Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1578: Tôi tới nói chuyện với anh



Thang máy đi lên. Ở trong thang máy, Trịnh Đông Tĩnh hít sâu vài lần mới có thể bình tĩnh lại được.

Thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn mình, Trịnh Đông Tĩnh nói:

- Có phải cảm thấy lâu ngày không gặp anh đây cũng trở nên hèn nhát rồi, đúng không. Loại người khốn kiếp giống như La Tử Thiên này, nếu như trước đây, tôi đã ra tay đánh hắn rồi!

Trịnh mập mạp có lúc tính tình rất tốt, nhưng cũng có lúc rất nóng tính.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Lúc này, cậu không phải trở nên hèn nhát, đây là trưởng thành. Động một chút là ra tay đánh nhau, thoải mái yêu ghét, đó không phải là thế giới của người trưởng thành, càng không phải là một người lãnh đạo. Làm người nên biết kiềm chế. Nếu có thể kiềm chế được thì vẫn nên kiềm chế.

Tuy nói như vậy, nhưng có đôi khi, bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn kiềm chế.

Cũng giống như lần anh ta đánh Mã Thiên Kình vậy.

- Tôi lại thích nghe anh nói chuyện đạo lý!

Trịnh Đông Tĩnh toét miệng cười:

- Anh nói tôi có thể nghe lọt tai, cũng chịu phục.

Khi Trịnh Đông Tĩnh nói lời này, vẻ mặt giống như một đứa trẻ.

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười.

Tên mập mạp này rõ ràng làm cũng đủ tốt, nhưng khi không có ai thì vẫn bộ dạng chẳng ra sao cả.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chủ tịch với chủ tịch hội đồng quản trị gì chứ, đây cũng chỉ là thân phận đối với bên ngoài mà thôi.

Khi không có ai, giữa anh em với nhau mà quá nghiêm trang thì không tốt.

- Nhưng mức độ tha thứ của tôi cũng sắp đến giới hạn rồi, nếu hắn thật sự vào thang máy lần này, vậy cho dù có là phái nữ đi nữa, tôi cũng sẽ đánh cho mặt hắn nở đầy hoa, cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ!

Trịnh Đông Tĩnh lẩm bẩm nói:

- Anh và lão Lôi nhất định sẽ giúp tôi, chúng ta cùng đánh hắn.

Bạch Tiểu Thăng cười mà không nói gì.

- Việc nặng này, bản thân tôi tới là được rồi.

Lôi Nghênh cười.

- Em sợ máu, nhưng em có thể bịt mắt, các người cứ thoải mái nha.

Lâm Vi Vi cũng cười nói.

Trịnh Đông Tĩnh cười to:

- Vậy thì đáng lẽ phải để cho hắn vào mới phải.

Trịnh Đông Tĩnh nói đùa về chuyện đánh La Tử Thiên, khiến cho không khí có chút không vui vừa rồi cũng tan biến thành mây khói.

- Bao giờ cậu và Lục Văn Thiến chính thức làm đám cưới thế? Tôi vẫn chờ tin mà chưa thấy gì cả.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói.

Nói tới chuyện này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức nhìn về phía Trịnh Đông Tĩnh.

Bọn họ đã từng gặp cô con gái quý của Lục Vân, có người nói trước đây trông cô ấy rất đầy đặn, nhưng bây giờ dáng người rất tuyệt.

- Tôi không phải nghĩ lo cho sự nghiệp trước, mới có thể nuôi được cô công chúa nhà họ Lục sao? Vốn cũng tính chuẩn bị rồi, nhưng ai ngờ lại gặp phải chuyện Đằng Vân - Dược Mã này.

Trịnh Đông Tĩnh nói:

- Yên tâm, yên tâm đi, đến lúc đó dù tôi có không gọi ai, cũng sẽ không bỏ qua cho anh! Còn nữa, anh và Tuyết Liên vẫn phải cố gắng nhiều hơn đấy! Ôi, chúng ta sống thế nào mà cưới một bà xã cũng khó như vậy chứ...

Trịnh Đông Tĩnh cứ trò chuyện như vậy, khiến hai ngôi sao mới xuất hiện trong giới kinh doanh biến thành hai thanh niên lớn tuổi khó cưới vợ.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cố nhịn cười, không nhìn bọn họ, bắt đầu nghiên cứu trần thang máy này với chỗ khác có gì khác nhau.

- Đổi đề tài, đổi đề tài.

Bạch Tiểu Thăng khoát tay.

Trịnh Đông Tĩnh cũng thuận thế đổi đề tài.

Lúc này mới trò chuyện được vài câu, thang máy đã đến nơi, Trịnh Đông Tĩnh dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng làm việc của mình.

Dọc đường đi, nhân viên Thăng Tĩnh Quốc Tế nhìn thấy bọn họ đều có thái độ rất cung kính với Trịnh Đông Tĩnh.

Xem ra ở trên phương diện quản lý cấp dưới, Trịnh Đông Tĩnh vẫn làm rất tốt.

Chỉ có điều, có đôi khi cấp dưới rất khó kính trọng mình, cùng sống chết với lãnh đạo của mình dù sao bọn họ còn có người nhà phải nuôi sống.

Vào văn phòng của Trịnh Đông Tĩnh, Trịnh Đông Tĩnh bảo thư ký của mình pha ấm trà và dặn dò thêm vài câu, mới ngồi xuống nói chuyện với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Trịnh Đông Tĩnh kể sơ qua những chuyện Thăng Tĩnh Quốc Tế gặp phải trong thời gian gần đây, sau đó nói tỉ mỉ về những tình hình mà bản thân mình cho là quan trọng.

Tiếp đến là Bạch Tiểu Thăng đặt câu hỏi, anh ta trả lời từng vấn đề một.

Những vấn đề Bạch Tiểu Thăng hỏi có trật tự rõ ràng, hơn nữa thường ở những góc độ rất kỳ lạ, lại rất mới mẻ, quan trọng.

Đối với điều này, Trịnh Đông Tĩnh rất kính phục.

Anh em của mình không hổ danh là một người đàn ông chỉ tốn mấy năm lại ngồi vào vị trí giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, thật sự lợi hại!

Ngay cả góc độ nhìn nhận vấn đề cũng không bình thường!

Trịnh Đông Tĩnh bội phục Bạch Tiểu Thăng, trong lòng cũng càng thêm yên tâm.

Có Bạch Tiểu Thăng – người anh em có tâm tình kín kẽ như thế, thân phận xuất sắc như thế tới giúp đỡ, cuối cùng anh ta cũng có thể thở phào một cái rồi.

Bọn họ không để ý, một giờ lại trôi qua.

Mọi người vẫn định tiếp tục trò chuyện, thì nghe có tiếng gõ cửa vang lên.

Trịnh Đông Tĩnh khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nhìn về phía cửa:

- Sao vậy? Không phải đã nói cho bọn họ biết, tôi đang nói chuyện với khách quan trọng, bảo bọn họ đừng tới quấy rầy rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nâng chén trà lên uống và nói với Trịnh Đông Tĩnh:

- Được rồi, được rồi, xem như chúng ta tạm nghỉ. Cậu đi xem thử đi, đừng làm lỡ chuyện gì quan trọng gì.

Trịnh Đông Tĩnh gật đầu.

Nhưng không đợi Trịnh Đông Tĩnh mở miệng bảo người bên ngoài đi vào, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, có người trực tiếp xông tới.

- La Tử Thiên!

Trịnh Đông Tĩnh vừa thấy đối phương thì lập tức nhíu mày, ánh mắt tức giận.

Đi sau lưng La Tử Thiên còn là Quách Nam.

Thư ký của Trịnh Đông Tĩnh từ bên cạnh đi vào, vội vàng giải thích với Trịnh Đông Tĩnh:

- Giám đốc Trịnh, là ngài La xông vào, tôi không ngăn cản được...

- Cái gì gọi là xông vào chứ? Còn có, giám đốc La sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị của Thăng Tĩnh Quốc Tế sau này, người như anh có thể ngăn cản được sao!

Quách Nam trừng mắt với người thư ký kia.

Trịnh Đông Tĩnh vung tay ra hiệu cho người thư ký của mình đi ra ngoài:

- Không phải lỗi của anh, anh ra ngoài trước đi.

Thư ký của Trịnh Đông Tĩnh có chút áy náy gật đầu và đi ra ngoài.

- La Tử Thiên, anh muốn làm gì?

Trịnh Đông Tĩnh không nén được cơn giận, nói:

- Đây là văn phòng của tôi, không được tôi cho phép thì anh không được đi vào. Bây giờ, anh lập tức đi ra ngoài cho tôi!

Vẻ mặt La Tử Thiên tươi cười, trong miệng chà chà vài tiếng:

- Chà chà, giám đốc Trịnh, anh hô to gọi nhỏ như thế, để người bên ngoài nghe nhiều sẽ không tốt đâu! Có gì thì đóng cửa nói là được, tôi chỉ muốn thẳng thắn tới nói chuyện công việc với anh thôi.

Phía sau La Tử Thiên, Quách Nam đã thuận tay đóng cửa lại.

- Tôi với anh có gì để nói chứ?

Trịnh Đông Tĩnh tức giận nói.

- Sao chúng ta lại không thể nói chuyện được, cũng không phải có thù lớn hận lớn gì, chẳng qua là lập trường khác nhau mà thôi.

Vẻ mặt La Tử Thiên thành khẩn nói.

Sau đó, La Tử Thiên nhìn tới Bạch Tiểu Thăng đang ngồi thản nhiên, cúi đầu uống trà.

Chính là người này, vừa rồi ở dưới tầng, chỉ một ánh mắt của người này đã làm mình sợ hãi!

Trong lòng La Tử Thiên thầm nghĩ và lại liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi ở hai bên Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt nhìn hắn cũng không tốt lắm.

- Anh cũng biết chúng ta có lập trường khác nhau, vậy còn có gì để nói nữa!

Trịnh Đông Tĩnh cởi cúc tay áo sơ mi và xắn lên:

- Có thể tôi biểu hiện ra tính tình quá tốt, cho nên mới khiến anh hiểu nhầm? Nếu đã khiến anh cảm thấy tôi dễ bắt nạt, vậy tôi xin lỗi. Bây giờ tôi sẽ cho thấy một chút, tên béo tôi đây đánh người thì nhẫn tâm tới mức nào!

Trịnh Đông Tĩnh thật sự tức giận, có phần không nhịn được nữa.

Có thể nói Thăng Tĩnh Quốc Tế rơi vào tình trạng như bây giờ, “không thể không kể tới công lao” của tên khốn kiếp La Tử Thiên này, nhìn công ty mình sắp đổi chủ, trong lòng Trịnh Đông Tĩnh khó chịu, uất ức, bực bội, phẫn nộ, nhưng anh ta vẫn luôn kiềm chế.

Đối phương lại không ngừng nhiều lần được đằng chân lại lân tới đầu, anh ta thật sự không nhịn được nữa!

Thấy Trịnh Đông Tĩnh muốn ra tay, Lôi Nghênh cũng đột nhiên đứng dậy.

Đánh người, còn phải để anh ta tới!

Một là đủ ngoan độc, hai là tránh cho Trịnh Đông Tĩnh bỏ lỡ việc tham dự buổi họp đại cổ đông.

La Tử Thiên, Quách Nam thấy bộ dạng của hai người như thế thì lập tức hoảng sợ.

- Anh làm gì, giám đốc Trịnh, anh… anh phải kiềm chế lại!

La Tử Thiên vội vàng hét lên.

Chỉ một Trịnh Đông Tĩnh đã cao hơn hắn một nửa cái đầu, cơ thể khỏe mạnh, đánh kẻ tay trói gà không chặt như hắn cũng dễ như chơi vậy.

Lại thêm người to con kia, vậy càng không cần phải nghĩ!

Phía sau La Tử Thiên, Quách Nam cũng hoảng sợ, hắn ta trực tiếp đặt tay lên tay nắm cửa, giọng điệu sốt ruột nói:

- Giám đốc Trịnh, các anh cũng đừng kích động, bên ngoài có người đấy, phải chú ý kẻo bị ảnh hưởng!

- Ảnh hưởng à, hôm nay tôi cũng không cần nữa! Mẹ nó chứ, bây giờ tôi phải đánh các người!

Trịnh Đông Tĩnh tức giận nói.

Lôi Nghênh cũng muốn đi qua.

La Tử Thiên, Quách Nam đều sợ tới mức sắp tranh nhau mở cửa chạy ra ngoài rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến:

- Lão Trịnh, Lôi Nghênh, dừng tay.

Giọng nói này rất bình tĩnh lại lộ ra sự uy nghiêm.

Trịnh Đông Tĩnh vốn sắp bùng nổ rồi, còn cả Lôi Nghênh đang muốn đi qua, không ngờ liền ngừng lại.

Lời nói giống như sắc lệnh, có tác dụng rất lớn.

La Tử Thiên lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng vừa nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, nhìn về phía La Tử Thiên:

- Anh muốn nói chuyện sao? Được, tôi nói chuyện với anh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận