Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 644: Người này, quá không biết xấu hổ



Người đang ngồi ở trong phòng học, họa đâu từ trên trời rơi xuống!

Bạch Tiểu Thăng ủy khuất a.

Hắn không trêu ai không chọc ai, đang yên đang lành, tại sao lại bị "Lưu ban quan sát" nha.

- Trong này, có ta là chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng vô cùng buồn bực nhìn Phùng Ly.

Ngoại trừ đám người Mục Bắc Thần, Trình Đào, Triệu Thiên Trạch biết được danh tính của Bạch Tiểu Thăng thì những người khác cũng ngây ngốc nhìn chăm chăm vào hắn, cũng không biết rõ tình huống.

- Ta trừng phạt ngươi? Ngươi đang nói cái gì vậy?

Phùng Ly vô cùng ngạc nhiên.

- Ngươi nói phạt Bạch Tiểu Thăng, ta chính là Bạch Tiểu Thăng a! Còn hắn gọi là Bạch Kiêu Thừa.

Bạch Tiểu Thăng vừa chỉ vào lỗ mũi mình, vừa chỉ vào Bạch Kiêu Thừa.

- Nguyên lai lại có tận hai người họ Bạch sao!

Phùng Ly khẽ giật mình, tranh thủ thời gian mở danh sách tiến hành xác minh một chút.

Quả nhiên. . .

- A, đúng là không có ý tứ, là ta tính sai. Thật xin lỗi.

Phùng Ly ngược lại cũng sảng khoái, trước mặt mọi người đối với Bạch Tiểu Thăng trực tiếp xin lỗi.

Sự vụ quan trước mặt mọi người xin lỗi, phần mặt mũi này đủ cao.

- Nói không chừng một hồi còn có thể được chiếu cố!

Đám người thầm nói.

- Nguyên lai, hắn tên gọi Bạch Tiểu Thăng!

Trịnh Thanh Hồng âm thầm trừng Bạch Tiểu Thăng một chút, trong lòng thầm ghi nhớ cái danh tự này.

- Nếu như Bạch Tiểu Thăng thật bị 'Lưu ban quan sát', vậy chuyện này thật quá tốt! Mục Bắc Thần lại có một tia tiếc nuối, âm thầm tắc lưỡi nói.

Triệu Thiên Trạch sinh lòng nghi hoặc, ban đầu nàng tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng cùng Phùng Ly có quen biết, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ không giống lắm. . .

- Ta xin lỗi ngươi, Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, mời ngươi ngồi xuống.

Phùng Ly lại nói.

- Báo cáo giảng sư, ngươi vừa rồi hô khiến ta giật mình, ta vừa căng thẳng, những suy nghĩ và ý tưởng tốt ta cũng quên mất.

Bạch Tiểu Thăng công khai nói

- Vì lẽ đó ta có một thỉnh cầu nhỏ, có thể cho ta thêm một phần điểm hay không.

Đám người kinh ngạc nhao nhao nhìn về phía hắn. Ngay cả Trịnh Thanh Hồng và Mục Bắc Thần cũng sững sờ.

- Cái này là công khai yêu cầu mình muốn điểm a.

- Dọa giật mình đem mạch suy nghĩ đều quên hết?

- Cái này cũng tính lý là do sao?

- Ngươi là con nít ba tuổi à, còn bị giật mình liền quên mất suy nghĩ! Ngươi cái này chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn điểm số a!

Vô sỉ!

Đám người Trịnh Thanh Hồng, Mục Bắc Thần nhất thời dùng ánh mắt xem thường mà nhìn qua Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn một mặt thản nhiên.

Bên cạnh, Triệu Thiên Trạch có chút buồn cười nhưng lại cố nín cười.

- Vị Bạch đệ đệ này, ngược lại thật sự không phải là người chịu thua thiệt.

Đứng trên bục giảng, Phùng Ly vừa buồn cười vừa tức giận nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Xác thực là nàng nói sai, lý do của Bạch Tiểu Thăng nói như thế ngược lại cũng được sao? Nhưng cái này là trắng trợn muốn cho mình điểm số, còn có cái lời lẽ khí khái hào hùng như thế, loại người này nếu xếp vào trong đám người chỉ sợ cũng khó tìm ra người thứ hai!

- Tốt a, ta sẽ cân nhắc!

Phùng Ly lui một bước.

Ánh mắt của mọi người nhìn qua bên người Bạch Tiểu Thăng, có ước ao có ghen tị.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống.

Mục Bắc Thần thở mạnh ra một hơi, trong bụng âm thầm mắng.

- Cái tên không biết xấu hổ này, nói cái suy nghĩ gì bị dọa mà quên, chỉ cần có cái lý do này một lát nữa hắn nói không tốt cũng xem như có lý do chính đáng!

- Đơn giản là bỉ ổi!

Trịnh Thanh Hồng rất ăn ý cùng với suy nghĩ của Mục Bắc Thần không mưu mà hợp.

Đây chỉ là cái khúc nhạc dạo ngắn, đối với Bạch Kiêu Thừa vẫn xử phạt như cũ.

Thời điểm Bạch Kiêu Thừa ngồi xuống, vẻ mặt uể oải, vô cùng thất lạc, thậm chí có chút bi quan tuyệt vọng.

Mà trả lời vẫn tiếp tục tiến hành.

Bởi vì Mục Bắc Thần dẫn dắt, cộng thêm suy nghĩ thời gian cũng đủ nhiều vì thế sau đó lại xuất hiện hai người trả lời hai vấn đề, mặc dù không bằng Mục Bắc Thần sáng chói, nhưng mà cũng đã nhận được sự khen ngợi từ Phùng Ly cùng sự vỗ tay thưa thớt đến từ mọi người.

Rất nhanh liền đến phiên Trịnh Thanh Hồng.

Trịnh Thanh Hồng đứng lên, bên trong thần sắc mang chút lạnh lùng và cao ngạo.

- Ta trả lời ba cái vấn đề. Cái đầu tiên, cái thứ ba, còn có cái thứ năm!

Một lời vừa nói ra khiến cả sảnh đường xôn xao.

- Trịnh Tổng muốn giảng ba cái vấn đề liền chỉ dùng năm phút đồng hồ?

- Nói đùa sao, ta cho rằng làm được như tên Mục Bắc Thần đã là cực hạn rồi!

- Đúng vậy, cứ như vậy năm phút đồng hồ mà hồi đáp ba cái vấn đề lớn như vậy, cái này có thể nói là cái năng lực gì a. . .

Mọi người đều khó mà tin nổi.

Ánh mắt của Mục Bắc Thần hơi co lại, trong ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng.

- Trịnh Thanh Hồng, đây là muốn vượt qua hắn!

Bạch Tiểu Thăng tò mò nhìn một chút cũng vừa vặn cùng Trịnh Thanh Hồng đối mặt. Trịnh Thanh Hồng lạnh lẽo khinh thường liếc Bạch Tiểu Thăng một cái, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh.

Hắn muốn làm cho tất cả mọi người, đặc biệt là Triệu Thiên Trạch biết rằng Trịnh Thanh Hồng hắn mới là người mạnh nhất trong đám người này, kiệt xuất nhất. Họ Bạch, coi như dựa vào vận khí cứt chó lấy thêm mấy điểm, cũng chỉ là tiểu đả mà thôi, so với hắn chênh lệch cách xa vạn dặm!

Phần khí thế này, khiến cho Phùng Ly đứng trên bục giảng cũng âm thầm gật đầu.

- Trịnh Thanh Hồng sao? Để ta xem một chút, ngươi đến tột cùng xuất sắc cỡ nào!

Phùng Ly thầm nói.

Chính là nàng cũng biết người đàn ông này.

- Bắt đầu đi!

Phùng Ly nói.

Trịnh Thanh Hồng thuận theo mở miệng.

Thanh âm của hắn không nhanh không chậm, chữ chữ thanh tịnh, lộ ra một luồng lực xuyên thấu.

Ngôn ngữ hắn nói ra tinh tế sàng lọc, so sánh với Mục Bắc Thần càng hơn một bậc!

Mà hắn, trả lời là ba cái vấn đề.

Phùng Ly thậm chí nghe đến mê mẩn. Đám người càng âm thầm sợ hãi thán phục.

Tầm nhìn cao lớn, kiến giải sâu sắc, không giống người tầm thường.

Ngay cả Mục Bắc Thần cũng một mặt kinh dị, có chút không dám tin tưởng sự việc đang diễn ra trước mặt.

Đồng thời, hắn cũng không thể không thừa nhận tên Trịnh Thanh Hồng này phi thường lợi hại!

- Bất quá, mình chỉ là thua ở thời gian suy nghĩ quá ngắn. Hắn so với mình có nhiều thời gian hơn để suy tư cân nhắc!

Mục Bắc Thần không có uể oải, tin tưởng vững chắc mình cùng Trịnh Thanh Hồng không có quá nhiều chênh lệch.

Năm phút đồng hồ vừa hết, Trịnh Thanh Hồng vừa vặn nói xong.

Phùng Ly từ trong trầm tư bừng tỉnh, trước tiên vỗ tay khen ngợi.

Sau đó cả sảnh đường tiếng vỗ tay liên tục vang lên vô cùng nhiệt liệt.

Cái này là đối với cường giả tán dương.

- Trịnh Thanh Hồng, quả nhiên danh bất hư truyền! Phùng Ly khẽ vuốt cằm, trên quyển bút ký ghi chép nhiều hơn.

Bản thân Trịnh Thanh Hồng thì ngạo nghễ liếc mắt với Bạch Tiểu Thăng rồi nhìn Triệu Thiên Trạch cười một tiếng sau đó mới ngồi xuống.

Triệu Thiên Trạch không có nhìn Trịnh Thanh Hồng, nàng chỉ vỗ tay tượng trưng.

Vỗ tay xong, đôi mi thanh tú của nàng khẽ cau lại, đồng thời cúi đầu viết lên mảnh giấy mạch suy nghĩ của mình.

Nàng còn có chút bất mãn mình cùng Trịnh Thanh Hồng, thậm chí Mục Bắc Thần không cách nào đánh đồng với nhau.

Triệu Thiên Trạch là nữ cường nhân hiếu thắng nên lập tức có mấy phần không vui.

Một bên, Bạch Tiểu Thăng thấy nàng có chút sầu mi khổ kiểm, liếc mắt thấy tờ giấy kia bôi viết quan điểm lung tung, lập tức cười một tiếng, đưa tay cầm tờ giấy lên kéo qua.

Triệu Thiên Trạch sững sờ, lập tức nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cầm bút, tô tô vẽ vẽ ở phía trên tờ giấy của mình một hồi.

- Đừng nghịch ngợm, Bạch đệ đệ, cái này tỷ tỷ có chỗ phải dùng! Ngươi không muốn ta một hồi mất mặt a! Triệu Thiên Trạch nhịn không được hạ giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng ngoảnh mặt làm ngơ.

- Yên tâm đi, ta không sẽ hại ngươi a.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Chỉ là một nụ cười liền khiến Triệu Thiên Trạch từ bỏ ý định kêu hắn dừng lại.

- Được rồi, dù sao ta cũng còn nhớ được.

Triệu Thiên Trạch nhẹ giọng nói.

Giây lát sau, Bạch Tiểu Thăng liền xoá và sửa hoàn tất, đem tờ kia giấy đẩy trở về. Triệu Thiên Trạch hiếu kỳ muốn xem Bạch Tiểu Thăng viết thứ gì, nhưng khi thấy những dòng chữ ngay ngắn trên tờ giấy, lại nhịn không được khen một tiếng.

- Chữ đẹp!

Kỳ thật, trước đây chữ của Bạch Tiểu Thăng rất xấu, nhưng từ lúc đi theo Hạ lão đầu khoe khoang, hắn cảm giác được chữ của u giai không sai liền luôn luôn ghi chép trong đầu.

Vì thế bây giờ hắn đang dùng u giai để viết chữ.

Triệu Thiên Trạch khen chữ xong rồi nhìn kỹ nội dung bên trong, trong thời gian ngắn cả người như bị sét đánh.

Nàng khó mà tin nổi trừng lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Cái này, cái này, cái này là cậu giúp tôi chỉnh sửa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận