Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1185: Anh nhìn tôi làm gì !

Sau khi hội nghị kết thúc, chủ quản của bộ phận tuyên truyền và một đám nhân viên quản lý trung tầng của tập đoàn Thần Hợp cùng nhau đi tới cám ơn Bạch Tiểu Thăng một phen.

Lần này thế cục nguy cấp, tình huống lúc đó không vội không được a!

Người bên bộ phận tuyên truyền bọn họ ban đầu tưởng rằng sẽ phải họp suốt đêm và tăng ca cả đêm để liều mạng đẩy nhanh tốc độ.

Nhưng cho dù như thế, cũng không tránh được sẽ bị Hàn tổng nhiều lần bác bỏ phương án, đồng thời chửi mắng đến bốn năm lần.

Mọi người đều đã sẵn sàng cho tình huống dự kiến xấu nhất.

Ai biết được ngọn gió đổi hướng!

Một phần phương án của trợ lý mới, thế mà trở thành một bản thảo được thông qua!

Phải biết là ở Thần Hợp, ở nơi này của Hàn tổng, một bản dự thảo được thông qua có tỷ lệ hầu như đều tương đương với việc trúng vé số !

Người của bộ phận tuyên truyền vừa cảm thấy vạn phần khâm phục đối với vị trợ lý Lâm Thăng này, vừa cảm kích không thôi.

Thực tình cảm kích cao về điều đó!

Đây là lần đầu tiên bọn họ hoàn thành một hạng công việc một cách dễ dàng như vậy.

Lúc cám ơn Bạch Tiểu Thăng, mọi người còn khách khí lên tiếng trò chuyện cùng Dư Song Dục.

Lần này, trong mắt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít, đều có một hai phần hết sức tỏ ra ý vị như vậy.

Lúc trước, Dư Song Dục anh không phải luôn được chọn đứng đầu à, lúc này làm sao không thấy anh đại phát thần uy, đưa ra phương án có thể dùng đến, ngược lại còn khiến cho Hàn tổng vứt bỏ thẳng thừng phương án của anh bằng cách quẳng trên mặt đất, còn chửi mắng một câu!

Thật là mặt dài mà!

Dư Song Dục nhìn thấy trong ánh mắt của đám người bên bộ phận tuyên truyền kia thì sắc mặt buồn bực, lập tức trong lòng u uất, lại vẫn không thể nào phát tiết, chỉ có thể giấu ở trong bụng, như con cóc giận dữ bị úp trong chuông đồng.

Người của bộ phận tuyên truyền cảm ơn Bạch Tiểu Thăng xong, chen chúc rời đi, cứ án theo phần phương án của Bạch Tiểu Thăng đi làm việc.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vì ngăn ngừa người khác nhìn ra sự liên hệ của mình với Bạch Tiểu Thăng nên cũng đi theo ra ngoài.

Trong phòng hội nghị rộng lớn lúc này chỉ còn lại ba người Bạch Tiểu Thăng, Dư Song Dục và Sở Uy.

Sở Uy cũng muốn rời đi, nhưng nghĩ tới có thể thấy Dư Song Dục đang như là người cô đơn, chính mình lại muốn đi lúc này, nhất định sẽ bị ghi hận, sau này mối liên kết với Dư trợ lý sẽ sợ càng khó khăn hơn.

Huống hồ, điều này không thể không nói cũng là một cái cơ hội, nếu như mình giữ vững lập trường, nói không chừng Dư trợ lý sẽ cảm động, thật sự sẽ đối đãi với mình như người trong nhà...

Cân nhắc những khía cạnh đó, Sở Uy nhẫn nhịn không rời đi.

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng căn bản không thèm nhìn qua hắn.

Đợi những người khác vừa mới rời đi, Dư Song Dục đã điều tiết tâm tình bản thân, tối thiểu nhất là ở trên gương mặt sẽ không lộ ra nét nào không vui.

- Lâm Thăng trợ lý, không nghĩ tới lần này là cậu dùng sức mình phá cơn sóng dữ, mà tôi...



Dư Song Dục hình như có xấu hổ, nói,



- Nói ra thật xấu hổ.

- Dư trợ lý, phần phương án của tôi cũng là anh cung cấp tư liệu, còn được anh nhiều lần nhắc nhở, thúc giục, nếu nói, tôi còn muốn cảm ơn anh.



Bạch Tiểu Thăng cười nhạt nói.

- Không đề cập tới cũng được, không đề cập tới cũng được.



Dư Song Dục khoát khoát tay, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói,



- Cậu cũng thấy đấy, lần này Hàn tổng vô cùng thưởng thức đối với cậu, còn nhắc nhở tôi phải giao thêm cho cậu nhiều công việc hơn một chút, còn bảo tôi học tập chỗ cậu đấy.

Lúc nói những lời nói này, Dư Song Dục có thần sắc "Như bình thường".

Bất quá Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ có thể từ bên trong đôi mắt hắn, đọc đến hai chữ "Khó chịu" .

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ cười cười, không nói gì thêm.

- Dư trợ lý, ngài đúng là quá khiêm tốn. Tôi thấy Hàn tổng cũng chỉ là khách khí, nếu nói học tập, cũng phải là chúng tôi hướng ngài học tập mới phải!



Sở Uy xen vào, cười nói với Dư Song Dục.

Hắn cũng biểu hiện sự tồn tại của mình và phát huy "Tác dụng" của chính mình.

Bạch Tiểu Thăng nửa cười không cười, quay đầu lại nhìn về phía Sở Uy.

Hơn nữa, một mực nhìn chằm chằm hắn.

- Anh nhìn tôi như vậy... Để làm gì ?

Bạch Tiểu Thăng nhìn khiến cho Sở Uy thấy hơi có chút không được tự nhiên.

- Tôi cần anh thay tôi khiêm tốn sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi thẳng lại.

Sở Uy cũng không ngờ tới Bạch Tiểu Thăng không khách khí như thế, lúc này khẽ giật mình, sau đó ngượng ngùng nở một nụ cười,

- Tôi nói không sai chứ?

- Hai trợ lý chúng tôi đang đàm luận, anh có cần phải can thiệp vào như thế không, hay là tôi đi ra ngoài để anh nói chuyện với Dư trợ lý?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên mãnh liệt.

Gã Sở Uy này, lúc trước dây dưa làm phiền mãi với Lâm Vi Vi, sớm đã làm cho Bạch Tiểu Thăng khó chịu, bây giờ thế mà còn dám nhảy ra tìm cảm giác tồn tại?

Đơn giản là muốn chết mà!

Sở Uy nuốt một ngụm nước bọt, hơi có chút không được tự nhiên nhìn về phía Dư Song Dục.

- Sở Uy, chỗ này không có chuyện của anh, anh ra ngoài đi.

Dư Song Dục cũng không nghĩ rằng Bạch Tiểu Thăng cứng rắn như thế.

Bất quá hắn đương nhiên sẽ không bởi vì Sở Uy mà to tiếng với Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, hắn đã chuẩn bị xong rất nhiều công việc cho Lâm Thăng này, không cần thêm chuyện ngoài lề nào cả.

Nghe Dư Song Dục nói như vậy, Sở Uy xám xịt ra khỏi phòng họp.

Dư Song Dục vừa cười vừa nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Sở Uy cũng là không hiểu quy củ, cậu không cần phải để ý.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Lần này vẫn là nhờ có cậu. Vừa rồi, Hàn tổng lên tiếng, cậu cũng đều nghe được, ngoại trừ mấy cái hạng mục công việc trước đây đưa cho cậu, sợ là còn muốn phân thêm cho cậu một chút. Trợ lý cũ xử lý đọng lại rất nhiều vấn đề, chắc cậu sẽ gặp phải nhiều vất vả đấy.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cười một tiếng, rất khách khí nói,

- Chắc chắn là phải vất vả rồi. Bất quá tôi ở bên này còn cần Dư trợ lý ủng hộ thêm mấy phần, nếu không như vậy một mình tôi làm sao cũng không làm hết được.

Bạch Tiểu Thăng đây là đang đưa ra điều kiện.

- Cậu nói quá rồi!

Dư Song Dục cười nói.

- Hai người Bạch Oánh và Phương Thành, tôi dùng cũng coi như thuận tay, trước hết không cần giao cho cương vị mới, trước cứ lưu tại chỗ này của tôi đi.

- Có thể.

- Cả Sở Uy cũng chia cho tôi đi.

Bạch Tiểu Thăng đưa ra yêu cầu này vượt quá dự kiến của Dư Song Dục, nhìn tình huống vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng hẳn là rất phiền vị nhân tài này, giờ lại muốn nhận người... Không phải là muốn gây khó dễ cho hắn đấy chứ ?

- Có thể.

Dư Song Dục nói.

Hắn chẳng cần quan tâm Sở Uy có phải gánh chịu ủy khuất gì hay không, nghĩ đến Sở Uy làm thủ hạ cho Bạch Tiểu Thăng, có thể làm tai mắt nằm vùng của mình cũng rất tốt, huống hồ Lâm Thăng đối xử với Sở Uy càng hung ác, Sở Uy càng kiên định một lòng với mình.

Đây là chuyện tốt.

- Hơn nữa tôi còn cần Dư trợ lý đi với tôi đến Phòng hành chính và Phòng kinh doanh, tôi cần một số tư liệu quan trọng.

- Được thôi.

Bạch Tiểu Thăng đưa ra yêu cầu này cũng không quá đáng.

- Vậy bây giờ, chúng ta liền đi luôn thôi, đúng lúc bên phía Hàn tổng không có việc gì.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Dư Song Dục cũng gật gật đầu.

Thế là, hai người ra phòng họp, trước đi Phòng hành chính, sau đó đi phòng kinh doanh.

Hai phòng này cách nhau mấy tầng, tuy là có thang máy, nhưng là cũng phải đi qua rất nhiều con đường.

Cũng may có Dư Song Dục dẫn đường, hai bên làm việc cũng rất thuận lợi, người phụ trách hai phòng kia nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng rất là khách khí, còn giới thiệu cho nhân viên phòng mình một phen.

Đi đến hai phòng kia lấy được tư liệu, hai người trợ lý cùng trở về xử lý.

Bạch Tiểu Thăng đem tư liệu giao cho Lâm Vi Vi, giao cho Lôi Nghênh chuẩn bị đón Sở Uy tới.

Dư Song Dục đổi một ấm trà khác và tiếp chén nước.

- Lâm trợ lý, chúng ta còn cần thông tin của bộ phận Nhân sự, còn có bảng báo cáo của bộ phận Tài chính, để sử dụng cho phần báo cáo này.

Lâm Vi Vi ra vẻ nghiêm túc nói với Bạch Tiểu Thăng.

Thế là, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nhìn qua Dư Song Dục đang muốn ngồi nghỉ ngơi.

Dư Song Dục đã nghe thấy, lập tức cười khổ,

- Vậy thì đi thôi.

Thế là, hai người lại chạy lên lầu trên, xuống lầu dưới thêm một lần.

Sau khi trở về, Sở Uy đã đến, thần sắc u oán, đang giúp đỡ chỉnh lý tư liệu.

Dư Song Dục vừa muốn về văn phòng của mình, liền nghe thấy Lôi Nghênh đi đến chỗ Bạch Tiểu Thăng nói,

- Lâm trợ lý, bên này tôi còn cần một số tư liệu, ngài nhìn xem...

Dư Song Dục chợt cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa đi đến bên cạnh hắn.

- Dư trợ lý, vẫn phải vất vả anh đi cùng tôi một chuyến.

...

Kết quả là, trước trước sau sau, trọn vẹn bốn lượt, lầu trên lầu dưới, không sai biệt lắm mỗi phòng ban đều chạy lại đến mấy lần.

Sau cùng, sắc mặt Dư Song Dục trắng bệch, đặt mông ngồi trên ghế, thở không ra hơi.

Khác với Bạch Tiểu Thăng, trước trưa nay hắn vừa đi cùng Hàn tổng ra ngoài, bàn chân đã mỏi rã rời, buổi trưa đi lại không ngừng, thế này ai mà chịu nổi !

- Lâm trợ lý, bây giờ tôi liền gọi điện thoại nói với những người trưởng phòng ban kia một tiếng, cậu muốn tư liệu gì, có thể tự mình đi qua, tôi bảo bọn họ toàn lực phối hợp hỗ trợ!

Dư Song Dục biểu lộ đắng chát,

- Tôi thật sự không đi nổi nữa!

- Vất vả cho anh rồi, Dư trợ lý!

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng ngấm ngầm cười trộm.

Lưu lại gã Dư Song Dục này cũng là một phần trong kế hoạch của bọn hắn, Bạch Tiểu Thăng cần nắm được quyền hạn có thể điều động các tư liệu ở các phòng ban!

Có Dư Song Dục "Trao quyền", sau này sẽ dễ làm việc hơn!

Dư Song Dục chán nản sờ lên tách trà do chính mình vừa pha xong trong văn phòng pha trà, đã nguội lạnh...

Hồi tưởng lại cảnh chịu nhục trong phòng họp lúc buổi chiều, còn bị họ Lâm kia dắt mũi như chó con, hắn liền bực bội, bất quá nhìn thấy văn kiện trên mặt bàn, hắn giãy dụa cầm lấy đứng dậy, gọi Bạch Tiểu Thăng.

- Hai phần công việc này cũng giao cho cậu.

Dư Song Dục mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Ngày hôm qua, trong những thứ cho cậu xử lý có một phần bảng báo cáo, còn có một phần hợp đồng phác thảo, sáng mai cần để Hàn tổng nhìn qua... Chắc không có vấn đề chứ?

Hắn muốn đẩy hết cho Lâm Thăng !

Cậu không phải xử lý mọi chuyện đều nhanh sao, vậy cứ làm hết đi!

Tốt thôi, tôi muốn xem sáng mai cậu làm thế nào giao hai phần thành quả lên !

Dư Song Dục mong chờ Bạch Tiểu Thăng sợ khó khăn, sau đó không chút lưu tình nào bác bỏ.

- Một phần bảng báo cáo, một phần bản hợp đồng phác thảo?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cùng liếc mắt với Sở Uy,

- Không thành vấn đề, đúng không?

Sở Uy nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cười với mình, bỗng nhiên có cảm giác rùng mình.

Có vấn đề hay không, anh nhìn tôi làm gì ?

Anh muốn làm gì !

Sở Uy bỗng nhiên có cảm giác dê vào miệng cọp, vô cùng hoảng sợ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận