Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2548: Kết quả đã định (2)

Phát hiện ngay cả cô nhóc này cũng để ý đến tâm trạng của mình, Bạch Tiểu Thăng cũng bắt đầu điều chỉnh một chút.

Blanche dịch người ra xa, quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới. Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn cô ta, không biết vì sao cô ta cứ nhìn mình như vậy.

- Anh nói chuyện và làm việc luôn với vẻ chí hướng cao xa như thế sao?

Blanche bỗng nhiên nói.

Bạch Tiểu Thăng nghe được vấn đề này thì có phần khó hiểu, sau đó nhìn về phía trước, thản nhiên nói:

- Tôi có chí hướng cao gì chứ? Sao bản thân tôi lại không biết thế.

Blanche nghe vậy thì không nhịn được bĩu môi.

Có chí hướng cao gì à?

Một Phó chủ tịch dạy cấp dưới ăn vạ đòi tiền ngay tại hiện trường thoạt nhìn không hợp với những người già xung quanh, cũng không hợp với đám người Phó chủ tịch,

Cái này chẳng lẽ không gọi là chí hướng cao sao...

- Ngài Bạch, tôi nói cho ngài biết, về sau tôi sẽ trở thành Giám đốc điều hành của Phó chủ tịch mới, tới tổng bộ để rèn luyện, chúng ta sẽ có cơ hội giao tiếp nhiều. À, tôi không quen lắm với bên này. Đến lúc đó còn phải tham khảo ý kiến của ngài nhiều hơn đấy.

Blanche lại khẽ nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ liếc mắt nhìn cô ta, không nói có đồng ý hay từ chối.

Blanche lại cười nhạt như đã ăn chắc anh rồi.

Mọi người nhanh chóng đến "Nguyệt Cung".

Bạch Tiểu Thăng ở trụ sở chính của tập đoàn không lâu, trước đây cũng chỉ mới đến "Nguyệt Cung" có một lần, lần này xem như là lần thứ hai.

Tập đoàn Chấn Bắc dù sao cũng là tập đoàn tài chính lớn bắt đầu khởi nghiệp ở Trung Quốc, ở tổng bộ người Trung Quốc chiếm phần nhiều.

“Nguyệt Cung" cũng mang phong cách thuần túy của Trung Quốc, lấy điều này để thỏa mãn sở thích của mọi người.

Ở tầng này của tòa nhà lớn cao chọc trời có một đại sảnh cao mấy mét được trang bị điều hòa ổn định nhiệt độ. Khu vực ở giữa có thể so với công viên quảng trường nhỏ, thật sự nhổ một gốc Nguyệt Quế cực lớn để tạo ra cảm giác tiên khí.

Ngoài ra, đình đài lâu các, cầu nhỏ suối nhỏ cần đều có.

Làm nhà hàng có môi trường và trạng thái phát triển trong tòa nhà lớn cao chọc trời này, ở đây tuyệt đối được xem là tuyệt nhất.

Ôn Ngôn sớm đã đánh tiếng trước với bên này, hôm nay "Nguyệt Cung" không mở cửa kinh doanh, chỉ tiếp đón riêng nhóm người Kurt và Blanche.

Ngoại trừ hai anh em này, ngay cả những người đi theo bọn họ cũng sẽ được thu xếp cho đến ăn cơm ở bên này.

Thật ra phòng tiệc dành cho bảy người này có diện tích không lớn, dù sao một bữa cơm cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Phòng tiệc tuy nhỏ nhưng mọi thứ trang trí bên trong đều đặc biệt không tầm thường, đều được sắp xếp lại, có vẻ đẹp tao nhã lại tinh tế.

- Nơi đây đúng là không tệ, xem ra sau này tôi phải thường xuyên tới mới được.

Kurt vẫn mỉm cười hòa nhã nói.

- Có thể thường xuyên tới, ngài sẽ thích món ăn ở đây thôi.

Ôn Ngôn cũng cười nói.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Ôn Ngôn lại bảo nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên.

Cho dù đều là thức ăn kiểu Trung Quốc, nhưng vẫn có thức ăn u Tây được đưa lên. Trên bàn ăn, mọi người cụng ly đổi đèn, bầu không khí thật ra cũng dần tăng lên.

Trong lúc ăn cơm, Kurt lại chú ý tới Bạch Tiểu Thăng, lại mời rượu, lại cười nói, dáng vẻ như sẵn lòng kết giao thân thiết.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười, ứng phó thỏa đáng.

Ôn Ngôn nhìn thấy cảnh tượng như thế liền mỉm cười.

Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Ngôn đặt ở trên bàn tiệc bỗng nhiên đổ chuông, anh ta cầm lên xem rồi áy náy cười nói với Kurt.

- Tôi đi nhận cuộc điện thoại đã, các ngài Kurt cứ từ từ ăn, từ từ trò chuyện nhé.

- Được.

Kurt mỉm cười gật đầu.

Ôn Ngôn đứng dậy rời chỗ, Bạch Tiểu Thăng nhìn theo anh ta rời đi, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Trải qua sự cắt ngang do Ôn Ngôn rời đi, một vị Phó chủ tịch bên cạnh alij tiếp lời nói chuyện với Kurt.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế liền tìm một cơ hội cũng lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng tiệc.

Bạch Tiểu Thăng rời đi, trong số những người đang ngồi cũng có mấy người nhìn thấy nhưng không để ý lắm. Bản thân Blanche cũng chỉ liếc nhìn rồi vùi đầu chìm đắm trong món ăn ngon Trung Quốc.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng ra khỏi phòng tiệc và đứng ở cửa, ánh mắt thoáng tìm kiếm liền nhìn thấy mục tiêu, bước nhanh tới.

Chờ tới lúc Bạch Tiểu Thăng đi tới, Ôn Ngôn ở đó cũng vừa nói chuyện điện thoại xong, vừa xoay người liền nhìn thấy anh.

- Tiểu Thăng, sao cậu cũng đi ra?

Ôn Ngôn mỉm cười hỏi.

- Tôi có vài câu muốn nói với anh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh rồi chỉ tay vào một cái đình nhỏ cách đó không xa:

- Ở đó không có ai, chúng ta tới đó nói chuyện đi.

Ôn Ngôn liếc nhìn qua và gật đầu.

Hai người không lên tiếng, một trước một sau đi tới trong đình nhỏ bên kia.

Sau khi dừng lại, Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào Ôn Ngôn, trầm giọng nói:

- Lúc này, nghị quyết bên phía Hội đồng quản trị đã được thông qua, có thể phái người tới tiếp nhận chức vụ và công việc của Ma Căn.

- Nhưng điều này có hơi khác với những gì anh đã nói với tôi trước đây.

Bạch Tiểu Thăng nói ngay vào điểm chính:

- Anh nói sẽ từ chối người của Chủ tịch hội đồng quản trị, để cho người trong Hội đồng quản trị chống lại người được phái qua, thứ nhất là giải quyết dã tâm của Hội đồng quản trị muốn vào ban quản lý đang dần dần tăng mạnh, thứ hai cũng có thể phân hóa nội bộ của bọn họ.

- Không sai, là tôi nói vậy.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, Ôn Ngôn gật đầu thừa nhận.

Bạch Tiểu Thăng tùy tiện nói:

- Nhưng sau đó người nào được phái qua lại căn bản không được đưa ra thảo luận! Như vậy anh làm sao bảo đảm người tới nhất định là người trong Hội đồng quản trị bên phía chống lại!

Một hòn đá ném hai chim, thậm chí một hòn đá ném nhiều con chim, đây mới là nguyên nhân khiến Bạch Tiểu Thăng đồng ý với kế hoạch của Ôn Ngôn.

Nếu chỉ đơn thuần làm cho Hội đồng quản trị đạt được mong muốn, lấy "Sơ hở" thay thế cho "bịt kín", để giảm bớt dục vọng ngày càng tăng lên của bọn họ, Bạch Tiểu Thăng sẽ do dự, sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp hỏi Ôn Ngôn điều này, cũng không phải đang chất vấn gì, mà từ sau khi đồng ý, trong lòng anh cứ có cảm giác không thoải mái.

Cùng lúc anh muốn tin tưởng Ôn Ngôn, mặt khác anh lại cảm thấy thao tác như vậy tồn tại vấn đề.

- Vừa rồi chúng ta không có đề tài thảo luận, không có nghĩa là sẽ không đạt được chuyện này. Cậu cũng biết, có vài thứ không thích hợp để trực tiếp nói ra ngoài!

Ôn Ngôn nhìn thẳng vào mắt Bạch Tiểu Thăng và bình tĩnh nói:

- Cậu tin tôi đi, tôi sẽ đi nói chuyện với bọn họ, về phần đàm phán thế nào thì cậu không cần để ý tới. Chỉ cần biết rằng cuối cùng bọn họ nhất định sẽ đồng ý! Nếu bọn họ không đồng ý, tôi cũng sẽ nghĩ cách khiến cho bọn họ đi vào khuôn khổ!

- Anh dám bảo đảm điều này sao?

Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần hỏi.

- Tôi dám bảo đảm điều này!

Ôn Ngôn vô cùng chắc chắn.

Nói thì cũng nói, vào giờ phút này hai người đều có phần không kìm chế được cảm xúc.

Nhưng hai người đều nhanh chóng ý thức được điểm này, lập tức cùng im lặng để hóa giải tâm trạng, để tránh rơi vào tranh cãi.

- Nói chung, cậu hãy tin tôi!

Cuối cùng là Ôn Ngôn mở miệng trước.

Bạch Tiểu Thăng nhìn anh ta rồi chậm rãi nói:

- Nếu tôi không tin anh, khi biểu quyết, tôi đã không giơ tay đồng ý.

Ôn Ngôn cười:

- Vậy thì cậu hãy tiếp tục tin tưởng đi!

Bạch Tiểu Thăng không lên tiếng, quay đầu liếc nhìn về phía phòng tiệc và hỏi ngược lại anh ta:

- Hi vọng tất cả đều giống như anh nói, hy vọng cuối cùng anh có thể lấy ra một kết quả làm cho mọi người thỏa mãn.

- Tất nhiên rồi!

Ôn Ngôn vỗ nhẹ vào cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, nhìn anh cười:

- Đi thôi, bất kể thế nào, cứ đi vào nhà hàng ăn xong lại nói tiếp.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Hai người lại quay về phòng tiệc. Sau khi bọn họ vào cửa, Kurt vừa thấy bọn họ lập tức mỉm cười nâng chén, cao giọng nói:

- Hai vị không ở đây đã tránh hai chén rượu rồi, có phải nên phạt một chén không?

Ôn Ngôn cười, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Xem đi, chúng ta vừa ra ngoài, quay lại đã gặp phải rắc rối lớn thế nào.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Vậy thì uống đi.

Hai người lại ngồi vào chỗ, cùng uống rượu với mọi người.

Một bữa cơm ăn gần một tiếng. Sau khi ăn cơm xong, Kurt lại dẫn theo Blanche chào từ biệt mọi người, nói còn phải quay về Hội đồng quản trị, không làm phiền bên này nữa.

Sau khi tiễn anh em Kurt đi rồi, mọi người đều rời đi.

Bạch Tiểu Thăng trở về phòng làm việc của mình.

Cho dù nhận được lời hứa hẹn của Ôn Ngôn nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng anh tự nhiên thấy nôn nóng mãi.

Bạch Tiểu Thăng đối mặt với bàn làm việc, trong lòng không nhịn được khẽ thì thào:

- Hi vọng chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều, hi vọng kế hoạch của Ôn Ngôn thuận lợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận