Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1564: Cô gái này quả thật khó chơi (1)

- Đổng tổng, thật ngại quá, vừa nãy tôi đã thất lễ rồi.



Mã Thiên Kình điều giải tâm tình một chút, dùng thái độ thân sĩ nói chuyện, sau đó chỉ vào Đổng Thiên Tú,



- Gã người làm này cũng quá mức lỗ mãng, hất rượu đầy người tôi, cô hãy nhìn xem, đã thành bộ dáng gì rồi, tôi lại không mang theo quần áo để tắm rửa thay đổi. Khiến cho tôi cảm thấy ngại ngùng khó có thể tiếp tục trò chuyện với cô, bằng không thì chính là không tôn trọng cô rồi. Hay là hôm khác chúng ta bàn lại được không?

Mỹ nữ ngồi trên ghế salon chính là chị gái của Đổng Thiên Tú và cũng là người cầm lái của tập đoàn Đổng gia—— Đổng Thiên Lộ.

Lúc này, nàng bình tĩnh nhìn Mã Thiên Kình, nhìn thằng em trai đứng sau lưng Mã Thiên Kình lặng lẽ nháy nháy mắt với mình, trên mặt hiện ra nụ cười bình thản.

- Đang nói chuyện thật tốt sao lại phải đi? Hôm khác chưa chắc tôi đã có thời gian rảnh, bây giờ nói cho xong luôn đi.



m thanh của Đổng Thiên Lộ như tự nhiên, lộ ra ma lực lớn lao, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

- Vậy để tôi đi sửa soạn lại một chút?



Mã Thiên Kình nói, ý tứ trong lời nói của hắn là muốn Đổng Thiên Lộ phái người tìm cho mình một bộ quần áo thích hợp để thay.

Như vậy coi như lễ phép một chút, bản thân mình cũng có thể thoải mái hơn.

- Không cần, như vậy rất tốt. Tôi thấy trước tiên anh cũng không cần đi phòng rửa tay nữa, chúng ta nắm chặt thời gian trò chuyện thêm hai câu, sau khi nói xong, lát nữa tôi còn có việc cũng không có thời gian.



Đổng Thiên Lộ cười nói, giơ ngón tay trắng nõn như ngọc lên chỉ Đổng Thiên Tú,



- Cậu, qua đây, đứng sau lưng tôi.

Đổng Thiên Tú theo tiếng mà động, giả vờ ngoan ngoãn chạy tới, đứng phía sau ghế sô pha của chị.

Mã Thiên Kình cổ quái nhìn Đổng Thiên Tú.

Hắn cũng không cho rằng Đổng Thiên Tú là em trai Đổng Thiên Lộ, theo hắn thấy, em trai Đổng Thiên Lộ sao có thể đi bưng trà rót nước, tới chào hỏi khách khứa được.

Thế nhưng khi thấy Đổng Thiên Tú chạy tới, đứng phía sau Đổng Thiên Lộ, ánh mắt Đổng Thiên Lộ nhìn người nọ còn có mấy phần "ôn nhu" .

Mã Thiên Kình bỗng nhiên có chút "đã hiểu", sâu trong mắt lóe ra một tia ý vị thâm trường.

Đổng Thiên Lộ vẫn chưa lập gia đình, nhưng không hẳn sẽ không có "nhân tình" !

Làm một phương bá chủ trong giới kinh doanh, cô ta sẽ thiếu đàn ông sao? !

Mã Thiên Kình đây là suy bụng ta ra bụng người.

Có điều nhìn thấy Đổng Thiên Tú, hắn lại không khỏi oán thầm, cảm thấy gã đàn ông kia còn không bằng chính mình.

- Thế nào, Tiểu Mã tổng không muốn nói chuyện tiếp sao?



Đổng Thiên Lộ thấy Mã Thiên Kình chậm chạp không cử động, nhàn nhạt cười một tiếng, dò hỏi.

- Không không, đồng ý, đồng ý!



Mã Thiên Kình cũng không dám nói nửa chữ “không” với Đổng Thiên Lộ, lúc này cũng không đi phòng rửa tay nữa chỉ đành nhịn cơn khó chịu vì cả người ướt sũng và đầy mùi rượu xuống, trở về chỗ ngồi của mình.

Trong lúc đó, Mã Thiên Kình nhịn không được lườm Đổng Thiên Tú một cái.

Đổng Thiên Tú đứng nghiêm, giả dạng giống như người hầu.

Mã Thiên Kình cũng tin tưởng vững chắc phán đoán của mình.

Đổng Thiên Tú biết chị gái sắp đặt gã như vậy, tất có tính toán, cho nên trước cứ phối hợp.

- Chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện đi.



Đổng Thiên Lộ mở miệng trước tiên.

- Được, được.



Mã Thiên Kình gật đầu.

Hắn đưa mắt nhìn Đổng Thiên Tú, thấy Đổng Thiên Lộ cũng không lên tiếng, chắc chắn người này ở đây cũng không sao, cũng liền không có nói thêm cái gì.

Đàm phán tiếp tục, kỳ thực chính là yêu cầu của Đổng Thiên Lộ.

Cuộc trò chuyện lần này kéo dài suốt hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lúc ấy Mã Thiên Kình, khó chịu muốn chết.

Rượu vang đỏ thấm ướt áo dính bết vào thân thể, cái loại cảm giác ẩm ướt nhớp nháp này quả thật vô cùng khó chịu, chẳng khác nào có vô số con kiến nhỏ đang bò tới bò lui trên da, hắn thì lại không thể thò tay ra gãi, càng không thể cứ nhấp nha nhấp nhỏm trên ghế salon được, chỉ có thể nhịn, có điều thời gian càng dài hắn càng thêm khó chịu.

Hết lần này tới lần khác, những điều Đổng Thiên Lộ nói đều là những thứ rất trọng yếu, hắn không nghe cũng không được.

Mã gia cùng với Đổng gia đang trong lúc đối kháng với Đằng Vân hệ, đúng là đồng minh không giả, nhưng đồng minh này cũng không phải miễn phí đến không, dù sao cứng rắn trực tiếp đối đầu với Đằng Vân hệ mà không có đủ chỗ tốt thì ai lại đi làm.

So với thái độ không tồi lúc đầu của Đổng Thiên Lộ, cô ta bây giờ, bất kể là giọng điệu hay điều kiện, đều có hơi hùng hổ dọa người.

Có rất nhiều chuyện Mã Thiên Kình đều không làm chủ được, hơn nữa cơn khó chịu trên người khiến hắn ứng phó càng thêm chật vật.

Cho tới sau cùng, Đổng Thiên Lộ rốt cục không tiếp tục nói chuyện, mà chính là cười nhạt một tiếng nói với Mã Thiên Kình,



- Tôi nghĩ, Tiểu Mã tổng vẫn nên quay về đem những chuyện chúng ta đã nói hảo hảo bàn bạc một phen với Mã tổng mới được. Mặt khác. . .

Nghe giọng điệu của Đổng Thiên Lộ nặng lên, Mã Thiên Kình nhịn không được ngưng thần, nhìn vị Đổng tổng khí thế như nữ vương này.

- Liên quan đến toàn bộ điều kiện bên tôi mới nói, tôi muốn tăng giá một thành!



Đổng Thiên Lộ dùng giọng điệu không được phép nghi ngờ nói ra.

Mã Thiên Kình sửng sốt.

Điều kiện vừa nãy cũng đã cao lắm rồi, sao lại đột nhiên tăng giá, cái giá một thành này mà nói cũng không phải là con số nhỏ!

Mã Thiên Kình nhất thời nặn ra nụ cười,



- Đổng tổng, tăng giá? Đây là vì sao?

Đổng Thiên Lộ cong cong đôi môi trơn bóng đầy đặn của mình lên, kéo ra thành nụ cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói,



- Em trai tôi đi Châu u chơi một vòng vừa mới trở về, rất là mệt.

Mã Thiên Kình nhìn nàng chằm chằm, căn bản nghe không hiểu nàng muốn nói cái gì.

Em trai của Đổng Thiên Lộ trở về, thì có quan hệ gì tới việc cô ta tăng giá đâu chứ?

- Em trai tôi mệt như vậy, vừa vào cửa nhà mình, bởi vì một chút sơ suất nho nhỏ đã bị người ta xem như người hầu lên mặt quát lớn là không có mắt, anh nói xem, mặt mũi của nó chẳng phải không có giá trị sao? Hay là mặt mũi Đổng gia tôi, mặt mũi Đổng Thiên Lộ tôi không đáng đồng tiền!

Đổng Thiên Lộ rõ ràng đang cười, trên mặt lại lộ ra một tia sương lạnh, ánh mắt càng giống như đao như kiếm.

Trong nháy mắt Mã Thiên Kình cảm thấy không rét mà run, cảm giác da đầu như muốn nổ tung, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đổng Thiên Tú sau lưng Đổng Thiên Lộ, hồi hộp nói,



- Cậu. . . Cậu ấy là?!

- Này, Tiểu Mã tổng, tôi là Đổng Thiên Tú, là em trai ruột của vị Đổng tổng này, xin chỉ giáo nhiều hơn.



Đổng Thiên Tú mỉm cười chào hỏi với Mã Thiên Kình.

Trong lòng Đổng Thiên Tú thầm than, cô chị của mình thật là xấu xa.

Chỉ vậy thôi đã làm Mã Thiên Kình cả người khó chịu ngồi ở đấy suốt nửa ngày, tuyệt đối là đang giúp mình hả giận đây mà.

Mặt khác, trước mắt chị gã lấy việc gã bị oan ức chỉ là mượn cớ nhằm lên tiếng tăng giá, thoạt nhìn rất "hoang đường", không hề có đạo lý gì đáng nói. Có điều gã hiểu rõ chị mình, phỏng chừng trước khi chị gã ngồi xuống đàm phán, nhất định đã động tâm tư về phương diện này rồi.

Dù sao, liên lụy việc giao tranh với Dược Mã - Đằng Vân, nhà bọn họ cũng sẽ có tổn thất không nhỏ.

Ít nhất phải có gấp đôi tiền lời thì chị gã mới có thể đồng ý tiếp tục.

Mã Thiên Kình trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Đổng Thiên Tú, dại ra hai giây mới đứng dậy, trên mặt nặn ra vẻ tươi cười,



- Hóa ra cậu là em trai của Đổng tổng, thất kính thất kính. Vừa rồi, tôi cũng thật vô ý quá, hi vọng Đổng Tiên sinh thứ lỗi!

Mã Thiên Kình nỗ lực bù đắp, muốn hạ thấp điều kiện xuống.

Mã Thiên Kình lại chuyển hướng sang Đổng Thiên Lộ, giọng điệu mang theo vẻ cầu khẩn,



- Đổng tổng, người không biết không có tội. Tôi cũng không phải cố ý nói như vậy, kính xin cô đừng tăng hợp tác của hai nhà chúng ta lên, huống hồ giữa hai nhà chúng ta còn là. . .

- Tiểu Mã tổng, anh có từng nghe qua câu "nước đổ khó hốt" chưa?



Đổng Thiên Lộ giơ tay lên cắt đứt lời Mã Thiên Kình.

Mã Thiên Kình ngạc nhiên gật đầu.

- Những lời Đổng Thiên Lộ tôi đã nói, giống như nước đã đổ ra, tuyệt đối không bao giờ có chuyện đổi ý!



Đổng Thiên Lộ nói một cách dứt khoát.

- Còn có chính là, thằng em này của tôi, ngoại trừ người trong nhà ra, bất luận kẻ nào cũng không thể khi dễ nó, bằng không sẽ phải trả giá thật lớn. Đây là nguyên tắc của Đổng Thiên Lộ tôi!

- Điều kiện tôi đã ra, Tiểu Mã tổng cứ quay về truyền đạt lại là được, nếu như Mã tổng không đồng ý thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu. Nếu anh đã không làm chủ được cũng không nên cứ ở đây nhiều lời với tôi.

Đổng Thiên Lộ mỉm cười đứng dậy,



- Thằng em này của tôi vừa mới về, đi đường mệt nhọc, cần phải nghỉ ngơi. Ở đây tôi cũng chỉ có cơm nhà đạm bạc không thích hợp mở tiệc chiêu đãi khách quý cũng không tiện mời anh ở lại ăn cơm.

Đổng Thiên Lộ lại muốn đuổi khách?

Mã Thiên Kình há miệng, một chữ cũng nói không ra được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận