Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 761: Chấm dứt mâu thuẫn



Ngô Bình, Triệu Vạn Vân nghe Vương công tử nói, muốn bắt bọn họ cho tên họ Bạch này hả giận, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.

Trong vùng trời nhỏ bé của mình, bọn họ có thể giả vờ giả vịt “Ngô quản lý, Triệu tổng”, được người người tôn kính. Nhưng đến dưới mắt của thượng vị giả, bọn họ chẳng là cái gì cả!

Mà thông qua lời nói của Vương công tử, bọn họ biết được rằng, người trẻ tuổi họ Bạch này có địa vị ngang bằng Vương công tử, thậm chí còn hơn nửa bậc, tuyệt đối bao trùm trên bọn họ!

Nếu như chờ Bạch Tiểu Thăng mở miệng vậy thì bọn họ cũng quá bị động.

- Bạch tiên sinh, vừa rồi là tôi nói sai lời, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Cầu ngài rộng lòng tha thứ, đại nhân có đại lượng, chớ cùng tôi so đo.

Ngô Bình phản ứng nhanh, tư thái tốt, đầy mặt tươi cười, mở miệng liền xin tha.

Hiện tại trong phòng này, ngoại trừ bảo vệ, Bạch Phỉ, Lưu Đại Hồ, địa vị của hắn là thấp nhất, bình thường đều nhìn mặt mà nói chuyện, nịnh bợ kẻ bề trên vô cùng thuần thục, chỉ cần há miệng liền có lời hay, trôi chảy mà tự nhiên.

- Tôi cũng vậy, tôi cũng đúng vậy a, Bạch tiên sinh! Tôi thật sự không biết quan hệ của ngài và Vương công tử, nhất thời ăn nói lung tung, xin ngài đừng để trong lòng, xin hãy tha thứ cho tôi.

Triệu Vạn Vân cũng lập tức kịp phản ứng, cầu tình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang Bạch Phỉ, có ý dò hỏi.

- Được rồi, Tiểu Thăng!

Bạch Phỉ vội vàng nói.

Hắn đã không biết nói cái gì cho phải.

Một màn này đặt tại mười phút trước đánh chết hắn cũng không thể tin, hiện giờ lại chân thực phát sinh.

Lưu Đại Hồ giương mắt nhìn biểu hiện lúc này của Ngô Bình và Triệu Vạn Vân, nghĩ lại mình vừa rồi một mực nói xỏ nói xiên, thật là hối hận vô cùng.

Hắn thậm chí cũng muốn cùng hai người đó cầu xin tha thứ.

Đáng tiếc, hiện tại coi như cầu thông cảm, hắn đều không có tư cách đứng cùng Ngô Bình và Triệu Vạn Vân.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy thái độ Bạch Phỉ, quay đầu nói với Ngô Bình và Triệu Vạn Vân:

- Hai cậu đắc tội không phải tôi, mà là anh họ của tôi, nếu anh họ đã không truy cứu thì quên đi.

- Cám ơn Bạch tiên sinh, cám ơn Bạch tiên sinh!

Hai người như được đại xá, đối với Bạch Tiểu Thăng và Bạch Phỉ tràn đầy cảm kích, không ngừng nói lời cảm tạ.

- Được rồi, tất cả ra ngoài hết đi!

Vương Đông khẽ cười với Bạch Tiểu Thăng, dùng tay làm dấu mời:

- Anh Bạch, mời!

- Mời!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đáp lại.

Vương Đông cho hắn mặt mũi như thế, hắn tất nhiên phải có qua có lại, thái độ hiền lành.

Hai người đi đến chỗ ghế sô pha.

Ngô Bình, Triệu Vạn Vân cực kỳ tinh mắt, đuổi bọn bảo vệ đi, khách khí mời Bạch Phỉ và Lưu Đại Hồ ra ngoài, dặn dò người dâng trà, đem hoa quả, xong hết thảy mới rón rén đi ra, cẩn thận đóng cửa.

Bạch Phỉ và Lưu Đại Hồ được đưa tới gian phòng bên cạnh. Ngô Bình và Triệu Vạn Vân an bài ổn thỏa bên kia rồi mới tới, mặt cười rạng rỡ, thái độ ân cần cùng Bạch Phỉ nói chuyện phiếm, xưng huynh gọi đệ.

Bạch Phỉ tự nhiên biết rõ, cái này hoàn toàn là nhìn trên mặt mũi của Bạch Tiểu Thăng. Hắn cũng không vì có núi dựa mà tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại càng thêm khiêm tốn khiến hai người tăng thêm không ít hảo cảm với hắn.

Nói chuyện phiếm chưa đến năm phút thì có người gõ cửa, một người đàn ông đeo kính đưa tới một tờ chi phiếu. Triệu Vạn Vân soàn soạt ký tên vào, cười ha hả đưa cho Bạch Phỉ.

- Vương công tử nói đây là phí tổn thất tinh thần, mong ngài vui lòng nhận cho.

Triệu Vạn Vân cười nói.

- Cái này làm sao được? Không được, tuyệt đối không được!

Bạch Phỉ cự tuyệt.

- Nếu ngài mà không nhận thì chính là chê ít. Đã thế, tôi thêm chút vậy!

Triệu Vạn Vân nói.

- Không có, tôi không phải ý tứ này.

Bạch Phỉ vội vàng giải thích.

Có làm mới có ăn, vô duyên vô cớ lấy của người ta 100 ngàn là sai trái đến cỡ nào. Coi như nhìn mặt mũi Bạch Tiểu Thăng, hắn cũng không thể đồng ý.

Nhân tình và mặt mũi, hai thứ này đều là quả nợ không tầm thường, dùng một điểm thì bớt một phân.

Bạch Phỉ không muốn cho Bạch Tiểu Thăng tăng thêm gánh nặng nhân tình.

- Bạch lão đệ, hãy nhận lấy đi! Vương công tử đã mở miệng, chúng tôi phải làm cho được. Ngài cũng đừng làm khó chúng tôi, xem như chiếu cố giúp chúng tôi một lần.

Ngô Bình cười phụ họa.

Lưu Đại Hồ ngồi bên cạnh hâm mộ không thôi.

Mạnh mẽ đưa tiền không cần cũng không được.

Chuyện tốt thế này sao lại không rơi lên đầu hắn chứ?

Cuối cùng, Bạch Phỉ không lay chuyển được hai người, đành bất đắc dĩ tạm thời nhận lấy chi phiếu, chuẩn bị chờ Bạch Tiểu Thăng đi ra giao cho hắn xử lý.

Mắt thấy Bạch Phỉ thu chi phiếu, Ngô Bình và Triệu Vạn Vân mới hài lòng gật đầu.

Lại trò chuyện một hồi, Ngô Bình và Triệu Vạn Vân lần lượt rời đi.

- Bạch Phỉ này, vị Bạch tiên sinh kia là từ bên Trung Kinh chạy tới sao? Không biết đảm nhiệm chức vụ gì?

Lưu Đại Hồ vất vả lắm mới tìm được cái khe hở, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Bạch Phỉ liếc hắn một cái, bình tĩnh cười nói:

- Cậu ấy là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh.

Vốn cho rằng Lưu Đại Hồ sẽ không biết, không nghĩ tới Lưu Đại Hồ lại trừng mắt tròn xoe, nói bằng giọng đầy kinh hãi:

- Tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh Bạch Tiểu Thăng? Tôi nói cái tên này vừa nãy nghe được sao mà lại quen tai như thế. Tôi còn không dám tin tưởng.

- Anh từng nghe qua?

Bạch Phỉ nghi ngờ hỏi.

Công ty truyền thông Trung Kinh tại Trung Kinh tuyệt đối là công ty lớn số một số hai, có điều người em họ này của mình thường ngày rất khiêm tốn, đa số người đều không biết tới.

- Nghe qua, đương nhiên là nghe qua. Cậu ấy chính là một đại nhân vật.

Lưu Đại Hồ nhịn không được trừng mắt dò xét Bạch Phỉ, kinh ngạc nói:

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch Phỉ? Hóa ra hai người là người một nhà.

Lại nói, Lưu Đại Hồ tình cờ nghe được danh tiếng của Bạch Tiểu Thăng trong một lần nọ.

Hắn có người anh ruột làm giúp việc cho nhà họ Mâu tại Trung Kinh, bình thường thích uống rượu, thổi da trâu, mỗi khi nghe được chuyện lạ đều đem lên bàn rượu khoe khoang một trận với anh em.

Vì vậy Lưu Đại Hồ mới biết, bên truyền thông Trung Kinh có vị tổng giám đốc trẻ tuổi không ra dáng làm kiêu nhưng danh tiếng chấn động mấy nhà họ Mâu, họ Chương, hoành hành Trung Kinh.

- Trước đây sao cậu lại không nói ra cơ chứ? Có dạng anh em như thế, cậu còn ở lại cái công ty nhỏ bé tồi tàn này làm gì?

Lưu Đại Hồ nhất thời không thể tưởng tượng nổi.

- Cậu ta là cậu ta, tôi là tôi. Trên công việc nào có liên quan gì nhau.

Bạch Phỉ cười một tiếng.

Lưu Đại Hồ nhất thời im lặng.

Bạch Phỉ không phải không nghĩ tới, chỉ là không muốn phiền phức Bạch Tiểu Thăng thôi...

- Tôi nói này người anh em Bạch Phỉ, tôi ấy mà, trước kia đúng là mắt chó coi thường người, nhằm vào cậu đúng là không nên. Từ nay về sau, chúng ta là bạn bè, ai dám khiêu khích cậu thì tôi nhất định sẽ dạy dỗ hắn.

Lưu Đại Hồ một mực vỗ ngực cam đoan, bắt đầu cùng Bạch Phỉ xưng huynh gọi đệ.

Bạch Phỉ cười một tiếng, hắn sao không rõ Lưu Đại Hồ là loại người gì nên chỉ lá mặt lá trái qua quít cho xong.

...

Bạch Tiểu Thăng và Vương Đông trò chuyện cả một giờ đồng hồ.

Hai người mặc dù không có nói cái gì quan trọng nhưng cũng là chủ khách đều vui.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng nhã nhặn từ chối Vương Đông giữ lại, đồng thời thành ý mời Vương Đông đến Trung Kinh làm khách, lúc này mới rời đi.

Vương Đông cho người chuẩn bị xe, đưa Bạch Tiểu Thăng và Bạch Phỉ đến trạm đường sắt cao tốc.

Về phần Lưu Đại Hồ, tất nhiên không có quyền hưởng thụ loại đãi ngộ này, hắn đi như thế nào cũng chẳng ai thèm quản.

Trên đường, Bạch Phỉ tìm cơ hội đưa chi phiếu cho Bạch Tiểu Thăng.

- Số tiền này anh họ hãy giữ đi, tính là phí tổn thất tinh thần.

Đối với vấn đề này, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười một tiếng.

Bạch Phỉ từ chối một phen, nói không lại, chỉ đành cất vào.

Hai anh em lên xe trở về Trung Kinh.

Lần này, Bạch Phỉ vướng phải tai bay vạ gió, nhờ Bạch Tiểu Thăng ra tay mà nhân họa đắc phúc.

- Nhà họ Vương.

Trên xe, Bạch Tiểu Thăng nhớ lại cuộc trò chuyện với Vương Đông, lập tức cười một tiếng.

Phần tình nghĩa này, hắn chân thành ghi nhớ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận