Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 220: Cũng không biết là cái thằng xui xẻo nào



Xe buýt đường dài lại lần nữa lên đường.

Bạch Tiểu Thăng lại không thể ngủ, hắn bị các hành khách khen ngợi liên tục.

Gì mà anh dũng không sợ, gì mà đa mưu túc trí, đoán chừng nếu không phải do một túi ớt kia của Bạch Tiểu Thăng để mọi người cũng ăn chút đau khổ, thì giờ hắn có thể bị bình chọn là một trong mười thanh niên nghiêm túc của năm.

Khó khăn, mọi người khen mệt mỏi, Bạch Tiểu Thăng cũng nghe mệt mỏi, lúc này mới ngừng.

Dương Thiến Nhi không nhịn được, lặng lẽ đánh giá Bạch Tiểu Thăng, người thanh niên này nhìn qua thì không có gì lạ, vậy mà thời khắc quan trọng lại tài năng như thế.

Tuy nhiên, Dương Thiến Nhi nhìn một chút, nhịn không được nhíu mày.

- Thế nào?

Bạch Tiểu Thăng vô tình nhìn thấy, cô nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

- Anh sớm nhìn ra không thích hợp, vì cái gì không nhắc nhở chúng tôi chú ý một chút, hoặc là sớm báo cảnh sát? Việc như này rất nguy hiểm, anh có biết hay không!

Dương Thiến Nhi không nhịn được nói.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Hắn vừa vì Dương Thiến Nhi nói cảm ơnvới mình, bắt đầu sinh ra một chút hảo cảm, trong tích tắc liền không có.

- Nếu như tôi cảm thấy ai đó có vấn đề, liền để mọi người cảnh giác ai, còn có thể dựa vào cảm giác của mình đi báo cảnh sát.

Bạch Tiểu Thăng lạnh hừ một tiếng, khoanh tay, đầu quay ra hướng khác, dựa vào chỗ tựa lưng nhắm mắt lại lầm bầm.

- Thì tôi sớm cứu vớt Trái đất rồi.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng không thiếu châm chọc.

Dương Thiến Nhi hừ một tiếng, cũng không để ý tới hắn.

Đoạn đường này không nói chuyện.

Giữa trưa hay ban đêm Xe buýt sẽ đỗ xe để dùng cơm, hoặc để hành khách xuống xe thuận tiện.

Bạch Tiểu Thăng cùng Dương Thiến Nhi từ đầu đến cuối không có nói hai câu, hai người ngồi ba chỗ ngồi, cũng rộng rãi, lẫn nhau bình an vô sự.

Trong lúc đó, Dương Thiến Nhi duy nhất chủ động hỏi duy nhất một chuyện.

- Con chim sẻ anh bắt đâu?

- Nó bay đi rồi.

Bạch Tiểu Thăng thành thật trả lời.

- Còn nữa, tôi không có bắt nó, chúng tôi là quan hệ thuê mướn.

Lại trêu đùa mình, ai có thể thuê một con chim!

Lúc này, Dương Thiến Nhi trừng Bạch Tiểu Thăng một chút, hận mình chủ động cùng hắn bắt chuyện.

Đoạn đường này, Bạch Tiểu Thăng chú ý tới, Dương Thiến Nhi đối với Ngụy Mặc Nhiễm quả thực sùng bái đến loại cấp độ nào đó.

Một bài « âm thanh từ thiên nhiên », Dương Thiến Nhi có thể nghe lặp đi lặp lại, một lần lại một lần, có đôi khi còn nhẹ hát.

Bình tĩnh mà xem xét thì khả năng ca hát cũng không thấp, giọng điệu có thể học hơn mấy phần.

Lại ngoại phóng thời điểm, Dương Thiến Nhi đem thanh âm điều rất thấp, cơ bản không ảnh hưởng người khác.

Bạch Tiểu Thăng cũng liền không thèm để ý.

Lúc không buồn ngủ, Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại di động ra cùng người nói chuyện phiếm, đầu tiên là Trịnh Đông Tỉnh tên mập mạp chết bầm này, để hắn tức giận phấn đấu, cưới bạch phú mỹ, không nên đem chính mình là đối tác bơm tiền cho tiền đền hết.

Trịnh đông tỉnh mới nhe răng cười, nói cho Bạch Tiểu Thăng, anh rể tương lai đang giúp lấy tuyên truyền, lại chỉ hắn phương hướng phát triển.

Cái này khiến Bạch Tiểu Thăng bùi ngùi mãi thôi.

Mập mạp chết bầm số mệnh thật tốt!

Người khác vượt cửa đình đàm tên yêu đương, một phương hào môn, hận không thể phụ mẫu tỷ muội huynh đệ, thất đại cô bát đại di đến bổng đánh uyên ương.

Mập mạp này, tựa hồ hoàn toàn không có loại này bối rối!

Liền Lục Thanh phong đều chịu hỗ trợ!

Bạch Tiểu Thăng thật sâu ghen ghét.

Cùng mập mạp trò chuyện xong, Bạch Tiểu Thăng lại cùng một người khác trò chuyện —— Ngụy Mặc Nhiễm.

Ngụy Mặc Nhiễm, cũng không phải lúc nào cũng có thời gian, cô ấy tự cho mình phóng túng mấy tháng, đã đủ cực đoan tùy hứng.

Dưới mắt, Cô cũng đang bận bịu làm quảng bá, chạy khắp thế giới, cũng rất mệt mỏi.

- Tôi là tranh thủ lúc rảnh rỗi, cùng anh nói chuyện, nghe nói, anh rời Thiên Nam rồi hả?

Ngụy Mặc Nhiễm hỏi.

- Đúng vậy, về quê phát triển thôi.

- Nhà anh ở đâu?

- Trung kinh.

- Trung kinh à, tôi nghe qua, là nơi định cư khá tốt, còn giống như là tỉnh lị. Anh đi trung kinh, có muốn tiến vào ngành giải trí phát triển hay không?

Ngụy Mặc Nhiễm nở cười xấu xa.

- Không cần, tôi có tính toán của mình.

Bạch Tiểu Thăng xin miễn lòng tốt của Ngụy Mặc Nhiễm, mắt liếc bên cạnh, Dương Thiến Nhi lại đang nhìn video buổi hòa nhạc, vẫn như cũ có chút kích động.

Bạch Tiểu Thăng tiện tay cho Ngụy Mặc Nhiễm gửi một tin.

- Ta ngồi xe đó, bên cạnh phát hiện ra fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Dương Thiến Nhi, thật vừa đúng lúc bị Dương Thiến Nhi phát hiện.

Dương Thiến Nhi nhịn không được nhíu mày, nghiêng qua nghiêng Bạch Tiểu Thăng, trong lòng có chút không cao hứng:

- Tôi đã chỉnh thấp âm thanh, anh còn muốn như thế nào, đây chính là bài hát « âm thanh từ thiên nhiên » của Ngụy Mặc Nhiễm đó!

Dương Thiến Nhi oán giận.

Bởi vì là thần tượng của cô nên Cô lại có chút chán ghét Bạch Tiểu Thăng.

Thân ở Thiên Nam, mà không nhìn bài hát của Ngụy Mặc Nhiễm, quả thực nghiệp chướng nặng nề. Ở trong lòng Dương Thiến Nhi gán thêm một tội cho Bạch Tiểu Thăng.

Vì cưỡng ép Bạch Tiểu Thăng tăng lên nghệ thuật tu dưỡng, Dương Thiến Nhi cố ý điều lớn âm lượng.

Bạch Tiểu Thăng cười, gửi cho Ngụy Mặc Nhiễm một tin.

- Có nghe thấy không, đoạn đường này tôi nghe không dưới mười lần, lời của bài hát này, tôi có thể đọc ngược trở lên mà không ấp úng chút nào.

- Ha ha, được đó, lần sau gặp mặt anh hát cho tôi nghe một chút.

Ngụy Mặc Nhiễm gửi icon mặt cười to.

...

Kết thúc nói chuyện phiếm, Bạch Tiểu Thăng nghe hơi có vẻ ầm ĩ thanh âm, ngủ say sưa.

Trải qua bình tĩnh sau một đêm, xe buýt tiến vào trung kinh, còn có ba, bốn tiếng liền đến.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được vươn mình một chút.

Tuy nói xe buýt không bằng giường nằm, đường sắt cao tốc, máy bay thư thái như vậy, lại có một phen đặc biệt tư vị, ven đường ngắm phong cảnh cũng là không sai.

Trước mắt cuối cùng cũng đã đến trung kinh.

- Hồng Liên, kiểm tra cho tôi tập đoàn sản nghiệp ở trung kinh, tìm công ty phát triển mạnh mẽ nhất, tiềm lực lớn nhất, thích hợp nhất với tình huống của tôi bây giờ.

Bạch Tiểu Thăng ở trong lòng mặc niệm nói.

- Được rồi!

Hồng Liên âm thanh vang lên.

Kiểm tra kết quả, để Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

- Công ty Truyền thông!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

Mình ở Thiên Nam, ngay tại một công ty truyền thông nhỏ—— làm việc ở truyền thông thiên hải, về sau đi Bách Niên Cộng Trúc là công ty bất động sản, không nghĩ tới, trở về trung kinh, lại muốn đi làm truyền thông.

Nói đến, truyền thông mới là nghề của mình đi. Bạch Tiểu Thăng không nhịn được gãi mặt.

- Mẹ, chuyện của con không cần mọi người quan tâm, con còn nhỏ lắm, cái gì mà xem mặt, mọi người làm gì vậy!

Dương Thiến Nhi nghe bằng tai nghe gọi điện thoại, đem Bạch Tiểu Thăng từ cảm khái bên trong bừng tỉnh.

- Mọi người nghĩ như thế nào, trời ơi, con đang sống ở thế kỷ trước sao?

Dương Thiến Nhi cảm xúc vô cùng mâu thuẫn, thanh âm đều bất tri bất giác đề cao.

- Lại nói, mẹ cũng nói gia cảnh của nhà họ, Dương Thiến Nhi con không nói gả cho nhà giàu, cũng không nghĩ mỗi ngày vì củi gạo dầu muối quan tâm hao tổn tinh thần chứ! Không, con không phải tham tiền, nhưng người dù sao cũng phải có chút truy cầu đi, con hỏi mẹ, người kia là làm cái gì, sự nghiệp...

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được, nhìn Dương Thiến Nhi một chút.

Cô gái này tựa hồ đang đứng trước vấn đền mà tất cả các cô gái lớn đều đối mặt:

Mẹ của cô cảm thấy cô nên lập gia đình!

Thẳng thắn mà nói, bằng khuôn mặt của Dương Thiến Nhi, còn có tính cách, cô gái này yêu cầu đều không quá phận, hỏi nhà trai điều kiện, cũng không phải chỉ nhìn thu nhập, hỏi sự nghiệp, đây coi như là có truy cầu.

Người có truy cầu, cũng không phải cái gì sai.

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng vẫn có chút đồng tình với đối tượng hẹn hò của Dương Thiến Nhi, thậm chí có chút là cười trên nỗi đau của người khác.

Mỹ nữ, không phải vào tay tốt như vậy.

Cũng không biết cái thằng nào xui xẻo, muốn cùng Dương Thiến Nhi ra mắt!

Nghe Dương Thiến Nhi phàn nàn, sinh khí, lại không thể làm gì, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác có chút thoải mái.

Cô gái này không biết sẽ gặp đến chuyện như thế nào.

Nhưng mà, mình quản làm gì, mình lại không nhìn thấy.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhún vai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận