Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 556: Người của Bạch gia, đã đi rồi



Đới thị trưởng cố ý chạy đến Lý gia, tìm họ Bạch!

Người của Lý gia kinh ngạc im lặng.

Nếu như nói Mưu Ngọc Thiên quen biết Bạch Tiểu Thăng, chủ động ngồi cùng bàn với Bạch Tiểu Thăng, mặc dù kinh người nhưng cũng có thể hiểu được. Dù sao một người là người đứng đầu giới kinh doanh ở Trung Kinh, một người là tổng giám đốc công ty dẫn đầu ở Trung Kinh. Bọn họ có liên quan, mọi người có thể hiểu.

Còn Đới thị trưởng vì cái gì mà tìm Bạch Tiểu Thăng, còn đích thân đi tới gặp!

Trên dưới Lý gia nghĩ nát óc cũng nghĩ mãi không ra.

Đới thị trưởng là thị trưởng thành phố Thiên Thanh, Bạch Tiểu Thăng là ở Trung Kinh hai ngươi có liên hệ gì?

Lý Văn Tôn nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, cười lớn nói,

- Đới thị trưởng, ngài nói đùa a. Ngài muốn gặp, thật là…

- Bạch Tiểu Thăng a.

Đới Danh Thành kỳ quái nhìn ông ta, tưởng là chính mình không có nói rõ ràng nên nói lại một lần nữa.

- Ngài không phải là ông họ hàng của cậu ta à, cậu ta đến chúc thọ cho ngài, làm sao vậy, có thắc mắc gì sao?

- Không có!

Lý Văn Tôn vội vàng nói.

Lần này ông nghe rõ ràng, Đới thị trưởng đến nhà ông thật sự là vì Bạch Tiểu Thăng mà tới!

Không nghĩ tới ở Thiên Thanh, mặt mũi của Lý gia lại còn không bằng một tên Bạch Tiểu Thăng!

Lý Văn Tôn sau khi giật mình, cảm giác có chút nhói tim.

Hôm qua bên trong thọ yến, Bạch Tiểu Thăng đã bày ra giao thiệp làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.

Lại không nghĩ rằng đó cũng không phải là toàn bộ!

Lý Văn Tôn thở dài.

- Ngài muốn tìm Bạch Tiểu Thăng, là vì sao vậy?

Lý Phi Thiên ở bên cạnh lúc đầu biết là không nên xen vào nhưng hắn thật sự là nhịn không được nữa phải xen vào một câu.

- Tôi cùng cậu ta tính ra cũng là bạn bè. Lần này cũng thua thiệt là cậu ta phát hiện vấn đề, mới để cho tôi tìm ra phương thức xử lý chính xác nhất, cũng coi như nhân họa đắc phúc*, cho nên tôi muốn gặp mặt nói một tiếng cảm tạ, thuận tiện trò chuyện một chút việc khác.

Đới Danh Thành thị trưởng nói.

*nhân họa đắc phúc: trong lúc gặp họa lại có điều may mắn.

Đới thị trưởng gọi Bạch Tiểu Thăng là bạn bè, lần này tới... Là nói tới để nói lời cảm tạ!

Lý Phi Thiên nghe xong chỉ cảm thấy tim mình như trúng một mũi tên vô hình.

Từ lúc biết rõ Bạch Tiểu Thăng là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, hắn vẫn muốn thắng người ta một bậc.

Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cùng đối phương căn bản vốn không phải là cùng một cái cấp bậc.

Cho tới nay, bản thân bởi vì dựa vào Chu bí thư mà dương dương tự đắc. Nhìn xem người ta đã cùng thị trưởng làm bạn bè, còn là thị trưởng thành phố Thiên Thanh của bọn họ!

Trên mặt những người của Lý gia toát ra vẻ kinh hãi.

Lý Phi Vân, Lý Phi Yến càng là nhịn không được nuốt nước bọt. Bọn họ nhớ đến sự lạnh nhạt đến ung dung của Bạch Tiểu Thăng, lúc này trong lòng nảy mầm một loại tình cảm —— sùng bái mà chỉ đối với Lý Phi Thiên mới có.

Sắc mặt Lý Văn Tôn hơi đổi một chút, hô hấp có chút gấp rút.

Ông ta đã già, vậy mà hai mắt không biết cảnh vàng khảm thêm ngọc, vừa rồi loại thái độ đó đối với Bạch gia, đối với Bạch Tiểu Thăng...

Suýt nữa làm hỏng chuyện lớn rồi!

- Thị trưởng, mời ngài vào nhà chờ một lát. Bạch Tiểu Thăng bọn họ ở tại sân, đứa em kia của tôi mới vừa rồi còn nói muốn đi. Bây giờ ngài đã tới, bọn họ cũng chưa có đi tôi lập tức đi gọi bọn họ tới.

Lý Văn Tôn nói với Đới Danh Thành.

Trong lòng của ông ta nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ xem một lát phải làm sao để hàn gắn mối quan hệ với Lý Phượng Quan, Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng có thể cùng Đới thị trưởng nói chuyện!

Cái này có thể là nguồn tài nguyên to lớn a!

Trời phù hộ Lý gia a! Lý Văn Tôn âm thầm đắc ý.

Chỉ cần cùng Bạch Tiểu Thăng giữ gìn mối quan hệ, lo gì dựa không được Đới thị trưởng!

Nếu có thị trưởng đến đỡ, Lý gia mới thật có thể tại Thiên Thanh ăn sâu bén rễ!

Bạch Tiểu Thăng đứa nhỏ này, nhìn thì đối với Phượng Quan vô cùng hiếu thuận, chỉ cần từ Phượng Quan nơi đó ra tay, nhất định có thể bắt được nó tới tay!

Lý Văn Tôn càng nghĩ càng đẹp, khóe miệng của ông ta thậm chí ẩn ẩn lộ ra một chút ý cười mà người bên ngoài khó có thể nhìn thấy.

- Lão già, lão gia!

Đang lúc Lý Văn Tôn mơ màng vô hạn, Dư Thanh Mai không sợ phiền trước mặt người khác túm vạt áo của ông ta, thậm chí thấp giọng gọi ông ta, trong lời nói có chút là khẩn cấp.

Bà vợ này, lại có chuyện gì a, lúc này còn đang ở trước mặt thị trưởng đó! Làm sao lại không có thể thống như vậy, trước kia, nàng không như vậy a!

Lý Văn Tôn làm ngơ không thèm chú ý đến Dư Thanh Mai nhưng chịu không được cứ một tý thì Dư Thanh Mai lại kéo vạt áo, càng ngày càng dùng sức, giọng nói thậm chí còn khiến cho Chu Nhất Phát đều nhìn lại.

- Có chuyện gì?

Lý Văn Tôn rốt cục nhịn không được nói.

- Người của Bạch gia, có khả năng đã đi rồi!

Dư Thanh Mai dưới cơn xúc động vội vàng nói. Giọng nói cũng lớn hơn một chút.

Cái này, ngay cả Đới Danh Thành đều nghe được.

- Ngài nói, bọn họ đã đi rồi?

Đới Danh Thành sững sờ nhìn Dư Thanh Mai, lập tức chuyển hướng sang Lý Văn Tôn,

- Lý lão tiên sinh, ngài vừa rồi không phải nói bọn họ vẫn còn sao?

- Đúng là ở đây, làm sao lại đi?

Lý Văn Tôn ngạc nhiên, hỏi người bạn già của mình.

Ông ta mặc dù có nói người của Bạch gia nếu sốt ruột có thể đi cửa hông, nhưng lời này hoàn toàn là nhất thời nói nhảm, không phải thật.

- Tôi thấy bọn họ rất gấp, cho nên tôi sai A Mai dẫn bọn họ từ cửa hông đi trước.

Dư Thanh Mai ngượng ngùng nói.

Lý Văn Tôn lập tức sửng sốt.

Lý Phi Thiên ngạc nhiên há to mồm, nhìn bà nội của mình.

Vừa rồi, hắn cũng giống như Lý Văn Tôn, đang suy tư như thế nào hàn gắn tình cảm với Bạch Tiểu Thăng cũng đang mơ ước một lúc, lại không nghĩ rằng người ta đã bị bà của mình đưa đi rồi!

Cái bà này, làm sao lại vội vã như vậy!

Mặc khác người của Lý gia cũng hai mặt nhìn nhau.

- Bà, bà thật là!

Ngay trước mặt Đới thị trưởng, sắc mặt của Lý Văn Tôn đều đã đỏ như gan heo, nhìn Dư Thanh Mai chán nản.

Đới Danh Thành nghi ngờ nhìn bọn họ, lại nhìn Chu Nhất Phát.

Chu Nhất Phát tiến lên, tại bên tai Đới Danh Thành cấp tốc nói thầm mấy câu.

Chuyện đã như vậy, đã không cần người của Lý gia che giấu. Hai nhà Bạch, Lý mâu thuẫn lại không phải bí mật gì, Chu Nhất Phát ở chỗ này không có gì không thể nói.

Đới Danh Thành hiểu ra.

Nụ cười thu lại, bên trong ánh mắt khôi phục lại bình tĩnh.

- Cậu ta vừa đi có phải không. Đã như vậy, tôi liền không quấy rầy nữa, hiện tại lái xe đuổi theo còn kịp.

Đới Danh Thành nói.

Thật ra, Đới Danh Thành là một thị trưởng Thiên Thanh, chuyện của các thương nhân giàu có ông ta còn thật không rõ ràng sao?

Ông ta biết rõ, với lại với mỗi một nhà đều có hiểu biết!

Công ty quản lý tài chính Thiên Phúc của Lý gia, đã được đề cử xin danh ngạch công ty gương mẫu trong tỉnh, vậy ông ta hiểu rõ tự nhiên càng nhiều!

Công ty quản lý tài chính Thiên Phúc từ lúc xin đến nay, Đới thị trưởng cũng không để tâm đến.

Ngoại trừ ông ta nhìn trúng cái vinh dự này cho bản thân, trước mắt tiêu chuẩn này lại gần như mười phần chắc chín, không cần nhọc tâm bên ngoài. Nếu nói nhất định phải có chút yếu tố cá nhân vậy liền là Đới Danh Thành đối với Lý gia ngạo mạn, khinh người, nghe quá nhiều hiểu rõ cũng là quá nhiều.

Ông ta mệt mỏi!

Tình huống bên Bạch Tiểu Thăng, ông ta cũng có hiểu biết, trừ Bạch Tiểu Thăng, người của Bạch gia bình thường theo ông nghĩ chắc là không lọt vào được trong mắt của người Lý gia, lại còn bị đưa ra ngoài từ cửa hông!

Đới Danh Thành lười ở lại đây.

- Đới thị trưởng, không cần ngài tự mình đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho gọi bọn họ trở về !

Lý Phi Thiên biết được Đới Danh Thành muốn đuổi theo Bạch Tiểu Thăng, hoảng sợ vội nói.

- Không cần.

Đới Danh Thành chỉ nói một câu, quay đầu liền đi.

Chu Nhất Phát nhìn chằm chằm người Lý gia, quay người đuổi theo.

Lý gia hoảng sợ, thị trưởng đi rồi.

Từ lúc đi vào cho đến khi đi ra, thị trưởng ngay cả đợi mười phút đồng hồ cũng không tới!

Bởi vì bọn họ đã đuổi Bạch Tiểu Thăng đi, vì vậy cũng không giữ chân được thị trưởng nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận