Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2026: Bạch Tiểu Thăng, cậu dám! (2)

Hàn Hạp cũng bắt đầu tò mò.

- Chúng ta nói ngài Hàn kinh doanh càng làm càng lớn, kỹ xảo triển khai hoạt động thương nghiệp càng thêm thành thạo, kinh doanh có cách!

Đổng Thiên Lộ ngoài cười nhưng trong không cười, lời trong lời ngoài lộ vẻ giễu cợt.

Những người khác cũng cười nhạt nhìn Hàn Hạp.

- Tôi nghe lời này không giống như đang khen tôi, đây là lời đại thần nào nói ra vậy?

Hàn Hạp âm thầm nhíu mày, ngoài mặt cười ha hả có vẻ rộng lượng, nhưng lại ngước mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên đối mặt, mỉm cười.

- Cậu chính là Bạch Tiểu Thăng, giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc! Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!

Hàn Hạp chủ động mở miệng.

Nhưng trong lời nói không dùng từ kính trọng "Ngài", mà dùng chính là "cậu", ông ta từng này tuổi nói ra lời như thế có ý bình luận thế hệ sau.

Mọi người đang ngồi đều có chút phản ứng, hình như ít nhiều có chút mâu thuẫn với thái độ này của Hàn Hạp.

- Tôi chính là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng hình như không để ý tới cách xưng hô của Hàn Hạp, mỉm cười, giơ tay xoay thẻ tên của mình về phía Hàn Hạp.

Giống như đối phương mắt mờ, mình muốn cho ông ta nhìn rõ vậy.

- Cậu Bạch Tiểu Thăng à, lần trước bên cậu phái người tới chỗ tôi bàn chuyện hợp tác, tôi nói sẽ lập tức trở lại, người của cậu thậm chí không chờ nổi một ngày đã rời đi, điều này không thích hợp lắm đâu. Tôi chưa từng thấy người nào tới bàn chuyện hợp tác lại kiêu ngạo như vậy đâu.

Hàn Hạp cười mà như không cười nói.

Ông ta lấy công làm thủ, làm kẻ ác cáo trạng trước, cũng là ở trước mặt mọi người nói xấu Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không chút hoang mang, mỉm cười nói:

- Ừ, đúng vậy. Là tôi bảo bọn họ rút về tới, bởi vì tôi thấy không cần thiết phải bàn bạc nữa. Ngài Hàn bảo chúng tôi chờ, bản thân lại giành giật từng giây cướp thị trường, chúng tôi còn ngu ngốc chờ làm gì nữa.

Người trong bàn nghe vậy lập tức xì xào bàn tán, nhìn về phía Hàn Hạp.

Hàn Hạp ngừng cười, khẽ nhíu mày.

- Cậu Bạch, cậu có chứng cứ gì mà nói như vậy? Cậu đang chỉ trích cách làm người của tôi sao? Cậu không có bằng chứng lại hắt nước bẩn là đạo lý gì! Chẳng lẽ cậu tới tìm tôi bàn chuyện hợp tác, tôi phải chờ bên các cậu, lại chủ động cắt một phần thị trường cho các cậu mới được sao? Vậy khó tránh khỏi quá ngang ngược rồi! Cậu làm kinh doanh như vậy, chúng tôi ngồi đây còn ai dám bàn chuyện hợp tác với cậu chứ!

Hàn Hạp miệng lưỡi độc ác, không ngờ lại trực tiếp muốn kéo đám người Lục Vân, Giả Thành Sơn, Đổng Thiên Lộ ra mặt, xây dựng Bạch Tiểu Thăng thành một người hợp tác tệ hại.

Cho dù bọn họ không tin nhưng trong lòng cũng sẽ có chút mâu thuẫn với cậu. Đây cũng là hậu quả cậu tự chuốc lấy.

Hàn Hạp nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong lòng cười lạnh.

Nếu hôm nay Bạch Tiểu Thăng chủ động hạ thấp tư thế trao đổi với ông ta, đồng thời xin lỗi về chuyện con trai của ông ta, cho ra một lời giải thích nào đó, Hàn Hạp cũng không đến mức làm như vậy.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng này hình như muốn bôi nhọ Hàn Hạp trước mặt mọi người!

Không thấy đám người Đổng Thiên Lộ nói với giọng điệu khó chịu sao?

Hàn Hạp là một người không muốn chịu thiệt, tất nhiên nhằm vào chỗ yếu hại của Bạch Tiểu Thăng, không hề khách sáo mà đâm xuống.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa trả lời, phía sau Hàn Hạp bỗng nhiên có người mở miệng:

- Cha tôi nói không sai!

Mọi người kinh ngạc nhìn sang.

Hàn Hạp cũng xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy Hàn Tử Trí đứng sau lưng ông ta, cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Các tiền bối trong giới kinh doanh, Bạch Tiểu Thăng này thấy chúng tôi kinh doanh tốt trên một vài lĩnh vực, lại phái người đòi chia một chén súp. Sau khi nói chuyện không hợp với chúng ta thì đi hắt nước bẩn khắp nơi, nếu như trước đây các ngài nghe được anh ta nói gì về chúng tôi thì tuyệt đối không thể tin được.

Hàn Tử Trí nói dứt lời lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cười lạnh nói:

- Tôi nói này ngài Bạch, anh có ý đào việc kinh doanh của những doanh nghiệp khác, tôi thấy anh đừng nghĩ tới nữa. Nhà họ Hàn chúng tôi sẽ không nhường một bước nào, còn có rất nhiều doanh nghiệp địa phương trợ giúp nữa, các người rút về mới là con đường ra duy nhất đấy. Chúng tôi đã khống chế hoàn toàn rồi. Sợ rằng tiếp tục nữa, những vụ kinh doanh của các người sẽ thất bại, trở thành trò cười trong ngành mà thôi. Tôi biết danh hiệu của Bạch Tiểu Thăng anh rất lớn, lần này mang đá đập chân của mình lại không tốt rồi, cũng làm trò cười cho các tiền bối trong ngành đang ngồi đây.

Hàn Tử Trí giễu cợt Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt mọi người.

- Ôi, Tử Trí, ở trước mặt nhiều người lớn tuổi như vậy, sao đến lượt con nói chuyện chứ? Còn không lui xuống!

Hàn Hạp chờ Hàn Tử Trí nói xong, mới giả vờ nghiêm mặt quát.

- Vâng, cha.

Hàn Tử Trí ngoan ngoãn lùi sang bên cạnh cha mình, dù sao lời muốn nói cũng đã nói rồi.

Ở trước mặt nhiều nhân vật lớn như vậy mà chỉ trích Bạch Tiểu Thăng, thật khiến cho hắn có cảm giác "thoải mái".

Mọi người không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười, hoàn toàn không có cảm xúc nào trước những lời nói này.

- Ngài Hàn, các ngài nói xong chưa?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Hàn Hạp mỉm cười nói:

- Tôi ăn nói vụng về, không giỏi tranh chấp với người khác bằng lời nói. Nói cách khác - có thể làm thì tôi sẽ cố gắng không nói nhiều lời vô ích.

Bạch Tiểu Thăng nói xong liền lấy ra điện thoại di động của mình ra, đặt ở trên bàn.

Trên điện thoại di động của anh sáng lên, phía trên là từng dữ liệu vừa được gửi đến.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn và mỉm cười nói:

- Ngài Hàn, sao ngài không xem điện thoại di động của mình đi? Nếu chẳng may trong nhà có chuyện thì sao?

Hàn Hạp nhìn vẻ tươi cười của Bạch Tiểu Thăng, không hiểu trong lòng lại căng thẳng.

Hay là những doanh nghiệp của Bạch Tiểu Thăng vẫn luôn không có động tác gì đã bỗng nhiên hành động rồi!

Trong lòng Hàn Hạp căng thẳng.

Những doanh nghiệp kia không cướp được thị trường, chẳng lẽ muốn bình sứt không sợ mẻ, gây phiền toái cho bên mình sao?!

Bất kể Bạch Tiểu Thăng có phải đang phô trương thanh thế không, lúc này Hàn Hạp lập tức sờ vào điện thoại di động của mình.

Lúc này ông mới chú ý thấy điện thoại di động của mình vẫn luôn rung, chỉ là ở đây náo nhiệt nên ông ta không để ý thôi.

Hàn Hạp thấy trên điện thoại di động của mình có rất nhiều tin nhắn gửi đến, cũng có nhiều cuộc gọi nhỡ.

Có chuyện gì vậy?

lúc này Hàn Hạp không tiện nghe điện thoại, chỉ có thể vội vàng mở tin nhắn ra đọc.

Mỗi tin nhắn đều là nội dung cầu cứu!

Hàn Hạp xem, gương mặt dần dần trắng bệch.

Ở phía đông và phía nam của Trung Quốc, nhà họ Hàn có hơn ba mươi công ty con, cho tới nay đều chống đỡ mạch máu kinh tế của bọn họ.

Nhưng vào lúc này, tất cả những sản nghiệp kinh doanh đó không ngờ đều đang cầu cứu!

Từ khi ông ta chuyển điện thoại sang chế độ im lặng đến giờ còn chưa đến một tiếng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Hàn Hạp cảm giác đầu óc trống rỗng.

Hàn Tử Trí thấy thế, cũng cầm điện thoại di động lên xem, hoảng sợ biến sắc.

Có không ít người không liên lạc được với Hàn Hạp, cũng tìm cách đến tin nhắn tới cho hắn.

- Mấy ngày qua, ngài Hàn chắc chắn rất quan tâm tới những doanh nghiệp của tôi. Thật ra tôi đang bận, nhưng không phải bận vì thị trường ở phía tây. Nếu ngài Hàn không muốn hợp tác với chúng tôi ở thị trường mới, vậy tôi cũng chỉ có thể ở một vài thị trường cũ... làm cho nhà họ Hàn phải lùi bước! Cho các ngài chuyên tâm mở thị trường mới ở phía tây thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Trong đầu Hàn Hạp chấn động.

Ông ta đã hiểu rõ, mấy ngày qua Bạch Tiểu Thăng không phải không làm gì, mà tập trung sức lực đi xử lý thị trường quan trọng ở phía đông và phía nam của nhà họ Hàn.

Nhưng quan trọng là Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể chỉ dựa vào khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc lại làm được những điều này!

Còn làm cho những doanh nghiệp nhà họ Hàn hoàn toàn không phát hiện ra?

Một tuần lễ, điều này căn bản là không thể!

Hàn Hạp không nghĩ ra.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng đã làm được!

- Mọi người, tất cả mọi người đều thấy được đấy, Bạch Tiểu Thăng cậu ta là người thế nào! Hợp tác không thành lại ngầm hãm hại. Tất cả mọi người tuyệt đối không thể hợp tác với người như cậu ta!

Hàn Tử Trí cũng sợ hãi, không nhịn được kêu lên với đám người Lục Vân.

Đám người Lục Vân nhìn cha con bọn họ với vẻ mặt buồn cười.

- Ngài Hàn thật sự cho rằng tôi hoàn toàn không mượn ngoại lực, chỉ tốn một tuần lễ là có thể khiến nhà họ Hàn rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy sao?

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói.

Hàn Hạp nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn ánh mắt sâu xa của đám người Lục Vân, nghĩ đến những điểm không thích hợp mà mình nhận thấy được từ tất cả mọi người trước đó, ông ta lập tức choáng váng, mạch máu trên đầu lại căng ra.

Chẳng lẽ những người ở chỗ này đều đám Bạch Tiểu Thăng sao?!

Sao có thể như vậy được!

Hàn Hạp cảm giác cả người lạnh giá, giống như rơi vào hầm băng.

Đang lúc này, xung quanh chợt ồn ào.

Có người kêu lên:

- Cục trưởng Hầu tới...

Hàn Hạp nghe vậy, trong mắt lóe lên chút sức sống.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu dám! Vào giờ phút mọi người một lòng đoàn kết này mà ném đá giấu tay, làm nội chiến với doanh nghiệp của tôi! Được, được, được, tôi phải mời cục trưởng Hầu tới phân xử công bằng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận