Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2550: Kế hoạch của Blanche (2)

Bạch Tiểu Thăng đang ở trong phòng làm việc mình giải quyết công việc.

Đoàn thư ký của anh đã hoàn thành viên mãn giai đoạn rèn luyện thứ nhất, bây giờ trở lại khu làm việc dành riêng, bàn máy tính ở trong văn phòng của anh đều được chuyển đi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh được Bạch Tiểu Thăng bổ nhiệm, mỗi người trở thành người đứng đầu một tổ bốn người, cũng đi qua làm việc.

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng không giữ lại người nào, nhưng trên bàn làm việc có một cái nút, anh có việc cần đều có thể gọi người qua bất cứ lúc nào.

Lúc không có chuyện gì làm, Bạch Tiểu Thăng càng muốn một người yên tĩnh làm việc, suy nghĩ mọi chuyện hơn.

Dưới tình huống như vậy, Blanche lại tới cửa.

Lúc đầu nghe được tiếng gõ cửa, Bạch Tiểu Thăng còn tưởng có cấp dưới tới, anh trả lời mà không hề ngẩng đầu lên.

Chờ tới khi người bước vào, anh ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra người tới không ngờ là Blanche - người đẹp của Hội đồng quản trị kia.

Bạch Tiểu Thăng ngây người một thoáng rồi bất chợt mỉm cười nói:

- Cô Blanche, sao cô lại tới đây?

Trước đây hai người cũng xem như không đánh không quen biết, Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là một người thù dai.

- Hóa ra ngài Bạch còn nhớ tôi à.

Blanche hé môi cười, nhìn xung quanh một lát mới phát hiện cả văn phòng đặt biệt lớn như vậy không ngờ lại chỉ có một mình Bạch Tiểu Thăng, cũng không có một người thư ký nào ở đây.

- Con người ngài đúng là kỳ lạ, rõ ràng làm Phó chủ tịch, sao vẫn còn làm việc một mình vậy.

Blanche khoanh tay nói:

- Không thấy vắng vẻ sao?

Chỉ có ở chỗ của Bạch Tiểu Thăng, cô ta mới không có áp lực gì, nói chuyện hành sự vô cùng tùy ý.

- Nếu không thì sao?

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng có phần khó hiểu, mỉm cười nói:

- Lẽ nào khi các Phó chủ tịch làm việc, bên cạnh đều phải có người đứng bưng trà rót nước, nghe lệnh hầu hạ sao?

Blanche khẽ cười một tiếng, bước nhanh tới.

Bạch Tiểu Thăng cũng đứng lên, giơ tay mời cô ta đi tới chỗ sô pha, miệng nói:

- Cô Blanche tới nhắn nhủ công văn của Hội đồng quản trị đi, tôi có nghe nói, nhưng không biết cô tới chỗ tôi vì chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng thật ra thấy rất kỳ lạ, không biết vì sao Blanche lại đến đây.

- Ngài Bạch dường như không chào mừng tôi thì phải.

Blanche cười lạnh nói, không đi tới chỗ sô pha bên kia, ngược lại đứng ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thấy buồn cười:

- Sao có thể thế được. Nếu cô Blanche muốn ám chỉ chuyện không thoải mái trước đây, vậy khó tránh khỏi hơi coi thường tôi, tôi đã quên rồi.

- Nhưng tôi không quên!

Blanche hất cằm, cười mà như không cười nói:

- Ngài là Phó chủ tịch lại cứng rắn ép tôi buông tha người phụ nữ cấp dưới của ngài bắt đền cho tôi, dù sao cũng có chuyện này. Xe của tôi, quần áo của tôi lúc đó đều bị hắt phải. Tối thiểu bộ áo đi đã bị hỏng. Ngài có biết đó chính là một bộ quần áo tôi thích nhất hay không. Tôi đặt may nó ở Châu u, phải mất mấy trăm nghìn đô đấy. Số tiền này cũng không phải con số nhỏ đâu.

Bạch Tiểu Thăng bất ngờ nhìn cô Blanche này. Dù thế nào anh cũng không ngờ hôm nay cô ta qua là để tính sổ với mình về chuyện ngày hôm đó.

- À, nói vậy, tôi có thể bồi thường một bộ quần áo cho cô Blanche.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tiểu Thăng không thiếu tiền, cũng không muốn vì chuyện vặt ở công ty đó mà dây dưa với Blanche.

- Tiền quần áo thì không cần, nhưng bây giờ đã sắp tới trưa, không bằng ngài Bạch mời tôi ăn bữa cơm, chuyện trước này lại xóa bỏ, thế nào?

Blanche mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát, bây giờ anh quả thật không có việc gì cần xử lý gấp, mời cô ta ăn cơm cũng được.

- Được, vậy tôi đi nói với thư ký của tôi một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Sao ngài làm Phó chủ tịch ra ngoài ăn một bữa cơm, còn phải xin phép thư ký thế? Lẽ nào đi ăn một bữa cơm với tôi mà ngài còn phải dẫn người đi theo sao?

Blanche cười quyến rũ:

- Ngài sợ tôi ăn ngài à.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nghĩ mình có thể gửi một tin nhắn cho Lâm Vi Vi cũng được. Đi ăn cơm lại không tốn bao nhiêu thời gian, không nói cũng không sao.

- Vậy được rồi, chúng ta đi luôn thôi.

Thành công hẹn được Bạch Tiểu Thăng khiến Blanche vô cùng thỏa mãn.

Hai người ra khỏi văn phòng và đi đến thang máy xuống dưới. Bạch Tiểu Thăng giới thiệu cho Blanche mấy nhà hàng trong tòa nhà, tính ăn cơm luôn trong tòa nhà.

Blanche lại không đồng ý.

- Những nhà hàng cao cấp, Michelin năm sao, tôi đều ăn tới phát chán rồi. Không bằng chúng ta đi ăn thứ gì khác đi. Ngài Bạch khó khăn lắm mới đồng ý mời tôi ăn cơm, chẳng lẽ chuyện này cũng không đáp ứng được sao.

Blanche lại lấy lý do, làm cho Bạch Tiểu Thăng không nói được lời nào.

Hai người đi thẳng xuống hầm đậu xe, Blanche đã chuẩn bị sẵn xe, trong xe có một tài xế một trợ lý cuộc sống, hai người đều là phụ nữ da trắng trẻ tuổi.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại phát hiện ra hai người phụ nữ này đều không bình thường, cho dù dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, hơi thở kéo dài, cánh tay lộ ra có đường cong cơ bắp cân xứng.

Hai người phụ nữ này chắc hẳn rất không đơn giản!

Blanche cũng phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng đang quan tâm, lập tức mỉm cười nói:

- Minna và Ronnie đã đi theo bên cạnh tôi rất lâu rồi. Thật ra các cô ấy lại xuất thân quân đội, sau khi phục viên đi làm cho công ty an ninh, sau đó lại được ba tôi thuê phục vụ cho tôi được mấy năm.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong âm thầm gật đầu, nhìn các cô mỉm cười.

Dựa vào ánh mắt của anh tất nhiên phân tích ra được hai người phụ nữ này tối thiểu có thể chống lại được với bảy tám đàn ông, ba của Blanche rất để ý tới an toàn của con gái mình.

Hai người phụ nữ kia cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng cười, không nói nhiều.

Sau đó xe khởi động, một đường rời khỏi bãi đỗ xe và tiến vào con đường chính.

Blanche nói với Minna lái xe về một khu vực, còn có tên của một nhà hàng. Người kia gật đầu rồi không nói lời nào, lái xe đi.

Bạch Tiểu Thăng lại theo bản năng gọi Hồng Liên trong đầu nhờ kiểm tra tin tức vị trí giúp mình.

- Khu đó ở gần phố mười ba, lộ trình rất xa đấy.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi khẽ nhíu mày nói:

- Hơn nữa mức độ an ninh không quá cao.

- Sao vậy? Ngài Bạch vẫn sợ à?

Blanche mỉm cười nói với vẻ khoa trương:

- Ba người phụ nữ chúng tôi còn không sợ, ngài là đàn ông cũng đừng lùi bước chứ? Đúng rồi, ở nào có bánh hoa chồng, cá nướng và thịt bò là tuyệt nhất. Ngài ăn xong, lần sau lại muốn đi cho xem. Ngài cứ yên tâm đi theo chúng ta thưởng thức đi. Hai người cấp dưới này của tôi đặc biệt lợi hại đấy.

Minna và Ronnie cũng theo bản năng liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không để ý, nhún vai mỉm cười nói:

- Vậy đành phải dựa hết vào hai vị.

Minna và Ronnie tự tin cười.

Blanche lại không nhịn được nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng về những tin đồn thú vị có liên quan tới anh. Hai ngày qua, Blanche đã xem rất nhiều tài liệu có liên quan tới Bạch Tiểu Thăng, trong lòng sớm tò mò về người đàn ông này.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng chỉ ứng phó với câu hỏi mà Blanche đặt ra, còn nói ra những chuyện lý thú đến mức ngay cả Minna và Ronnie cũng không nhịn được phải nghiêng tai lắng nghe.

Khoảng gần một giờ sau, chiếc xe của bọn họ cuối cùng đến nơi – đó là bên ngoài một nhà hàng cũ nát ở khu phố cũ.

Tường ngoài của các nhà hai bên nhà hàng đều là những hình vẽ mang phong cách hard rork, có vẻ vô cùng thô lỗ.

Ở góc tường còn có đám đàn ông mặc trang phục Hard rock muôn hình muôn vẻ, trong tay đang nghịch thứ gì đó không rõ. Khi thấy chiếc xe hơi sang trọng của Blanche đỗ lại, ánh mắt bọn họ đều nhìn qua và lóe sáng.

Bạch Tiểu Thăng vừa xuống xe đã nhận thấy được những ánh mắt xung quanh, anh không khỏi khẽ nhíu mày, nói với Blanche:

- Sao cô Blanche phát hiện được nơi này vậy? Ở đây không quá an toàn, vì một bữa cơm mà tới đây, có đáng không?

- Tới cũng đã tới rồi, cùng lắm thì chúng ta gói mang đi thôi.

Blanche nói xong, lặng lảng đi vào trong nhà ăn.

Ronnie theo sát phía sau, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ đành đuổi theo.

Minna ở lại trong xe, chờ.

Vào nhà hàng, Bạch Tiểu Thăng thật ra cảm thấy thư giãn hơn. Bên trong sáng sủa sạch sẽ, nhìn vẫn tính là đẹp, nếu như có thể quên người chủ nhà hàng này xăm hình khắp người, còn có ánh mắt giống như con chim đại bàng vậy.

Blanche ngược lại gọi các món ăn đặc sắc ở đây với vẻ quen thuộc.

Trong lúc chờ đợi, Bạch Tiểu Thăng để ý quan sát những người khách xung quanh. Những người này cũng mặc theo phong cách lạ thường, ánh mắt không nhìn thức ăn mà nhìn chằm chằm vào Blanche và Ronnie, lóe lên dục vọng.

Hai người đẹp thơm ngát, ăn mặc sang trọng, chỉ riêng một cái túi thậm chí cũng có thể mấy chục triệu đô la, ở đây rõ ràng là đô la biết đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi cảm thấy đau đầu.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh có thể chạy, nhưng có hai người này liên lụy, anh làm sao có thể không quan tâm được.

Cuối cùng, trong lòng Bạch Tiểu Thăng cố nhẫn nại tới khi thức ăn đóng gói được đưa lên.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng việc nhân đức không nhường ai cầm lấy đồ, sau đó kéo cổ tay trắng mịn của Blanche đi ra ngoài.

Blanche thấy Bạch Tiểu Thăng đột nhiên chủ động thì không khỏi ngẩn người, gương mặt đỏ lên, nhìn qua thật sự quyến rũ nói không nên lời.

Nhưng ngay khi ba người ra khỏi nhà hàng, bọn họ chợt nghe một tiếng động lớn vang lên.

Phía xa, chiếc xe của bọn họ không ngờ lại đang cháy, ngọn lửa bốc lên cao nửa mét, rõ ràng không đơn giản là tự nhiên bị cháy.

Blanche lập tức giật mình ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Ronnie bên cạnh, ánh mắt dường như muốn nói: Các người sắp xếp thế này có hơi quá rồi!

Vào giờ phút này, sắc mặt Ronnie đột nhiên tái mét, ánh mắt cảnh giác giống như sói.

Điều này hình như không có trong kế hoạch ban đầu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận