Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 422: Vu Tiêu Tiêu



- Cô là ai?

Lâm Vi Vi chớp mắt, nghi ngờ nhìn gương mặt kia, giống như đã từng quen biết, nhưng lại rất lạ lẫm.

Người kia có một cặp mắt hai mí mang phong cách Châu u, mũi cao, khuôn mặt hình chữ V, tóc tai kiểu cách, tạo cho người ta một cảm giác mạnh mẽ, nhìn qua thì có lẽ đã đi phẩu thuật thẩm mĩ, nếu không phải vì cặp lông mày nơi khóe mắt, tạo cho Lâm Vi Vi một cảm thấy quen thuộc, nàng đúng là không nhận ra.

- Tôi là ai à, tôi là Vu Tiêu Tiêu!

Chủ nhân của khuôn mặt kia, không hài lòng chút nào về biểu hiện của Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi đột nhiên nhận ra.

Vu Tiêu Tiêu!

Là khuê mật* của chị họ Băng Băng! Cũng là bạn học của nàng!

*bạn rất thân

Bất quá khi đó, Vu Tiêu Tiêu cùng Mạnh Băng thường hay nhục nhã nàng, nói nàng đến từ nông thôn, là con bé chuyên đi ăn chực.

Lâm Vi Vi lúc đó tuy hết sức nhẫn nhịn, nhưng vì cả hai đã mắng nhiếc cô ở bên ngoài, nên cô nén không nổi cơn giận và đánh cả hai, không may sao cô đánh Mạnh Băng xịt máu mũi, nên khi về nhà cô bị cô chú Mạnh Hải Sơn la mắng hết nửa giờ.

Đối với sự việc đó, Lâm Vi Vi khó mà quên được.

Bây giờ, gặp lại Vu Tiêu Tiêu, Lâm Vi Vi theo phép lịch sự, nở một nụ cười không lạnh không nhạt đối với nàng.

- Đã lâu không gặp.

- Không phải đã lâu! Mà là rất lâu rồi!

Vu Tiêu Tiêu nhìn Lâm Vi Vi, ánh mắt đánh giá Lâm Vi Vi từ trên xuống dưới.

Hôm nay Vi Vi mặc một bộ đồ rất đơn giản, rất thanh lịch, lộ ra một vẻ đẹp thuần khiết, không có phấn son, cũng không có quần áo hàng hiệu như Vu Tiêu Tiêu.

- Tôi nghe nói cô tiến vào truyền thông Trung Kinh, nói thế nào cũng là một công ty lớn. . . Mà nhìn cô thế này chắc lăn lộn không được tốt lắm nhỉ.

Trong ánh mắt của Vu Tiêu Tiêu hiện rõ lên sự khinh thường, miệng nở một nụ cười nhạo báng.

Nàng rất xem thường Lâm Vi Vi.

- Cũng may mắn, khi nào cô tiến vào công ty tôi, cô sẽ biết được sự đãi ngộ ở một công ty lớn là như thế nào.

Lâm Vi Vi cười cười, rất bình tĩnh đáp lại.

Thấy mình có thể bình tĩnh như vậy, Lâm Vi Vi cũng rất ngạc nhiên.

Có lẽ tiếp xúc với Anh Tiểu Thăng một thời gian dài, ngay cả phong cách nói chuyện cũng giống anh ấy! Lâm Vi Vi thở dài.

Bạch Tiểu Thăng không nói thì thôi, khi đã mở miệng thì cả khối người chết, không làm thì thôi, một khi ra tay thì làm cho đối phương chẳng thể phản kháng lại được. . .

Đối với phong cách này, Lâm Vi Vi rất thích thú. . .

- Ngươi!

Vu Tiêu Tiêu thực sự bị nàng làm tức ngực, nhưng sau đó lại mỉm cười,

- Nha, đúng là tiến vào công ty lớn có khác, bây giờ đúng là cái gì cũng có thể nói. Vào đêm nay, gia đình Băng Băng tụ hợp, cô cũng tới nữa sao. Mà có mua lễ vật chưa?

Vu Tiêu Tiêu liếc nhìn cái túi trong tay Lâm Vi Vi một chút, lại nhìn cửa hàng bên đường một chút, trong đó ghi bán toàn hàng hiệu, những túi xách treo lên đó, có đầy đủ các tên tuổi của các danh hiệu nổi tiếng.

Vu Tiêu Tiêu nhịn không được nhếch miệng,

- Ngươi mua tại tiệm này à, vừa mới nhìn trông cũng giống hàng hiệu ra phết!

- Đây là hàng chính hãng.

Lâm Vi Vi sửa lại.

- Hàng chính hãng sao, hàng chính hãng giá từ bốn đến năm ngàn lận đó.

Vu Tiêu Tiêu nở một nụ cười quái dị, kiểm tra quần áo trên người Lâm Vi Vi,

- Nếu là hàng thật, cô thật đúng là dám bỏ tiền ra. Bất quá với cái giá này, so với túi xách của tôi thì không sai biệt lắm, nhưng không thể nào, cái giá đó không thấp hơn những gì trên cơ thể tôi đâu.

Khuôn mặt của Lâm Vi Vi không có biến hóa gì lớn.

Vu Tiêu Tiêu vẫn như năm đó, rất thích khoe khoan. Bây giờ tuy đã sửa sắc đẹp, khuôn mặt thay đổi, cách nói chuyện mang theo mấy phần trẻ con, nhưng cái tính ấy, dường như đã ăn sâu vào máu, chẳng thể thay đổi được.

Lâm Vi Vi không muốn ở đây đôi co cùng nàng, dù sao nói thế nào, thì người ta vẫn đinh ninh đó là hàng giả.

- Thật xin lỗi, tôi còn có việc, không thể nói chuyện cùng cô.

Lâm Vi Vi tay cầm điện thoại lên, chuẩn bị rời đi.

- Cô gọi bạn trai đến sao, chúng ta dù sao cũng là bạn học cũ, gặp mặt chưa nói được hai câu, cô liền rời đi sao!

Vu Tiêu Tiêu mỉa mai.

Lâm Vi Vi không có lời nào để nói, lúc này cô không biết phải trả lời như thế nào.

- Tiêu Tiêu!

Bỗng nhiên có người kêu.

Lâm Vi Vi nhìn sang, một chiếc BMW thế hệ thứ 7 đang dừng ở đằng xa, đứng bên cạnh là một người đàn ông đẹp trai, anh ta đang giơ tay sang hướng bên này.

- Anh yêu!

Vu Tiêu Tiêu không để ý đến mọi người xung quanh, giơ tay lên vui vẻ đáp lại, sau đó, nàng nhanh chóng nói với Lâm Vi Vi,

- Đây là bạn trai của tôi, làm giám đốc ở một công ty lớn, vừa mới mua một chiếc xe hơi bạc triệu, cô có muốn tôi nói anh ấy đưa cô đi một đoạn đường không?

- Tôi thấy, vẫn là không cần đâu.

Lâm Vi Vi quả quyết từ chối.

- Hóa ra cô đi xe taxi à, vậy tôi đi trước một bước.

Vu Tiêu Tiêu cười khúc khích, đong đưa đôi chân thon dài của mình, đạp trên một đôi giày cao gót, chạy thẳng về hướng anh chàng đẹp trai bên cạnh chiếc BWM.

Hai phút trước, mới nói Lâm Vi Vi bạc tình bạc nghĩa, vậy mà bây giờ, nàng lại biểu hiện như thế. . .

Lâm Vi Vi cũng chẳng ngạc nhiên chút nào, nàng thậm chí không thèm nhìn Vu Tiêu Tiêu, quay đầu bước đi. . .

Một việc nhỏ như thế, theo Lâm Vi Vi không cần phải để tâm làm gì.

. . .

Khi đứng trước mặt anh chàng đẹp trai của mình, Vu Tiêu Tiêu như là một đứa bé, lao vào lòng chàng trai, dù cho mọi người nhìn chằm chằm.

Nam nhân kia tuy hưởng thụ, nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vi Vi, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ thèm khát.

- Mỹ nữ kia là bạn của em sao?

- Không phải, chỉ là một con bé thôn quê thôi.

Vu Tiêu Tiêu xem thường nhìn theo bóng lưng của Lâm Vi Vi.

Ngay lập tức, đôi mắt của nàng hơi sáng lên,

- Cái con bé quê mùa này, lại mua hàng giả để ra vẻ, thật không biết xấu hổ, mình nhất định phải vạch trần nàng trước mặt mọi người!

Việc này sẽ rất thú vị đây!

Ánh mắt của Vu Tiêu Tiêu nhấp nháy.

. . .

Truyền thông Trung Kinh.

Một ngày làm việc, trôi qua rất nhanh.

Trước khi tan sở, Bạch Tiểu Thăng nhận được điện thoại của Lâm Vi Vi.

Trong điện thoại, Lâm Vi Vi hẹn gặp Bạch Tiểu Thăng ở một nơi cách xa công ty gần hai cây số.

Khoảng cách này cũng không gần.

- Không bằng, anh để tiểu Phùng lái xe, đưa chúng ta qua bên đó?

Bạch Tiểu Thăng trả lời điện thoại.

Chiếc xe Maybach cấp S kia, còn đang hít bụi ở trong ga-ra.

- Vẫn là thôi đi!

Trong điện thoại, Lâm Vi Vi từ chối lời đề nghị của Bạch Tiểu Thăng, kiên trì nói,

- Em không muốn để ai trong công ty biết rõ, nếu mà mọi người biết được, sẽ có ảnh hưởng xấu đến anh!

- Không có gì cả, anh không quan tâm.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Nhưng mà em quan tâm!

Lâm Vi Vi kiên trì đáp.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

Hết giờ làm việc, Bạch Tiểu Thăng lại đợi một lát, mắt thấy ngoài cửa sổ trời tối thui, và khi đèn đường trên thành phố bật lên, mới thu thập đồ đạc, sau khi tan việc, một chiếc taxi đang đậu ở phía dưới công ty.

Cũng may, thời gian này không có kẹt xe, Bạch Tiểu Thăng ngồi xe taxi, thuận lợi đến nơi đã hẹn.

Xe vừa dừng hẳn, mở cửa kính xe xuống, Bạch Tiểu Thăng nghe có người kêu tên mình, hắn nhìn sang, cách xa hàng chục mét dưới ánh đèn phố có một gái mặt chiếc váy dài đang đứng đó, dưới ánh đèn đêm nàng mang một vẻ đẹp thanh thuần như nước, duyên dáng xuất trần.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, nhìn rất đẹp trai, Lâm Vi Vi một mặt ửng đỏ, chào hỏi.

- Chờ đã.

Bạch Tiểu Thăng mở cửa xe, ngồi vào bên trong xe, để cho nàng một chỗ ngồi.

Gương mặt Lâm Vi Vi ửng đỏ, ngồi vào bên cạnh hắn, nói địa chỉ cho tài xế.

Trên đường đi, hai người không ai nói chuyện.

Nhưng mà tài xế, lại nói một chút, lại nhìn hai người trong kiếng chiếu hậu, từ đáy lòng khen ngợi,

- Hai vị đúng là nam thanh nữ tú, thật là xứng đôi!

Khuôn mặt Lâm Vi Vi đỏ lên như phát sốt.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, không khách khí cầm lấy cánh tay của Lâm Vi Vi và nói,

- Điều đó là tự nhiên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận