Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 735: Thằng hề



Trầm Nhất đột nhiên bật cười, vẻ mặt tràn đầy sự trào phúng nhìn Bạch Tiểu Thăng. Không phải hắn không quen nghe người khác khen ngợi Bạch Tiểu Thăng, mà là nhìn thấy ánh mắt Giang Tả Uy nhìn hắn ám chỉ.

Chơi cùng Uy thiếu gia lâu như vậy, giữa bọn hắn sớm đã vô cùng ăn ý, nhìn ánh mắt thôi là biết đối phương muốn nói gì. Có mấy câu, Uy thiếu không tiện mở miệng, vậy thì để hắn nói đi, giống bây giờ vậy. Ai biết được, bọn hắn hôm nay đụng phải người còn cuồng hơn cả bọn hắn.

- Không phải là không thể đi, mà là không muốn đi?

Tên họ Bạch này, dám nói mạnh miệng thế!

- Ha ha, buồn cười, thật quá buồn cười!

Trầm Nhất cười, cất giọng hô to,

- Ài, mọi người cũng tới nghe một chút, nơi này có một thanh niên tài tuấn chuyên chém gió, hắn nói hắn có thể đến sảnh chữ “Huyền”, nhưng không đi lại tới sảnh chữ “Hoàng” của chúng ta, cùng mọi người làm bạn này. Trầm Nhất tôi, hôm nay cũng tính là được gặp cao nhân rồi.

Hắn vừa hô lớn, người xung quanh lập tức nhìn qua, người này rỉ tai người kia, không khí liền trở nên nhộn nhịp tiếng cười râm ran.

- Đây là ai, trước kia chưa thấy qua, sao mà mạnh miệng thế!

- Ha ha, vừa rồi bọn họ nói cậu không nghe thấy sao, là người mới!

- Người mới? Chẳng trách to mồm thế, người không biết không sợ!

- Đúng thế, cũng không tự soi gương xem, có thể đến sảnh chữ “Huyền” là người như thế nào? Hắn cũng xứng sao?

- Ta xem là hắn cho dù có lẻn đi cũng bị giúp việc đuổi về.

- Chớ để vậy, đuổi ra, đuổi ra, chuyện mất mặt vậy, người sảnh chữ “Hoàng” gánh không nổi đâu.

Đám người trẻ tuổi này, khó gặp được chuyện thú vị, buồn cười như vậy, tự nhiên sẽ ra sức trào phúng Bạch Tiểu Thăng. Tính ra, bọn hắn cũng chẳng có tư cách mà vào sảnh chữ “Huyền”, nhưng cũng không trở ngại bọn hắn lôi chuyện này ra để cười nhạo người khác.

- Cậu Bạch, đối nhân xử thế, vẫn là phải khiêm tốn một chút. Cậu nhìn xem, phát ngôn vô tri như thế khiến cậu trở thành trò cười cho thiên hạ rồi.

Giang Tả Uy một bên thiện ý, ra dáng đàn anh giáo dục cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mặt không cảm xúc, căn bản cũng không để ý những lời đàm tiếu kia. Trương Thiên Tắc nhìn Bạch Tiểu Thăng, âm thầm thán phục.

- Định lực tốt! Đây mới là kẻ có thể làm bạn với Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của Tập đoàn Chấn Bắc sao? Xem ra trước kia mình thật ngây thơ! Cha nói đúng, một người muốn đi xa phải có mục tiêu để theo đuổi, sau này, hắn sẽ là mục tiêu học tập của mình!

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Chu Bình lại có chút xấu hổ, nhịn không nổi phải đứng ra xa,

Bạch Tiểu Thăng cũng không phải kẻ nói năng tùy tiện, sao lại tự dưng mạnh miệng thế chứ, ài, quả thực là tự chuốc lấy nhục. Hay vẫn là đứng xa ra chút, không có lại liên lụy đến mình!

Trần Hiểu Á nhìn mọi người chung quanh, vẻ mặt có chút tức giận. Nàng cùng Trương Thiên Tắc, hai người đối với lời Bạch Tiểu Thăng nói tin tưởng không nghi ngờ. Vị Đại tiểu thư này căn bản cũng không coi sảnh chữ “Huyền” ra cái gì cả, vì với cô mà nói cái chuyện tư cách này, dễ vô cùng, không có gì khó khăn.

Lâm Kha hừ lạnh một tiếng, cất giọng nói,

- Các người cười cái gì, chỉ là sảnh chữ 'Huyền' có gì đặc biệt hơn người, tôi hiện tại liền dẫn cậu ấy đi qua đó! Tôi xem xem ai dám ngăn cản!

Cô nhóc này nổi đóa, dĩ nhiên là không ai cản được rồi.

- Cô Kha, coi như cô dẫn anh ta vào, thì nhất định anh ta có thể vào sao?

Trên mặt Giang Tả Uy vẫn treo nụ cười, giọng nói đầy mỉa mai hỏi. Coi như vào được thì cũng chỉ vào cho có thôi, không có chút ý nghĩa gì. Cái trọng yếu là quan hệ trong đó, mà cái đó thì gã họ Bạch kia, theo hắn là không có tư cách.

Bị Giang Tả Uy nói như thế, Lâm Kha lập tức nổi nóng,

- Tôi đem Bạch Tiểu Thăng giới thiệu cho bọn họ, để tôi xem ai dám không nể mặt tôi!

Giang Tả Uy xùy cười, không nói nữa. Quả nhiên là ngây thơ! Lâm Kha nhìn thấy biểu lộ của Giang Tả Uy càng tức giận, muốn nổi đóa. Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Kha bênh vực mình, lập tức cười, đưa tay vuốt đầu cô nói,

- Đừng tức giận, nơi đó có cái gì tốt, tôi còn không muốn đi đây.

Động tác thân mật như vậy khiến Giang Tả Uy giật mình, khiến cho Trần Hiểu Á há to miệng kinh ngạc. Bạch Tiểu Thăng coi như nói có thể đi sảnh chữ "Thiên", cũng không có hiệu quả như thế. Thân phận của Lâm Kha cũng không đơn giản, cô không thể bị một người đàn ông vò đầu đơn giản như thế! Nguyên do trong đó, cũng chỉ có vài người hiểu! Bạch Tiểu Thăng đã phạm điều tối kỵ mà còn không hay biết.

- Hỏng, hỏng rồi, A Kha sẽ tức giận hơn nữa cho mà xem!

Trần Hiểu Á lập tức khẩn trương .

Giang Tả Uy, thậm chí Trương Thiên Tắc, cũng khiếp sợ trừng mắt nhìn hai người bọn họ. Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm giác được bầu không khí hơi khác thường, quay trước quay sau, lại không rõ ràng cho lắm. Lâm Kha nhìn hắn chằm chằm, vừa giận vừa không. Bạch Tiểu Thăng lúc này mới giật mình nhận ra mình đã đem tóc người ta làm cho rối tung lên, ha ha cười một tiếng, thả tay ra. Tiểu Loli hừ hừ hai tiếng, cuối cùng, vậy mà lại khôi phục như thường.

- Tính cả lần này là anh đã mạo phạm em ba lần rồi, bắt chước mua đồ chúc thọ, lừa em rồi chạy, lần này còn dám vò tóc em! Anh phải nấu cho em mấy bữa ăn thật ngon để đền bù.

Lâm Kha chỉ là lầm bầm một phen, cũng không truy cứu nữa. Chuyện này, trong mắt bọn Trần Hiểu Á thật sự là khó lý giải.

- Cậu Bạch, cậu cùng cô Kha chọn đồ chúc thọ là cái gì vậy?

Giang Tả Uy nghe được câu này, lập tức hỏi dò.

- Bút mực giấy nghiên.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt cười một tiếng, trả lời, tuy nhiên thanh âm lạnh dần,

- Cậu chủ Uy cảm thấy thế nào?

- Chỉ là bút mực giấy nghiên?

Giang Tả Uy cười to,

- Ha ha, vậy anh đến ăn bữa cơm này, ngược lại thật sự là đáng giá!

Người chung quanh lập tức cười vang một trận. Người không bối cảnh, chúc thọ đồ không đáng một đồng, quả thực tuyệt phối.

- Tống Giai đại sư rất hài lòng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng nói.

- Lễ vật đưa đúng người, người nhận sẽ vui thôi. Nếu không đúng, dù núi vàng núi bạc cũng không đổi được một nụ cười.

- Cậu Bạch thật biết nói khoác, làm như cậu được gặp mặt đại sư vậy.

Giang Tả Uy cất giọng, bốn phía lại cười vang một mảnh.

- À trừ món đó ra, tôi còn có một lễ vật nữa.

- Sao? Là cái gì, đừng nói sẽ là dầu muối tương dấm nhé.

Trầm Nhất cười to phụ hoạ theo.

- Hay, hay!

Giang Tả Uy bồi thêm hưởng ứng. Đám người lại lần nữa cười vang.

- Đến lúc đó, mấy người tự nhiên sẽ biết rõ!

Bạch Tiểu Thăng ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nhìn Giang Tả Uy vừa muốn mở miệng thì cửa của sảnh chữ “Hoàng” xuất hiện một thân ảnh, người đó liếc nhìn qua, liền phát hiện Bạch Tiểu Thăng.

- Bốp bốp bốp….

Người đó vỗ tay vài tiếng, đoạn nói

- Thưa quý vị, tôi có vài lời muốn nói…

Đám người quay sang nhìn, Chu Bình lập tức khẽ giật mình,

- Làm sao lại là hắn?

Đây chẳng phải người quen của tên họ Bạch sao?

- Vệ quản gia, ông sao lại phải đích thân tới đây?

Giang Tả Uy càng kinh ngạc hơn nói.

- Ngài ấy chính là trợ lý bên cạnh Tống Giai đại sư, đồng thời là quản gia của Tống Gia, vậy mà lại đích thân tới đây…

Chung quanh cũng có người biết thân phận của người vừa tới, lập tức vang lên một trận bàn tán.

Chu Bình sửng sốt. Người này... là trợ lý của Tống Giai đại sư, Quản gia… Tống gia! Trong lòng của hắn giờ này cuộn trào như biển cả dậy sóng, kinh ngạc không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận