Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 187: Đoàn đội nghiêm túc



Cách ngày khánh thành quảng trường Outlets, còn có thời gian hai ngày.

Bạch Tiểu Thăng trở về!

Lần này hắn đi tận mấy ngày, hơn nữa một chút tin tức cũng không có.

Lời đồn trong hạng mục đã nổi lên bốn phía, đều nói.

- Bạch Tiểu Thăng chạy.

Cái lời đồn này, ban đầu là không nhiều người tin, nhưng không chịu nổi "Sự thật". Đến bây giờ, ngoại trừ Trần Đại Nha, lão Trình, lão Vương còn kiên trì tin Bạch Tiểu Thăng sẽ trở về, những người khác thì trầm mặc, tính tình vội vàng xao động, thậm chí sẽ trộm chửi ầm lên.

Hiện tại quảng trường Outlets như hồng thủy bị đê đập chặn lại, lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Cảm xúc bi quan tràn ngập.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng trở về.

Những người tin tưởng Bạch Tiểu Thăng đều xúc động muốn khóc.

- Họp!

Bạch Tiểu Thăng sau khi trở về, lôi lệ phong hành, trực tiếp gọi các Trưởng phòng vào phòng họp lớn.

Những ngày này tất cả vấn đề, hắn yêu cầu các Trưởng phòng báo cáo tại đây, mà ngay lúc này hắn ra quyết định.

Một phòng rồi một phòng khác, nói về tiến độ công việc, nêu ra vấn đề hiện có.

Những ngày gần đây, đám người Trần Đại Nha quản lý, trong kế hoạch công việc cơ bản đã hoàn thành, nghiệm thu hợp cách.

Hiện tại vấn đề lớn nhất là phương diện phát triển lâm vào đình trệ, thậm chí là vũng bùn.

Quảng trường Outlets khánh thành không tạo được một chút sức nóng gì, tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ có thể khai trương qua loa cùng ngày.

Một cái hạng mục tổng đầu tư mấy tỷ, bắt đầu như vậy thì quá ảm đạm, sẽ dẫn phát một hệ phản ứng dây chuyền đáng sợ.

- Tôi đã biết.

Đối mặt với báo cáo của Trần Đại Nha và sự lo âu của các chủ quản, Bạch Tiểu Thăng chỉ là hời hợt nói một câu.

Không vội chút nào!

- Cậu nói rõ là phải làm sao, sau đó chúng ta phải làm thế nào, bây giờ chỉ còn thời gian hai ngày nha!

Trần Đại Nha nôn nóng, trực tiếp nói với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu nói một lòng vì công việc thì là lời nói rỗng tuếch. Nói câu riêng tư, hạng mục bị hủy, kiếp sống trong nghề của bọn họ cũng đứng trước nguy cơ.

Một hạng mục tốt như vậy, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn đầu tư có đầu tư, nếu bị hủy ở trong tay đoàn đội này của bọn hắn.

Bọn họ còn có thể ở trong cái nghề này lăn lộn à!

- Chuyện này tôi tự có an bài, Phòng phát Triển làm giai đoạn tuyên truyền hiện giờ, ngừng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói với Trần Đại Nha.

- Ngừng?

- Sao có thể, danh tiếng chúng ta vốn đã nhỏ, sao có thể ngừng!

- Tôi nghĩ hẳn phải tăng lớn đầu nhập mới đúng, nếu không thì phải đem kinh phí từ mặc khác chuyển tới!

- Đúng rồi, không thể ngừng!

Các Trưởng phòng gấp, nhao nhao nghị luận.

Bạch Tiểu Thăng đi thời gian lâu dài, lòng người ở đây cũng tản mát. Nếu là trước kia thì sẽ không có dị nghị lớn như vậy.

Bạch Tiểu Thăng một tay lên mặt bàn.

Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang vọng, khiến đám người giật nảy mình, âm thanh cũng dừng lại.

Đám người hồi hộp nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Các vị, tôi biết rõ mọi người lo lắng cho hạng mục, tâm tình của mọi người tôi cũng có thể hiểu được!

Bạch Tiểu Thăng nhìn đám người xung quanh, ánh mắt lăng lệ.

- Thẳng thắn mà nói, người đang ngồi đều có thể làm anh tôi, có người nếu luận tuổi tác thậm chí có thể làm chú tôi. Trước mắt, hạng mục đến thời khắc nguy cơ này, biện pháp bình thường không được, mọi người không có cách, nhưng tôi có! Thời kì khó khăn thì phải dùng biện pháp phi thường, cho dù các người không tin tôi, cũng phải phục tùng chỉ huy! Tôi là tổng phụ trách hạng mục này, nếu gặp thất bại, tổn thất, so với mọi người tôi tổn thất còn lớn hơn! Bình thường tôi có thể nói với mọi người, thương lượng với mọi người, nhưng thời khắc mấu chốt, nhất định phải nghe tôi!

Lời nói cuối cùng, giọng nói băng lãnh, không lưu tình chút nào.

Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, không phải thời điểm nói chuyện dân chủ.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng có bó lớn át chủ bài, cũng không dám thư giãn. Ít nhất, hắn cần đoàn đội bện thành một sợi dây thừng, điều khiển như cánh tay để vận hành!

Bạch Tiểu Thăng cường ngạnh khiến các Trưởng phòng phải im lặng.

Người trẻ tuổi này không biết nói đùa, lôi lệ phong hành, xử phạt không phải là đùa giỡn.

Càng quan trọng hơn là, trước mắt, hắn nói hắn có lòng tin, có biện pháp!

Phòng họp lớn an tĩnh lại, đám người lẳng lặng nhìn hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn mọi người.

- Tôi trở về, cũng nghe nói, có người nói Bạch Tiểu Thăng tôi muốn làm đào binh. Các vị đang ngồi ở đây, rất nhiều người tin tưởng lời nói này.

Các Trưởng phòng không nhịn được mà nuốt ngụm nước miếng.

- Mọi người chớ hoảng, tôi không có bất kỳ ý oán trách gì, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, ánh mắt kiên quyết.

- Nhưng mà tôi trở về! Tôi đi cùng mọi người, cùng hạng mục này chiến đấu đến thời khắc cuối cùng! Thành bại sinh tử, cùng nhau đối mặt!

- Hạng mục bại, kiếp sống trong nghề của mọi người sẽ chịu ảnh hưởng. Nhưng mọi người không bị ảnh hưởng trí mạng, mọi người có thể nói là lãnh đạo không có năng lực, chỉ huy kém. So với các vị tôi còn trẻ hơn, đường tôi sau này còn dài mà, tôi là tổng phụ trách hạng mục, tôi giải thích thế nào với bên ngoài? Tôi không có gì để lấy cớ, tiền đặt cược của tôi so với mọi người lớn hơn rất nhiều! Nhưng tôi đồng ý đánh cược hết thảy, cùng mọi người dắt tay cùng chiến!

- Tôi có dũng khí cùng khả năng này, mọi người có quyết đoán không, đặt một ván trên người tôi!

Bạch Tiểu Thăng khẳng khái nói thẳng, trong ngôn ngữ đầy tự tin, kiên quyết.

Các chủ quản không kìm được nhìn chăm chú vào hắn.

Đúng vậy, hạng mục thất bại, kiếp sống nghề nghiệp của bọn hắn có vết nhơ, nhưng mà hoàn toàn có thể nói là gặp một người lãnh đạo ngu xuẩn. Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng thì khác, hắn sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm và công kích.

Hắn không dám nói thất bại! Chúng ta cũng không dám?

Người đang ngồi không phải là tiểu tử hơn hai mươi tuổi, nhưng đều bị người đàn ông hai mươi tuổi trước mắt cái này đốt lên một ngọn lửa trong lòng.

- Tôi tin cậu!

Trần Đại Nha là người đầu tiên nói ra.

- Tôi cũng vậy!

Ngay sau đó là Trưởng phòng công trình lão Trình.

- Tôi cũng tin cậu!

Thứ hai lại thứ ba, các Trưởng phòng lần lượt lên tiếng.

Bọn họ không biết rõ, hiện tại đã đến tình trạng này, còn có gì có thể chuyển hướng, cũng không biết Bạch Tiểu Thăng còn có thể có biện pháp nào.

Nhưng ở thời khắc này, xuất phát từ tâm huyết cùng chấp nhất đối với hạng mục, xuất phát từ sức mạnh không chịu thua, bọn họ đều đồng ý tin tưởng Bạch Tiểu Thăng.

Cũng hi vọng cậu không để cho chúng tôi thất vọng! Trần Đại Nha nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Trong phòng làm việc của Vương Duệ, hắn đang xoa tay.

Bạch Tiểu Thăng trở về, còn triệu tập Trưởng phòng để họp.

Tin tức này bị trợ lý Tiễn đi dạo ở hạng mục biết được, hắn nhanh chóng đi báo cáo.

- Tôi còn thực sự cho là hắn đã chạy đấy.

Vương Duệ cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại di động lên nhắn tin.

- Làm sao bây giờ, ngài muốn đi qua tham dự sao? Trước mặt mọi người trừng trị Bạch Tiểu Thăng!

Trợ lý Tiễn không nhịn được mà hỏi, hắn vừa mơ hồ vừa chờ mong.

Lúc trước, hắn bị Bạch Tiểu Thăng hành thảm rồi.

Hiện tại hắn muốn nhanh chóng nhìn thấy họ Bạch kia bị hành lại!

- Không, bây giờ còn chưa đến phiên tôi xuất hiện đâu.

Vương Duệ cười lạnh nói, nhẹ nhàng thả chiếc điện thoại màu đen xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái.

- Bạch Tiểu Thăng cho là phiền phức của hắn chỉ có như vậy sao? Ở đâu có chuyện tốt như vậy mà!

Ánh mắt Vương Duệ dừng trên điện thoại, lóe ra sự bất thường.

- Tôi muốn khiến hắn vừa về đến liền sứt đầu mẻ trán!

Phòng họp lớn.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm nghị đứng dậy, cảm tạ nhìn mọi người xung quanh.

- Hội nghị đến đây là kết thúc, tôi cảm ơn các vị đã tín nhiệm, mọi người về trước đi, hơi muộn rồi, tôi sẽ tự mình cùng mỗi người bố trí công việc.

Các Trưởng phòng gật đầu, đứng lên.

- Không ổn rồi!

Cửa phòng họp bỗng nhiên bị mở ra, một người nhân viên sắc mặt trắng bệch xông tới.

Xảy ra chuyện rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận