Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2465: Hai người như vậy (2)

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại không nhịn được nhìn nhau.

- Sao các người lại để mắt tới Bing kia? Ai thuê các người tới? Các người muốn tìm được tin tức thương mại gì?

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh hỏi.

Người gầy Lame thoải mái trả lời:

- Chúng tôi cũng không biết người mua là ai.

- Càng không biết phải tìm tin tức thương mại gì.

Người béo mập Butch tiếp lời.

Hai người này nói chuyện như tấu hài vậy, còn cái gì cũng không biết, vậy mà còn muốn tới cửa đi trộm cơ mật thương mại.

- Không nói thật đúng không!

Lúc này Lâm Vi Vi trừng mắt.

- Không không, chúng tôi nói thật mà!

Lame vội vàng nói:

- Chúng tôi thậm chí chưa từng gặp người thuê, chỉ nhận đơn hàng trên mạng thôi.

Trên mạng, nhận đan hàng? Lâm Vi Vi ngẩn người.

- Thời đại Internet, như vậy cũng bớt rất nhiều chuyện, đối với chúng tôi, tốn thời gian cũng là tiền đấy.

Butch nói.

- Hơn nữa gặp mặt tiếp nhận ủy thác sẽ rất nguy hiểm. Nhỡ là cảnh sát thì chúng tôi tiêu đời.

Lame nói.

Hai người này cũng không biết là khôn khéo hay ngu ngốc nữa. Lâm Vi Vi chịu phục rồi.

Lần này, không cần Bạch Tiểu Thăng hỏi lại, Lame ngược lại chủ động nói:

- Nửa tháng trước, có người liên hệ với chúng tôi, nói con trai Tổng giám đốc công ty HBB - Bing tới một gia tộc lớn ở Bắc Mỹ, lén lút bàn chuyện kinh doanh gì đó, hình như cũng có ý làm đám cưới, nghe nói trên đường về sẽ sẽ mang theo một phần tài liệu thương mại rất quan trọng, người kia bảo chúng tôi cướp lấy.

- Người thuê chúng tôi đã chi trước cho chúng tôi một số tiền đặt cọc tương đối lớn, hơn nữa người đó cũng trả tiền vé máy bay và vé tàu đi dọc đường. Dường như người nghĩ rằng chúng tôi có thể làm việc không được thuận lợi lắm, nên đã sớm chuẩn bị vé cho cả hành trình. Nhưng lần này, những người này đột nhiên nảy ra ý định muốn đi tàu, người thuê chúng tôi lại lập tức lấy ra được vé, điều này làm cho chúng tôi rất bất ngờ.

Butch nói.

Lame nói tiếp:

- Ban đầu, sáng sớm chúng tôi gặp bọn họ ăn trong nhà ăn, nghe bọn họ nói ăn xong sẽ đi dạo chơi, chúng tôi nghĩ bên này không có ai, chúng tôi lại tới xem thử xem có thể vào phòng, tìm lấy tài liệu thương mại này hay không. Thật ra chúng tôi cũng không cần lấy nó đi, chỉ cần chụp lại cũng xem như chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ...

- Kết quả không ngờ lại đụng phải các người.

Butch nói.

Những lời này của Lame, Butch làm cho ba người Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Trong lòng ba người Bạch Tiểu Thăng vốn có nghi ngờ, vì sao nhìn đám người Bing giống như đi du sơn ngoạn thủy, không hề vội.

Đến lúc này ba người mới hiểu được, hóa ra nhà bọn họ có ý làm đám cưới với gia tộc của Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Nhìn cô Tiver kia hẳn cũng có ý với Bing, đám cưới này chắc hẳn có thể thực hiện được...

Chỉ là không biết, người ở phía sau muốn mua tin tức lại là thần thánh phương nào mà có mánh khoé vượt trời như vậy, không chỉ biết được rõ ràng tất cả tin tức, thế mà còn có thể theo cả hành trình...

Nhìn càng giống như người bên trong gia tộc của Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Nhưng điều này có vẻ tương đối kỳ lạ...

Đó chính là, tại sao người giật dây kia lại muốn thuê hai người ngu ngốc như thế...

Thẳng thắn mà nói, nếu buôn lậu tin trong giới kinh doanh cũng có nghề của mình, vậy hai anh em Lame, Butch này rõ ràng là sỉ nhục của ngành...

Bạch Tiểu Thăng nghe hai người nói xong thì trầm tư không nói.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh dường như cũng suy nghĩ tới điều gì.

Anh em Lame cẩn thận quan sát ba người này, bọn họ lo lắng chính là những người này sẽ xử lý mình thế nào.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần về người to con này, hai người đã biết được mình đánh không nổi, cũng không chạy thoát.

- Ngài trẻ tuổi này, trước đây chúng ta đã nói rõ ràng rồi. Chỉ cần chúng tôi thẳng thắn khai ra tất cả, các người không thể giao chúng tôi ra. Chúng tôi không phải cố ý mạo phạm, đây hoàn toàn là một sự bất ngờ, là một lần sơ suất nho nhỏ trên phương diện xác suất học.

Lame cẩn thận nói với Bạch Tiểu Thăng.

Butch cũng nói:

- Về sau chúng tôi sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này nữa, hơn nữa tuyệt đối sẽ không lại quấy rầy các người.

Hai người nói xong, thấy Bạch Tiểu Thăng thờ ơ, không có chút phản ứng nào thì trong lòng không hỏi sợ hãi.

Lame hạ quyết tâm nói:

- Nếu ba người sợ xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến các người, vậy… vậy… chúng tôi không ra tay trên tàu nữa!

Dù sao, phòng bên cạnh mất trộm, mấy người này có thể sẽ bị kiểm tra, người bình thường đều không muốn bị rắc rối.

Còn nữa, bọn họ biết tên của Bing, rất có khả năng là có quen biết.

Cho nên Lame tỏ thái độ như thế.

- Thật sự không được thì chúng tôi có thể trả lại đơn hàng không nhận nữa.

Lame lại nói.

Trạm kế tiếp của Moonlight Bird Princess cũng chính là trạm cuối, đây là Wanyu, sân nhà của người ta.

Đến Wanyu, bọn họ cơ bản sẽ không cơ hội gì nữa.

Butch lập tức mặt ủ mày chau, hình như cảm thấy nhiệm vụ thất bại, không giữ chữ tín với người thì không còn mặt mũi nào ở lại trong ngành.

Nhưng Lame nói vậy cũng là không thể tránh được, cũng không thể để ba người này giao bọn họ ra, vậy thì xong đời.

Thật ra suy nghĩ cẩn thận, trong lòng người béo thoáng động, bọn họ có thể tìm cơ hội ra tay lúc tàu cặp bờ, chỉ cần trốn tránh tốt, đến lúc đó chẳng ai tìm được bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, nhìn Lame, Butch, cười nhạt nói:

- Chúng tôi có thể xem như không có chuyện này, xem như chưa từng gặp các người. Thậm chí có thể… không can thiệp vào chuyện các người muốn làm.

Lame, Butch nghe vậy liền sửng sốt, bất chợt mừng rỡ.

- Nhưng nếu các người thật sự tìm được thứ này, phải cho tôi xem qua.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi không sao chép không cần bản gốc, chỉ nhìn một lát thôi, lâu nhất không quá năm phút, thế nào?

Lame, Butch tuyệt đối không ngờ tới Bạch Tiểu Thăng lại đưa ra yêu cầu này, hai người đều ngẩn người.

Lame ngược lại còn tốt, không mở miệng nói gì.

Butch lại không nhịn được nói:

- Tuy nói chỉ nhìn một lát, nhưng đáng giá... chính là thứ nhìn thấy này.

Lame vội vàng kéo bạn mình.

Bàn chuyện tiền nong với đám người này, nhỡ chọc cho bọn họ tức giận thì sao.

Butch cũng kịp phản ứng, rụt cổ lại.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Thế này đi, bất kể nó có giá trị với chúng tôi hay không, chúng tôi cũng sẽ trả tiền thuê, thế nào? Nhưng chúng tôi không thể đưa tiền đặt cọc cho các người.

Lame, Butch không nhịn được nhìn nhau, sau đó hai người liên tục gật đầu.

- Có thể có thể!

- Không thành vấn đề!

Hai người bằng lòng.

Thật ra so với thân phận của Bạch Tiểu Thăng, muốn kiểm tra tài liệu hợp đồng có liên quan tới công ty HBB thì hoàn toàn có khí thế, danh chính ngôn thuận.

Nếu thứ này thật sự có mờ ám, anh nhìn thấy thì nhất thiết không thể bỏ qua, đúng lúc chỉ ra chỗ tổn hại, đồng thời nghiêm khắc điều tra.

Nếu thứ này gây bất lợi cho tập đoàn công ty, vậy có người muốn thu mua, anh không thể bỏ qua được cảnh báo đề phòng.

Nhưng nếu thấy thứ này lại không thể tỏ rõ thân phận, bởi vì đối phương chưa chắc sẽ cho, thậm chí chưa chắc thừa nhận.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng muốn mượn tay của hai anh em này.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không phản đối, nhưng rất lo lắng về năng lực của hai anh em này.

- Thật ra thứ các người muốn tìm chưa chắc đã ở trên người của Bing.

Lôi Nghênh không thể không nhắc nhở một chút:

- Các người thấy một người trung tuổi và lớn tuổi đi theo bên cạnh bọn họ chứ? Khả năng thứ đồ đó ở trên người hai người này còn lớn hơn. Dù sao việc bảo quản tài liệu như vậy thường do người cấp dưới làm, như vậy này Bing có khả năng chuyên tâm đi theo tán cô chủ gia tộc lớn kia hơn.

- Còn nữa, các người không thể dùng cách chọn phòng ngẫu nhiên, nếu không nhìn rõ được là phòng nào, vậy các người có thể đi gọi điện thoại hỏi lễ tân. Nếu như các người sợ để lại số thì có thể ngẫu nhiên mượn điện thoại của người trên tàu.

Lâm Vi Vi cũng dạy dỗ.

Hai người Lame, Butch chợt hiểu ra, giống như đột nhiên được truyền kinh nghiệm lớn, liên tục gật đầu.

Cứ như vậy, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh anh một câu, cô một lời đã bắt đầu giảng giải.

Lame, Butch nghe rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại lóe ra vẻ nghi ngờ.

Sao nghe hai người này lại có "Nghiệp vụ" kỹ càng như vậy, bọn họ làm nghề gì thế...

Sau khi giảng giải năm phút, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh mới xem như đã giải thích được gần hết.

Trong thời gian đó, Bạch Tiểu Thăng cầm thiết bị của Butch qua loay hoay một lúc, thấy nó thuộc hình thức có mã hóa thì lập tức thao tác một lát.

Butch thấy thế, cũng không dám ngăn cản.

- Tôi đã tối ưu hóa cho anh rồi.

Sau khi làm xong, Bạch Tiểu Thăng trả lại.

Butch kinh ngạc lật xem một lát thì lập tức trợn tròn mắt, hình như không tin Bạch Tiểu Thăng lại tối ưu hóa trình tự cho mình đến mức như vậy.

Anh ta lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt như nhìn đại thần.

Người béo này không giỏi khen người khác như Lame nhưng ánh mắt đã nói rõ tất cả.

Bạch Tiểu Thăng thấy Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng "dạy" xong, nhân tiện nói:

- Các người có thể đi.

Lame lập tức hỏi dò:

- Vậy bây giờ chúng tôi đi mở cửa phòng bên cạnh nhé.

- Các người đổi lúc khác, cũng đừng để cho chúng tôi nhìn thấy, được chưa?

Lôi Nghênh trừng mắt quát.

Hai anh em này vội vàng gật đầu nói phải.

- Còn nữa, một lúc nữa tôi đưa các người về. Tôi thấy các người cũng mang rất nhiều đồ.

Lôi Nghênh lại nói.

- Lại không dám làm phiền ngài.

Lame vội nói.

Butch cũng cười làm lành nói:

- Tự chúng tôi đi cũng được.

Lôi Nghênh liên tục cười lạnh:

- Tôi là muốn xem các người ở đâu, nếu hai người không làm đúng theo giao hẹn, cho dù đến giờ phút cuối cùng, tôi cũng có thể bắt hai người trở lại.

Hai anh em này nghe vậy lập tức rụt cổ lại, cố nặn ra một nụ cười liên tục xua tay.

- Không có!

- Không dám không dám!

- Đi thôi.

Lôi Nghênh vỗ nhẹ vào hai anh em này.

Hai người kia ngược lại cũng ngoan ngoãn, trước khi đi còn chào hỏi Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi.

Chờ bọn họ đi rồi, Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát mới cười nói:

- Chuyến du lịch này đúng là càng lúc càng thú vị!

Bạn cần đăng nhập để bình luận