy chậm tới chào đón, đi theo bên cạnh “Miếng Cháy” và luôn miệng nói:

- Ngài Goba, lần này ngài tới sớm, là người đến đầu tiên đấy. Ngài Abt của chúng tôi biết ngài thích uống cà phê chồn nên đặc biệt chuẩn bị sẵn cho ngài, ngài đi tới phòng nghỉ ngồi một lát, uống một chén chứ?

Khi người quản lý kia nói chuyện còn tò mò liếc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng.

Lần này ngài “Miếng Cháy” dẫn đến năm người tùy tùng nhiều như vậy, không ngờ còn có ba gương mặt Hoa kiều.

“Miếng Cháy” thấy đối phương liếc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng liền ho khan một tiếng, làm cho đối phương thu lại tầm mắt.

- Lần này có những ai sẽ tới vậy? Vẫn như cũ sao?

“Miếng Cháy” hỏi.

- Vẫn là mấy vị kia.

Người quản lý kia mỉm cười nói.

Trong khi nói chuyện, mọi người đã đi tới trong thang máy.

Sau khi “Miếng Cháy” đứng lại, xoay người mỉm cười nói với đối phương:

- Quản lý Laca, anh cứ làm việc của anh đi, tự chúng tôi tới đó là được rồi.

Người quản lý kia chắp hai tay trước người, mỉm cười cúi người:

- Cảm ơn ngài Goba đã thương cảm. Vẫn là gian phòng nghỉ lúc trước, tôi sẽ cho người chuẩn bị trà bánh cho ngài.

“Miếng Cháy” gật đầu.

Lúc này thang máy vừa mới dừng lại, người quản lý kia nhanh tay lẹ mắt tranh mở cửa cho mọi người.

Sau đó, ông ta lại nhìn mọi người bước vào thang máy, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, ông ta vẫn duy trì dáng đứng nghiêm trúc.

- Anh từng tới đây bao nhiêu lần vậy?

Trong thang máy, Bạch Tiểu Thăng nói nhỏ với “Miếng Cháy”:

- Xem đi, cũng là quen việc dễ làm thôi.

“Miếng Cháy” toét miệng cười:

- Dù sao chuyện như vậy đều do tôi tới làm, người bên này từ trên xuống đều rất quen thuộc với tôi.

Người này vẫn có vài phần tự đắc.

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi:

- Ngài Abt kia là ai vậy?

- Ngài Abt à.

“Miếng Cháy” giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng:

- Ông ta là Phó tổng giám đốc của công ty này, trước sau đều do ông ta ra mặt trao đổi với chúng tôi. Còn nữa, hôm nay những người qua đây giống tôi đều là doanh nghiệp lớn nổi tiếng trong nước Moglan. Tất cả mọi người đều có qua lại về nghiệp vụ quan trọng với công ty Lam GO, chuyện giống như hôm nay đều sẽ vui vẻ giúp một tay. Dù sao thư đấu thầu, báo giá các loại, công ty Lam GO đều cho chuẩn bị tốt, cũng không cần chúng tôi phải để ý. Chúng tôi chỉ tới ngồi một lát, uống ly cà phê là mọi chuyện sẽ xong xuôi, tại sao lại không làm. Sau đó, công ty Lam GO sẽ cho mỗi công ty chúng tôi một ít đơn đặt hàng để cảm ơn, đối với những người tham dự như chúng tôi thì đó cũng là có một lợi ích.

“Miếng Cháy” thật sự không xem Bạch Tiểu Thăng là người ngoài, ngay cả những điều này cũng nói ra.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy lại khẽ gật đầu.

Những điều này đều đã quy trình hóa, xem ra công ty Lam GO thật sự đã làm không ít chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng chợt nảy ra một ý nghĩ, bảo Hồng Liên đi kiểm tra tin tức trên mạng, xem những năm gần đây công ty Lam GO đã từng tổ chức qua bao nhiêu buổi đấu thầu như vậy.

Trước mắt, công ty này dưới quyền của phu nhân Margaret, chịu sự quản lý của Bộ sự nghiệp thứ sáu trong tập đoàn, cho dù Bạch Tiểu Thăng là Phó ban giám sát của trụ sở chính cũng không quyền trực tiếp đọc tài liệu về tất cả công việc của bọn họ trong mạng nội bộ, chỉ có thể xuống tay từ những tin tức của truyền thông bên ngoài..

Cũng may, công ty Lam GO chơi đấu thầu kiểu này, ngoại trừ ứng phó với sự thẩm tra của tập đoàn cũng sẽ truyền tin tức ra ngoài.

Khi tuyên bố những tin tức trọng đại như vậy sẽ có sức ảnh hưởng cũng như trợ giúp cực lớn cho việc tạo dựng hình tượng doanh nghiệp, mở rộng doanh nghiệp, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Hồng Liên nhanh chóng kiểm tra ra buổi đấu thầu do công ty Lam GO tổ chức trong gần năm năm qua.

Con số nhiều tới mức làm cho Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi phải nhíu lông mày.

Đây mới chỉ là một công ty, nếu có mười nhà trăm nhà như vậy thì sao? Xem ra vấn đề phía sau Bộ sự nghiệp thứ sáu quả thật khiến người ta nhìn thấy phải giật mình!

Thang máy nhanh chóng ngừng lại.

“Miếng Cháy” dẫn theo đám người Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài.

Chắc là sớm nhận được tin tức của người quản lý phía dưới kia,

Bên ngoài thang máy cũng có nhân viên của công ty Lam GO chờ sẵn.

Đó là một nhân viên nữ với dáng vẻ ngọt ngào, vừa gặp đã nhiệt tình chào hỏi “Miếng Cháy”, dẫn mọi người đi về phía phòng nghỉ.

Đến phòng nghỉ, mọi người lại ngồi xuống, trà bánh cũng lập tức được đưa lên.

Mùi thơm của cà phê chồn phảng phất. “Miếng Cháy” bưng cốc cà phê lên nhấm nháp, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Chờ sau khi nhân viên nữ kia ra ngoài, “Miếng Cháy” còn nói với ba người Bạch Tiểu Thăng:

- Cà phê chồn ở đây có thể còn ngon hơn ở nhà hàng kia đấy, ba vị xác định không thử một chút sao?

Ba người Bạch Tiểu Thăng liền lắc đầu.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Chén nước này cũng rất tốt rồi.

Trên gương mặt “Miếng Cháy” lập tức lộ vẻ tiếc nuối.

Trong phòng nghỉ này trừ bọn họ ra không có người ngoài, hiệu quả cách âm lại rất tốt, Bạch Tiểu Thăng khẽ hỏi thăm “Miếng Cháy” về tình hình các doanh nghiệp tham gia đấu thầu khác.

“Miếng Cháy” nói ra từng doanh nghiệp một, đồng thời nói ngoại trừ những gương mặt quen thuộc, mỗi lần còn có thể có thêm hai ba nhà anh ta không quen.

Cuối cùng người thắng được đấu thầu chính là từ hai trong ba nhà này.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không khỏi âm thầm nhìn nhau.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, trong lòng cũng nghĩ: Đúng là cẩn thận, rõ ràng đều biết là một vở kịch, bọn họ còn diễn thật như thế, còn cho hai ba nhà đi ra làm thủ thuật che mắt. Xem ra, không đến giờ phút cuối cùng, ngay cả đám người “Miếng Cháy” tới giúp đỡ cũng không biết ai mới là người thật sự trúng thầu.

Nhưng như vậy mới phù hợp với diễn xuất của Caroline!

Không bao lâu, cửa phòng nghỉ này vừa mở ra, lại có mấy người bước vào. Người dẫn đầu rất quen thuộc với “Miếng Cháy”, vừa vào đã mỉm cười cố gắng cao giọng chào.

“Miếng Cháy” cũng chào hỏi đối phương.

Người kia thấy bên cạnh “Miếng Cháy” còn có Bạch Tiểu Thăng đang ngồi, ánh mắt nhất thời kinh ngạc, cười hỏi:

- Người này là?

- Gia tộc chúng ta cố ý tăng thêm cố vấn cho tôi, anh ấy đến từ trường học hàng đầu ở Châu Á, bây giờ tôi đi đến chỗ nào cũng sẽ dẫn anh ấy đi theo.

“Miếng Cháy” làm như thật, nghiêm trang giới thiệu Bạch Tiểu Thăng.

Lí do thoái thác này ngược lại làm cho Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn, không ngờ “Miếng Cháy” nhìn vẻ ngoài giống người đơn giản nhưng nói dối cũng là mở miệng phun ra, hơn nữa còn hệt như thật.

Người kia kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng với dáng vẻ cao nhân khẽ gật đầu cười.

- Ngài Goba, vẫn là ngài được gia tộc coi trọng, tôi lại không có may mắn có thể mời được đoàn cố vấn nước ngoài như vậy.

Đối phương tấm tắc khen ngợi, trong ánh mắt dường như lộ vẻ hâm mộ.

Bạch Tiểu Thăng nghe ra được, hóa ra người này cũng là một kẻ ăn chực ngồi chờ ở trong gia tộc mình.

Cũng đúng thôi, chuyện như vậy để tới một nhân viên có thực lực tới làm dáng thì lãng phí nhân lực tài nguyên...

Nhân viên nữ từng đón tiếp đám người “Miếng Cháy” lại đẩy cửa đi vào, mỉm cười đưa ra một ly hồng trà cho người mới tới kia.

Chỉ có điều trong mùi thơm của hồng trà này hình như có mùi khác, hơn nữa ba người Bạch Tiểu Thăng đều nhìn thấy trong chén trà hình như có thứ đang nổi bồng bệnh, nhìn không giống với lá trà.

Moglan và Kustier đều là quốc gia đảo rất nhiệt tình với hương liệu, nếu không cũng sẽ không khiến cho gia tộc Auston quật khởi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ở trên bàn cơm lại nghe “Miếng Cháy” lên tiếng nói, bên này ngay cả uống trà cũng có văn hóa đặc biệt, nói tóm lại chính là cho thêm nguyên liệu vào.

Chắc chén trà trong tay người kia cũng đậm phong cách của địa phương, là "Hương" trà đặc biệt.

Nhưng ba người Bạch Tiểu Thăng rõ ràng không thưởng thức nổi.

Vị kia cầm trà thơm có tăng thêm vị uống, cũng trò chuyện vui vẻ với “Miếng Cháy”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận