Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2274: Ra tay trước thì có lợi (2)

Theo Brady, câu trả lời này rõ ràng là khiêu khích, là khinh thường sự phẫn nộ của mình vừa rồi.

Brady giận dữ cười ngược, liên tục gật đầu rồi ngồi xuống.

Mà vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng dù sao cũng không mấy dễ nhìn.

Không chỉ bởi vì Brady bị "thù hận" che mờ hai mắt, xuyên tạc khổ tâm vất vả của mình, còn làm như không nghe thấy lời giải thích thật lòng của mình, chủ yếu hơn chính là tiếp theo Bạch Tiểu Thăng muốn thi triển quyền cước ở Osan, thực sự không có tinh thần sức lực đi ứng phó những rắc rối đến từ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.

Nếu đối phương cố ý muốn gây ra phong ba, Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là một người không biết nổi giận, trong lúc im lặng, trong lòng anh đã vạch ra một vài dự định.

Hai người đều buồn chán không lên tiếng, cứ ngồi im như vậy. Cũng may chẳng mấy chốc Trần Phi Tù đã đẩy cửa, chạy vào.

Và sau lưng Trần Phi Tù còn có quản gia cùng một đám nhân sĩ chuyên nghiệp.

Tiếp theo, những người này sẽ phải sửa lại kế hoạch thành hợp đồng.

Xét thấy nhiều phần kế hoạch như vậy, cuối cùng sắp xếp lại nhất định sẽ thành từng hợp đồng.

Khi Trần Phi Tù đi tới, thật ra cũng phát hiện thấy bầu không khí trong này hơi vi diệu.

Bất kể là vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng hay Brady đều có phần khó coi, hình như vừa xảy ra tranh chấp.

Trần Phi Tù làm như không nhìn thấy, lúc này phân chia cho mọi người làm việc bận rộn.

Trong thời gian này, Brady và Trần Phi Tù nói chuyện một lúc, tìm hiểu tình hình sức khỏe của đại tù trưởng Ogad gần đây, cũng nói muốn gặp mặt nói chuyện với đại tù trưởng Ogad.

- Đúng là vừa khéo, hai ngài Hogson, Anlos cũng muốn bái kiến đại tù trưởng Ogad.

Trần Phi Tù mỉm cười khách sáo nói:

- Chúng tôi cũng hiểu rõ mong ước cấp bách của các vị, bằng lòng thỏa mãn yêu cầu này của các vị. Chỉ có điều trong sáu tháng tới, đại tù trưởng Ogad sẽ giảm bớt rất việc chuyện tiếp khách. Nhưng ngài Brady có thể yên tâm, một khi điều kiện sức khỏe của đại tù trưởng Ogad cho phép, ông ấy sẽ lập tức gặp ngài.

Nghe Trần Phi Tù nói vậy, trong lòng Brady đã khá hơn một chút, mỉm cười muốn nói gì đó, Trần Phi Tù lại "đánh đòn cảnh cáo" anh ta:

- Đồng thời, đại tù trưởng Ogad cũng sẽ gặp hai ngài Hogson, Anlos. Chắc ba ngài sẽ đồng thời gặp mặt đại tù trưởng Ogad.

Đồng thời?

Brady lập tức sửng sốt, sau đó lại thấy bất đắc dĩ.

Anh ta muốn gặp đại tù trưởng Ogad chính là muốn lén giao lưu, bù lại phần kinh doanh mình không thể nhận được hôm nay.

Nếu như hai tên Hogson, Anlos cũng đi cùng, vậy còn nói thế nào nữa!

Chỉ sợ bọn họ cũng có ý giống mình!

Đối mặt với ánh mắt của Trần Phi Tù, Brady chỉ đành phải nặn ra một nụ cười, miễn cưỡng gật đầu và không nói gì khác nữa.

Trần Phi Tù mỉm cười, xoay người đi làm chuyện khác.

Trong lúc mọi người bên kia bận rộn, Bạch Tiểu Thăng lại giống như không có việc gì, chỉ ngồi ở trên sô pha chậm rãi uống trà một mình.

Nhìn anh rất nhàn nhã!

Trong lúc vô tình Brady thoáng nhìn thấy cảnh Bạch Tiểu Thăng thảnh thơi, tức giận trong lòng lại dâng lên.

Chỉ là ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không thể nào trút giận ra được, cũng chỉ có thể không nhìn Bạch Tiểu Thăng nữa.

Bận rộn đến buổi trưa, hai người Bạch Tiểu Thăng cùng ăn cơm với Brady.

Brady ăn bữa cơm trưa này, chẳng có chút vui sướng gì sau khi ký hợp đồng thành công.

Nhưng cũng may, phong cách khi ăn thích hợp với sự yên tĩnh hơn...

Ăn xong cơm, Brady cảm ơn Trần Phi Tù, sau đó thậm chí không để ý tới Bạch Tiểu Thăng đã xoay người rời đi.

Trần Phi Tù tiễn Brady đi rồi mới vòng trở lại, tiến đến gần Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi thấy ánh mắt Brady nhìn anh chính là thù hận trắng trợn, không trách được có người nói thù giữa đồng nghiệp mới là mối thù sinh tử.

Bạch Tiểu Thăng và Brady đều là người của tập đoàn Chấn Bắc, quả thật có thể gọi là quan hệ "đồng nghiệp".

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Trần Phi Tù:

- Cậu nghe được câu này ở đâu, sao tôi lại chưa từng nghe qua vậy?

- Vừa nhìn là biết anh ở Trung Quốc lại không mấy khi nghe tấu nói rồi.

Trần Phi Tù lầm bầm nói:

- Tôi chỉ phát huy một chút trên cơ sở nguyên văn lời nói, suy diễn thành cách nói thích hợp với tình hình của anh bây giờ thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh, cầm cốc đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Trần Phi Tù đi theo.

- Sao cậu còn chưa đi? Không phải cần đưa những tài liệu này cho đại tù trưởng Ogad để ông quyết định sao?

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng ghét bỏ nói:

- Đừng tới làm phiền tôi.

Trần Phi Tù ở nhà mình còn bị người ta chê nhưng cũng không tức giận, cười đùa nói:

- Được, tôi đi ngay đây. Buổi chiều, chúng ta đi câu cá, thư giãn một chút.

Bạch Tiểu Thăng rầu rĩ nhìn Trần Phi Tù, lúc này cậu ta mới xoay người rời đi.

Chờ Trần Phi Tù đi rồi, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chạy tới, đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

- Cuộc nói chuyện với Brady thế nào vậy? Anh Tiểu Thăng, sao em thấy tâm trạng anh không vui thế?

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi.

Lôi Nghênh cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Cuộc đàm phán vẫn tính là thuận lợi.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói:

- Nhưng ngài Brady tương đối tức giận.

- Chỉ không vui thôi, anh chắc chắn sẽ không thế này.

Lôi Nghênh trầm giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng như vậy, rõ ràng là có chút tâm sự.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ngoài cửa sổ, ung dung nói:

- Dù sao tôi đã bị cảnh cáo, Brady sẽ đưa chuyện này đến trụ sở chính của tập đoàn để gây rắc rối cho tôi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau.

- Sao có thể như vậy được. Thời gian tiếp theo, chúng ta sẽ phải bận rộn hơn, làm sao có thời gian ứng phó với những chuyện này chứ?

- Không ngờ Brady kia lại muốn giở thủ đoạn này!

Ngay cả hai người này cũng cảm thấy tình hình không mấy lạc quan.

- Lại không có cách nào ngăn cản anh ta sao?

Khi Lâm Vi Vi nói chuyện lại nhìn về phía Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh nhún vai, thử dò xét nói:

- Hay tôi đánh cho anh ta nằm viện vậy?

Đương nhiên đây chỉ là câu nói đùa, trêu Lâm Vi Vi vừa rồi nhìn anh ta như muốn trưng cầu ý kiến, thật giống như anh ta có cách nào vậy.

- Đi đi, anh đi đi, chúc anh thành công.

Lâm Vi Vi lập tức trừng mắt nhìn Lôi Nghênh.

Hai người trêu nhau, thật ra cũng muốn xoa dịu tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng lúc này. Anh im lặng không nói, trong lòng chắc chắn sẽ không buồn bực vì chuyện tệ hại này.

- Tôi thật ra có cách có thể khiến cho Brady ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có điều làm vậy không tính là con đường đúng đắn.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được liếc nhìn nhau.

- Có cách là tốt rồi, anh Tiểu Thăng, anh nói ra cho bọn em nghe thử đi.

- Nói cái gì mà không phải con đường đúng đắn chứ? Nếu anh ta muốn ra tay, chúng ta tất nhiên phải phản kích.

Hai người này lại hết sức ủng hộ.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng khẽ nói ra suy nghĩ của mình. Hai người này đều ngây người.

- Cách này...

-... Có thể thực hiện được!

Hai người Lâm Vi Vi ngược lại rất hợp nhau, cảm thấy suy nghĩ này hoàn toàn không có vấn đề gì.

- Có thể thực hiện, vậy thì dùng thôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn họ cười, lúc này liền quyết định.

Bạch Tiểu Thăng nói dứt lời liền nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng không nhịn được thầm mặc niệm.

- Nhưng nếu vậy, sợ rằng sẽ có mâu thuẫn với Bạch Tuyên Ngữ.

- Thôi quên đi, tôi không cần kiêng kỵ hắn.

- Chuyện này là do bọn họ tính ra tay đánh trước!

- Vậy tôi sẽ ra tay trước để giành được lợi ích!

Bạn cần đăng nhập để bình luận