Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1554: Chúng ta là bạn bè! (2)

Đối mặt với hai người đang tha thiết chờ mong này

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cười cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng

Có lẽ cái vấn đề này cũng chỉ có một mình Bạch Tiểu Thăng mới có thể giải đáp được.

- Tôi á, có lẽ là do trời phú đi.

Bạch Tiểu Thăng dưới con mắt mong đợi của mọi người, không nhanh không chậm phán một câu.

Cao thủ trời sinh?

Trần Phi Ngư nhịn không được quăng ánh mắt khinh bỉ qua.

Bạch Tiểu Thăng đã từng nói với chính mình bớt coi mấy cái tiểu thuyết võ hiệp với tiểu thuyết huyền huyễn đi, vậy mà bây giờ bản thân hắn lại đi nói mấy lời huyền diệu khó giải thích như vậy, còn hơn cả mấy cái tiểu thuyết đó nữa đó.

- Wow

Đổng Thiên Tú lắc lắc đầu, vỗ tay

- Mấy câu cậu nói tôi cũng không biết cậu đang khiêm tốn hay đang khoe khoang nữa.

Mọi người vốn cũng không muốn bình luận gì về chuyện này nhưng mà bây giờ lại bị mấy lời nói của Đổng Thiên Tú chọc cười.

Lôi Nghênh yên lặng cầm một quả táo từ trong dĩa trái cây được đặt trên dãy bàn tinh xảo kia kên, giơ giơ cho Đổng Thiên Tú xem rồi nói

- Tú nhi, em ăn táo không? Anh gọt cho em một trái nha?

Hiếm khi mà đến cả Lôi Nghênh cũng bắt đầu nói đùa.

Mọi người cùng nhau cười ha ha.

Thật ra mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng đã không muốn chủ động nói thì đám người Trần Phi Ngư cũng không tiếp tục hỏi tới làm chi.

Giữa con người với con người, cho dù là giữa bạn bè với nhau thì cũng cần phải có một không gian riêng tư của chính mình

Mọi người bắt đầu thay đổi đề tài nói chuyện, bắt đầu lấy đồ ăn hợp ý rồi đem về bàn ngồi ăn, nói nói cười cười, ngược lại cũng rất là vui vẻ

Ăn xong cơm chiều, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng vẫn tụ tập lại một chỗ với hai người kia, bắt đầu uống bia chơi đánh bài.

Vì làm cho không khí náo nhiệt hơn, họ cũng mở TV lên.

Sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy tin tức đầu tiên trên đài tin tức.

- Ở thành phố Vân Bắc, cảnh sát được một người dân báo cáo đã bắt được một tổ chức phạm tội, những thành viên trong tổ chức này có nghi vấn vi phạm nhiều điều luật khác nhau, hiện tại đang tiến hành thẩm vấn để xác minh làm rõ.

Mà hình ảnh đưa tin thì chính là mấy người bị đánh tới mặt mũi bầm dập, cho dù đã bị che mờ đi nhưng vẫn có thể để người xem nhận ra điều này.

- Cái này đúng là ác giả ác báo mà!

Đổng Thiên Tú vứt ra con bài tẩy của mình vui rạo rực la lên

- Ha ha ah, tôi lại thắng nữa rồi.

Tên này từ lúc vừa mới bắt đầu chơi đã bắt đầu thổi phồng chính bản thân mình đã đi qua không biết bao nhiêu sòng bạc, từng đại sát bốn phía, lợi hại vô cùng, lúc bắt đầu chơi bài cũng biểu lộ ra được một chút xíu tài năng.

Nhưng mà đây cũng chỉ là bởi vì Bạch Tiểu Thăng không muốn chơi ăn gian mà thôi, nếu hắn thật sự nhờ sự giúp đỡ của Hồng Liên, lại kết hợp với mấy lá bài trên tay hắn và những con bài đã được đánh ra cũng sẽ suy đoán được những quân bài nằm trên tay đối phương, thêm vào việc quan sát biểu tình và lời nói của đối thủ thì muốn thắng bài không phải là chuyện quá đơn giản rồi sao!

Đương nhiên, nếu chơi bài cùng bạn bè mà còn giở thói gian lận thì cũng quá bỉ ổi rồi.

Trong TV, sau khi phát xong tin tức này thì bắt đầu phát tới bản tin kinh tế, các loại thay đổi, biến động của các lĩnh vực kinh tế, cái gì cũng có đủ, có khi còn có một vài phát biểu tranh cãi của các chuyên gia trong lĩnh vực nào đó nữa.

Đổng Thiên Tú la nhỏ hét to mà chơi bài, vậy mà không ngờ còn có thể bỏ vào lỗ tai mấy cái tin tức này, có lúc gật đầu, có khi lại lắc đầu mà bình phẩm một hai câu.

- Ừ, ông già này nói nghe cũng thật thú vị, ngành sản xuất lên thì ngay cả heo đều có thể bay, ngành sản xuất không được thì heo lại ngã chết...

- Tên chuyên gia này nói mấy câu vô nghĩa nha, toàn là lừa dối người khác mà thôi, ngay cả hắn ta còn không lo lắng nữa kìa, theo tôi thấy thì...

Mấy lời nói của Đổng Thiên Tú nhìn cứ như là thuận miệng nói bừa nhưng lại cực kỳ trùng khớp với phán đoán của Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như không phải người có nắm bắt và hiểu biết sâu rộng ở nhiều lĩnh vực thì rất khó mà có thể đưa ra phán đoán nhanh đến như vậy!

Hơn nữa, mỗi câu mỗi lời, vậy mà đều nói trúng hết.

Người này quả nhiên không phải hạng tầm thường

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà nhìn chăm chú Đổng Thiên Tú một hồi.

Mà bản tin kinh tế cũng đã nói đến một cái nội dung vô cùng trọng tâm rồi —— “Cuộc chiến giữa Đằng Vân và Mã Dược”!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được tập trung nhìn xem

Mà một người không hề quan tâm đến tin tức kinh tế như Trần Phi Ngư cũng lập tức nhìn qua.

Trong tin tức nói, Đằng Vân đã liên hiệp với rất nhiều công ty, tổ chức trận tuyến liên minh nhưng mà vẫn không có cách nào địch lại Mã Dược và hai công ty liên kết với nó.

- Đằng Vân thì muốn thành lập một trận tuyến hợp tác khổng lồ, mà bên Tập đoàn Mã Dược thì lại trung thành tuyệt đối với cái ý nghĩ chỉ làm bạn với những kẻ mạnh, từ thế cục hiện tại mà xem thì là bên Mã Dược chiếm được ưu thế rất lớn, thậm chí rất nhiều công ty xí nghiệp trọng tâm dưới sự lãnh đạo của Đằng Vân cũng đang gặp phải phiền phức rất lớn.

Trong TV, một vị chuyên gia đang lải nhải phân tích

- Đây là người cầm khiên kẻ cầm đao đối đầu với nhau sao, nhưng mà trên đời này làm gì có phòng ngự nào mà không thể phá được cơ chứ, chỉ cần đao đủ cứng, đủ nhanh, đủ mạnh và đủ độc!

Đổng Thiên Tú nói xong mấy lời này thì bỗng nhiên bộc phát ra tiếng cười to, la lên

- Vương nổ!

Mấy người Bạch Tiểu Thăng cùng với Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư uống rượu đánh bài đến nửa đêm, tất cả đều là người trẻ tuổi, lại tính khí hợp nhau, tất nhiên trò chuyện thật vui vẻ.

Sau cùng, tất cả mọi người đều mệt mỏi không chịu được, lúc này mới hạ màn, từng người trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Suốt đêm bình yên không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng bị tiếng đập cửa đánh thức, sau khi đứng lên mới phát hiện Lôi Nghênh đã không ở trong phòng, đối với việc này Bạch Tiểu Thăng cũng không ngoài ý muốn.

Lôi Nghênh vốn dĩ có thói quen sáng sớm đều phải luyện tập, Bạch Tiểu Thăng cũng biết rõ ràng. Chẳng quản có là xuân hạ thu đông, dù cho gió sương mưa tuyết, cũng không quan tâm thái dương hé lộ vài tia nắng sớm, chung quy Lôi Nghênh cũng sẽ điều chỉnh thời gian của mình, trong lúc trời tờ mờ sáng sẽ đi ra ngoài rèn luyện, chưa bao giờ ngừng lại.

Kỳ thực, Bạch Tiểu Thăng cũng là một người chăm chỉ, nếu không phải bởi vì đêm qua uống rượu hơi nhiều một chút thì hắn cũng sẽ không thức dậy muộn đến như vậy.

Đương nhiên, cũng có một chút ảnh hưởng do sai lệch múi giờ, mặc dù nó cũng không lớn lắm.

Lúc trước mấy người Bạch Tiểu Thăng từ Châu u về nước, lúc đặt vé, ở phương diện thời gian, hắn đã đặc biệt tính toán thời gian thật tốt tới mua.

Nhân lúc ngồi trên máy bay rảnh rỗi lại bị cơn mệt trên đường ập tới lập tức ngủ luôn, cộng với việc chênh lệch múi giờ, hơn nữa lại là người trẻ tuổi, thân thể có sức đề kháng dồi dào, vào trong nước một lúc ăn uống nghỉ ngơi chốc lát cũng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

Ngược lại, mấy người Bạch Tiểu Thăng đi nước ngoài, lúc ở Châu u cứ luôn bận rộn, đêm ngày điên đảo, mệt mỏi rã rời mới đi ngủ, vừa lấy lại chút tinh thần liền lập tức làm việc, cứ như vậy mà tuần hoàn.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng rời giường đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, hắn lập tức thấy Đổng Thiên Tú đang đứng trước cửa cười híp mắt, một tay xách túi nylon, tay còn lại thì cầm bánh quẩy ăn đến là ngon lành.

- Có đói bụng không? Tôi đem đồ ăn sáng tới cho cậu nè!

Đổng Thiên Tú giơ giơ chiếc túi trong tay lên, vừa nói vừa nhai bánh,

- Đối diện khách sạn có một cửa tiệm bán đồ ăn sáng, bánh quẩy vừa mới chiên xong, sữa đậu nành vẫn còn nóng hổi, đặc biệt thơm ngon!

- Đến đến, mau vào đây!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thăng ngửi được mùi thơm của thức ăn, nó làm cho cái bao tử của hắn cũng phải lên tiếng kháng nghị, vươn tay cầm lấy chiếc túi trong tay Đổng Thiên Tú, vừa gọi hắn đi vào vừa cúi đầu nhìn chiếc túi, nói với vẻ ngạc nhiên,

- Sao cậu chỉ mua có hai phần thôi vậy? Chỉ có cậu và tôi thôi à? Ở trong phòng tôi còn có một người đấy, chẳng những thế hai cô gái ở đối diện cũng chưa có ăn đâu.

Bạch Tiểu Thăng không thèm khách khí với Đổng Thiên Tú chút nào, cách nói chuyện giống như giữa những người bạn cũ với nhau vậy.

Cho dù chỉ mới tiếp xúc với nhau một ngày hôm qua thôi, đối với người khác mà nói, khó có thể nhận rõ lòng của một người chỉ trong thời gian ngắn, nhưng với ánh mắt và cảm giác của Bạch Tiểu Thăng thì bấy nhiêu là đủ rồi.

Bạch Tiểu Thăng thật tâm cảm thấy Đổng Thiên Tú là một người đáng giá kết giao.

Tuy rằng bình thường Đổng Thiên Tú khá là đáng ghét, không biết điều, nhưng một khi người bên cạnh gặp nạn, mặc kệ có nhận biết hay không, hắn cũng sẽ là người đầu tiên đứng ra, cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện lâm trận bỏ chạy.

Đây là phẩm chất cực kỳ khó có được!

Hơn nữa là, thời điểm chơi bài ngày hôm qua, khi nghe tin tức kinh tế, Đổng Thiên Tú có quan điểm và phán đoán ở rất nhiều phương diện đều lạ kỳ và tinh chuẩn, thậm chí không thua gì so với mấy ông chủ nhà xí nghiệp kinh nghiệm lão luyện. Có lẽ đây chính là thiên phú dị bẩm của hắn, biết đâu một ngày kia năng lực của hắn phát triển, nhất định sẽ khiến người ta phải tán thưởng không thôi.

Một người vừa có nhân phẩm đáng tin lại có năng lực như vậy, nếu không làm bạn bè thì quả thực quá đáng tiếc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận