Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2369: Tìm kiếm lão Roger (2)

Một người thanh niên cầm một chai cô ca xuất hiện ở cửa phòng bếp, mỉm cười nói với lão Roger:

- Ba đừng tốn công nữa, chỉ có hai chúng ta, không cần quá nhiều thức ăn đâu.

Người nói chuyện lại là người mà ba người Bạch Tiểu Thăng không xa lạ gì, chính là Troga ở trên tàu.

- Đã làm xong rồi.

Lão Roger cầm một nồi canh cá ngon đi ra ngoài:

- Tránh ra một chút, cẩn thận kẻo nóng.

Troga vội vàng nghiêng người, không cản đường ông.

Trong phòng khách có một cái bàn đã đặt ba, bốn món ăn, lại thêm nồi cá thơm phức này, đối với hai người một già một trẻ đã là vô cùng phong phú rồi.

Lão Roger đặt nồi cá lên giữa bàn, theo thói quen dùng ngón tay bị nóng nắm lấy bên tai, thấy chai cô ca trong tay Troga liền nhíu mày nói:

- Con uống gì vậy?

- Cocacola ạ.

Troga giơ tay ra hiệu.

Lão Roger đi tới, lấy chai cô ca trong tay anh ta rồi, đi tới trước tủ lấy một chai rượu Rum ra:

- Đàn ông thì phải uống cái này.

Troga lập tức cười:

- Con nhớ trước đây ba không cho con uống rượu.

- Khi đó con vẫn còn nhỏ.

Lão Roger mỉm cười nói, cầm hai ly rượu qua.

Hai ba con ngồi đối diện nhau, rót rượu và từng người nhấp một hớp nhỏ.

Cảm giác vị ngọt lưu lại trong miệng quả thật vô cùng thoải mái.

- Nào, con nếm thử xem tay nghề của ba có giảm sút không.

Lão Roger mỉm cười nói với Troga.

- Con thấy còn ngon hơn trước đây rồi, đã có thể đi làm đầu bếp.

Troga vừa ăn vừa khen.

Lão Roger vô cùng vui vẻ, nhìn Troga lại thấy được an ủi.

- Ba nghe nói, bây giờ con kinh doanh gặp phải chút rắc rối nhỏ, có cần ba giúp đỡ không.

Lão Roger nói.

Troga thoáng dừng lại một chút rồi mỉm cười nói:

- Ba nghe ở đâu vậy? Không thể nào, con rất ổn mà.

Lão Roger nhìn thẳng vào mắt Troga, lại cầm ly lên uống một ngụm rượu Rum, khẽ nói:

- Con có chuyện chắc chắn không thể lừa được ba đâu. Cho dù ba già nhưng tối thiểu cũng có thể cho con chút kiến nghị.

- Được.

Troga vùi đầu nói.

Hai ba con ăn uống, một ly rượu nhanh chóng lót bụng.

Đúng lúc này, phía ngoài nhà truyền đến những tiếng ầm ĩ.

- Có phải ở đây không?

- Chính là chỗ này!

- Troga kia chính là con trai lão Roger!

Hai ba con đang ăn cơm lập tức nhìn về phía cửa, ánh mắt kinh ngạc.

Sau đó, cửa nhà đã bị thô bạo đá văng ra, một nhóm người lập tức xông vào.

Dẫn đầu là một người trông lùn nhưng dáng vẻ dữ tợn nhất, lại giống như con cù tinh, đi theo phía sau đều là đám người đàn ông vạm vỡ.

Nhưng trong đám người có một người tương đối ngoại lệ, mặt quấn đầy băng chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, đó chính là người đòi nợ Troga ở trên tàu, bị Lôi Nghênh đấm một phát gãy múi.

- Hắn quả nhiên ở đây!

Tên đầu trọc thấy Troga thì lập tức kêu lên, ánh mắt kích động lại đầy oán độc.

Đều tại tên đáng chết này, nếu không mình chắc chắn đã không bị đánh thành như vậy.

Nhưng lúc này những người Trung Quốc không ở đây, anh ta lại chết chắc rồi!

Thấy những người này, vẻ mặt Troga lập tức biến đổi. Anh ta tuyệt đối không ngờ được đám người này có thể tìm tới tận đây.

Troga biết chạy không thoát, còn ba già đang ở đây nên lập tức bỏ qua ý định chạy trốn, đứng dậy đi về phía đối phương và giơ hai tay lên nói:

- Tôi ở trong này, tôi sẽ không chạy, giữa chúng ta có gì cũng không cần nói ở đây!

- Troga!

Lão Roger kêu lên.

Ông nhìn ra được những người tới không có ý tốt, cũng thật sự giật mình.

Trên đầu trọc dẫn đầu không nghe giải thích, lại vặn ngược cánh tay của Troga ra sau lưng, khống chế anh ta, thủ đoạn thô bạo, ra tay không hề phân nặng nhẹ.

Troga lập tức lộ vẻ đau khổ, nhưng có ba ở đây, anh ta cố nhịn đau không lên tiếng, chỉ dựa vào hít sâu để giảm bớt đau đớn.

- Các người muốn làm gì?

Lão Roger lạnh lùng nói rồi đi thẳng đến bên tường cạnh lò sưởi, nhặt khẩu súng săn lên.

Đám người kia hoàn toàn không khiếp sợ, người đàn ông dẫn đầu đi lên, nghiêng đầu cười lạnh nhìn lão Roger:

- Ông già, ông cầm thứ kia là muốn hù dọa ai chứ? Tôi cho ông biết, con trai ông nợ chúng tôi ba triệu đô la, chúng tôi đến đây lấy lại tiền nợ là chuyện đương nhiên.

lão Roger nghe nói tới đây liền chấn động nhìn Troga:

- Con nợ nhiều tiền như vậy sao?

- Không, con chỉ mượn bọn họ có một triệu mà thôi.

Troga giãy giụa nói.

- Đừng nói vậy.

Người đàn ông thấp lùn kia đi tới, ra hiệu đàn em ấn Troga cúi người xuống, sau đó vỗ nhẹ vào gò má của anh ta:

- Nói thật làm nghề như chúng tôi bình thường có tiền lãi rất cao, chúng tôi là doanh nhân nghiêm túc, chỉ thu chút một tiền lãi mà thôi. Nhưng bởi vì người của chúng tôi đều bị thương, cần chút tiền thuốc men cũng không quá đáng chứ.

Troga căm giận giãy giụa.

Người đàn ông thấp lùn quay lại, nhìn về phía lão Roger, lạnh lùng giơ một ngón tay nói:

- Bỏ đồ trang trí kia của ông xuống, chúng tôi cũng không phải người đào đồ, ai thèm sợ cái thứ đồ cổ kia chứ.

Những kẻ đi cùng với hắn tới đây lập tức cười rộ lên.

- Nếu ông vẫn không để xuống, vậy chúng tôi chỉ có thể làm cho ngài Troga phải chịu chút khổ sở thôi.

Khi người đàn ông thấp lùn nói chuyện, chẳng biết đã lấy ra một thanh đao hồ điệp từ lúc nào.

Thanh đao kia ở trong tay hắn bay lượn giống như có sự sống vậy, lưỡi đao lóe sáng làm người ta hoa cả mắt, không rét mà run.

Tên đầu trọc đè Troga xuống, để mặt anh ta tới sát lại gần.

- Được, tôi bỏ xuống!

Lão Roger lập tức kêu to.

Thật ra trong súng săn của ông không có đạn.

Nhưng sau khi bỏ súng săn xuống, lão Roger cao giọng nói:

- Các người đòi tiền, tôi có thể nghĩ cách, nhưng các người tuyệt đối không thể làm Troga bị thương!

- Ông nghĩ cách à?

Người đàn ông thấp lùn nghe vậy cười ha ha, nhìn lướt qua căn nhà này rồi nhìn cụ già:

- Cho dù có bán theo cân, ông có thể có cách nào chứ, lão quỷ nghèo!

- Nhưng tôi vẫn muốn cho ông chút cơ hội!

Người đàn ông thấp lùn cười lạnh:

- Dù sao chó già còn có mấy cái răng, đi nghĩ cách đi. Nhưng trong vòng ba ngày, nếu không thấy được tiền, tôi sẽ làm cho ông hối hận vì có đứa con trai này!

Troga không đành lòng bắt ba già phải gánh nợ nần, vừa muốn nói gì đó đã bị tên đầu trọc thô bạo dùng chút sức lên cánh tay bị xoay lại phía sau, anh ta lập tức đau tới mức nói không ra lời.

- Tôi sẽ gom góp được tiền, xin các người đừng tổn thương nó!

Lão Roger thấy thế, giọng điệu sốt ruột nói.

- Chúng ta đi!

Người đàn ông thấp lùn cười lạnh và ngoắc tay.

Những người này áp giải Troga đi ra ngoài.

Lão Roger không nhịn được đi theo.

Lúc mọi người đi tới sân thì có ba người từ ngoài đường đi tới, đó chính là đám người Bạch Tiểu Thăng.

Giữa hai thôn cách nhau không xa, đi bộ cũng chỉ mất có sáu bảy phút.

- Ôi, không thu hoạch được gì, không biết bên này có thể tìm được không?

Lâm Vi Vi vẫn không nhịn được than thở.

Bạch Tiểu Thăng vừa muốn an ủi cô, lại vô thức bị những tiếng la hét ầm ĩ thu hút ánh mắt.

Chỉ vừa nhìn qua bên kia, mắt anh liền sáng lên.

Còn không phải đang ở đó sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận