Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1510: Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm! (1)

Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi đến cửa vào đại sảnh.

Người La gia phụ trách giữ cửa ở đây không quen biết Bạch Tiểu Thăng nhưng vẫn nhận ra Tần Tiểu Yêu được hắn nắm tay, đương nhiên càng quen thuộc hơn chính là vị quản gia đi theo phía sau hai người, vì vậy nhanh chóng nghiêng người sang một bên, cung kính cúi chào.

Tần Tiểu Yêu kéo Bạch Tiểu Thăng đi vào, quản gia đằng sau cũng vội vàng theo sau.

Chỗ này chính là 'phòng nhỏ' trong miệng quản gia, thật ra diện tích cũng không coi là nhỏ, chẳng qua là vì nằm sâu bên trong nên hình thức không được trang hoàng lộng lẫy như căn phòng lúc trước.

Người bên trong phòng khách này cũng không phải rất đông nhưng đếm đếm cũng cỡ bốn năm mươi người, có cả trai lẫn gái, độ tuổi cũng xấp xỉ với Bạch Tiểu Thăng, không hề có một người trung niên nào ở đây.

Phong cách trang hoàng ở đây cũng không giống với một bữa tiệc vì mục đích thương mại như căn phòng trước mà càng giống như một buổi họp mặt bạn bè hơn, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng cười đùa nữa.

- Ở khu vực kế bên cũng có một căn phòng nhỏ giống vậy, số người trong đó cũng ngang ngửa bên đây. Nhưng mà bên kia lại yên tĩnh hơn bên đây nhiều, thân phận những người bên đó cũng cao quý hơn người ở bên đây.

Ánh mắt Tần Tiểu Yêu đảo qua một lượt căn phòng, nhìn rõ gương mặt mọi người rồi than thở nói.

Bên kia bé cũng đã đi qua rồi.

Bởi vì Bạch Tiểu Thăng và Tần Tiểu Yêu vào đây nên mọi người trong đại sảnh đều quay qua nhìn bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng vừa mỉm cười vừa đảo mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy mấy tên... cầm đầu được mọi người vây quanh kia đều mang vẻ mặt kiêu căng, bộ dáng ta đây là lớn nhất, không hề trầm ổn như những con cháu xuất chúng ở Ngụy gia, hơn nữa nghe được Tần Tiểu Yêu nói, hắn lập tức hiểu rõ - chỗ này có khả năng toàn là mấy tên ăn chơi trác táng.

Lại kết hợp với chuyện La Đan Luân cố ý sai người dẫn hắn đến chỗ này, Bạch Tiểu Thăng càng không khó để đoán ra, La Đan Luân chắc chắn sẽ không chịu nhịn dễ dàng như vậy, nhìn một đám bạn bè ăn chơi như vậy, còn nói cái gì mà nói chuyện hợp tác chứ, vừa nhìn là biết chỗ này chả có chút không khí phù hợp để bàn chuyện làm ăn rồi.

- La Đan Luân à La Đan Luân, anh cuối cùng vẫn là muốn ra tay chỉnh tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng mà hắn lại không hề sợ hãi chút nào.

Vốn lần này dù sao cũng là lần đầu tiên đến đây, nói là muốn nói chuyện hợp tác làm ăn chẳng qua là do ngẫu nhiên nắm bắt được một cơ hội, nếu hợp tác được thì là chuyện tốt, còn không hợp tác được cũng chẳng có chuyện gì quan trọng.

Huống chi tên La Đan Luân này còn là 'tình địch' của hắn, nếu như gã muốn dùng lần hợp tác này để khiến cho Bạch Tiểu Thăng chịu thua thì đó mới là chuyện lạ đó.

- Nghe Thorne nói là anh ta từng giới thiệu mình với lão gia La gia nhưng chỉ sợ là cũng không nói rõ họ tên mình mà chỉ đề cập đến chức vụ của mình mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Nếu không thì La Đan Luân sẽ không không chút hay biết gì như thế này.

Chuyện này hắn đúng là đã đoán đúng rồi.

- Ồ, là tiểu tiểu thư của Tần gia đến đây sao.

Bên trong đại sảnh bỗng nhiên có một người giương giọng nói

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía chính giữa của đám người, có một người đang cất bước đi ra, phía sau hắn còn có thêm hai phần ba người đi theo đuôi.

Xem ra, người này chính là người có địa vị lớn nhất trong cái phòng này rồi.

Bạch Tiểu Thăng đánh giá đối phương.

Người này dáng người rất cao, rất đẹp trai, nhìn cũng rất có phong độ, người bên ngoài có khả năng nhìn không ra nhưng ở trong mắt của Bạch Tiểu Thăng, hắn chỉ cần liếc mắt một cái lập tức nhìn ra được vấn đề - Người này từng đi phẫu thuật thẩm mĩ.

Một người đàn ông con trai mà lại đi phẫu thuật thẩm mĩ, nếu như không phải vì tai nạn hay là người trong giới điện ảnh thì chính là một tên yêu đẹp như mạng, tự kỉ số một...

- Thì ra là Hàn Đông Thịnh à, tôi đã nói tại sao bên đây lại náo nhiệt hệt như buổi biểu diễn âm nhạc ở nước H vậy.

Tần Tiểu Yêu lạnh lùng hừ một tiếng, cực kì không nể mặt người ta.

Nhưng mà Hàn Đông Thịnh vẫn cứ mỉm cười như cũ, hoàn toàn không để ý đến những lời này chút nào, thứ nhất là vì Tần Tiểu Yêu có gia thế không phải hạng tầm thường, còn thứ hai là nếu như gã vì một lời nói của một con nhóc mà tức giận thì cũng quá thấp kém rồi.

Hàn Đông Thịnh giương mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, vô cùng khách khí hỏi.

- Vị huynh đệ này nhìn rất lạ mặt, cậu là khách quý của Tần gia sao?

Bởi vì nhìn thấy Tần Tiểu Yêu đang nắm tay Bạch Tiểu Thăng nên gã nghĩ Bạch Tiểu Thăng là người quen của Tần gia.

Gia tộc có quan hệ tốt với La gia cũng có không ít, không chỉ riêng Tần gia mà còn có cả Ngụy gia và rất nhiều gia tộc lớn khác, chẳng qua những con cháu tài giỏi xuất chúng đều được sắp xếp ở một cái phòng khác, mà những người ở chỗ bọn họ đều kém xa những người đó, xuất thân gia tộc cũng theo không kịp.

Nhưng mà bọn họ đều là 'bạn tốt' của La Đan Luân, đám người này ăn uống phóng túng, hoàn toàn xứng đôi với mấy chứ 'ăn chơi trác táng'.

Đương nhiên cho dù có là một tên ăn chơi trác táng thì những người xuất thân con nhà giàu có như bọn họ từ nhỏ đã hiểu được cách giao tiếp, hiểu được cách mở rộng mạng lưới nhân mạch và tài nguyên của mình.

Người mà được tiểu tiểu thư của Tần gia nắm tay đi cùng đương nhiên thân phận cũng không tầm thường, vì vậy Hàn Đông Thịnh mới nhiệt tình hỏi thăm như vậy.

- Vị này chính là Bạch tiên sinh, Đan Luân thiếu gia bảo tôi dẫn cậu ta đến đây. Cậu ta cũng vừa mới gặp mặt và quen biết với tiểu tiểu thư...

Quản gia đứng một bên vội vàng đứng ra giới thiệu.

Ông cũng chưa nói ra chuyện Bạch Tiểu Thăng là ân nhân của Tần Tiểu Yêu, sợ trêu chọc phải phiền toái không cần thiết nữa.

- Thì ra là như vậy à!

Hàn Đông Thịnh nghe quản gia giải thích xong, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng nặng nề.

Sau đó, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, lại có chút khâm phục cười nói

- Bạch huynh đệ thật đúng là tài giỏi nha, còn có thể trở thành bạn bè với tiểu tiểu thư, tôi đúng là bội phục bội phục!

Lúc đầu, sắc mặt của những người đứng sau Hàn Đông Thịnh cũng vô cùng hưng phấn, vốn nghĩ rằng lần này bọn họ gặp được một người bạn cùng lứa tuổi có thân phận hiển hách hơn bọn họ, còn đang tích cực chuẩn bị kết giao, không ngờ cũng chỉ là một người ôm đùi của Tần Tiểu Yêu mà thôi.

Bạn bè?

Làm bạn bè gì với một đứa nhóc con chứ?

Còn không phải là muốn dựa hơi với Tần gia sao!

Ánh mắt của rất nhiều người khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng đều mang theo vẻ trào phúng lạnh lẽo.

Bọn họ còn không có ra tay với một đứa con nít đâu, cái tên họ Bạch này đúng là quá bỉ ổi...

Thật ra, đám người này cũng chỉ là ghen tị mà thôi.

Ngay cả Hàn Đông Thịnh cũng nằm trong số đó, bọn họ thật ra cũng rất muốn làm bạn bè với Tần Tiểu Yêu nhưng mà chuyện này cũng cần Tần Tiểu Yêu đồng ý mới được nha... Người ăn không được nho vĩnh viễn đều sẽ chê nho chua...

Quản gia nói rõ ràng thân phận của Bạch Tiểu Thăng xong thì cười nói với hắn.

- Bạch tiên sinh, nếu ngài đã đến nơi, vậy tôi xin phép đi về vị trí của mình.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu với ông.

Quản gia cũng gật đầu cung kính chào mấy người Hàn Đông Thịnh rồi mới xoay người rời đi.

Về phần những chuyện La Đan Luân đã dặn dò thì ông không hề nói với bất cứ người nào cả. Thứ nhất là vì ở đây có quá nhiều người nhìn, nhân vật chính là Hàn Đông Thịnh cũng đang say sưa nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, đúng là không tiện nói ra.

Thứ hai là bởi vì tình huống có biến, gã nhất định phải đi báo cáo lại với Đan Luân thiếu gia rồi để cho ngài ấy đưa ra quyết định!

Cho nên quản gia mới phải rời đi trước như vậy

Ngay lúc quản gia đang đi vòng ngược trở lại thì ngoài cửa lớn La Đan Luân tuy rằng chưa biết được tình huống hiện tại nhưng vẫn đang nghĩ đến vấn đề này.

- Mình vẫn là nên gọi điện dặn dò lại một tiếng nữa đi.

La Đan Luân đi đến một góc không người trực tiếp lấy điện thoại ra, tìm kiếm trong danh bạ tên của Hàn Đông Thịnh rồi bấm gọi.

Bên kia, Hàn Đông Thịnh đang nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng thì bỗng nhiên di động của anh ta vang lên.

- Thật là ngại quá, tôi đi nghe điện thoại một chút.

Hàn Đông Thịnh mở miệng xin lỗi Bạch Tiểu Thăng và những người khác rồi xoay người rời đi.

Đến khi đi đến một góc phòng, Hàn Đông Thịnh mới mở điện thoại hỏi

- Đan Luân, chuyện gì vậy? Tôi còn đang chờ cậu tới đây này, cậu mau mau làm xong việc rồi lại đây chơi đi.

- Đông Thịnh, tên họ Bạch kia đã tới chưa?

Trong điện thoại, La Đan Luân hỏi

Nghe ngữ khí nói chuyện của Hàn Đông Thịnh thì hình như anh ta còn chưa biết chuyện mình đã dặn dò sao?

Quản gia kia còn chưa nói với anh ta?

Dựa theo thời gian nãy giờ thì không thể nào chưa đến đây nha!

- Họ Bạch? Tới rồi.

Hàn Đông Thịnh phát hiện ngữ khí của La Đan Luân không tốt mấy.

- Nếu như người đã đến thì đám người các cậu đã bắt đầu chưa?

La Đan Luân tiếp tục hỏi

Hàn Đông Thịnh lập tức kinh ngạc

- Bắt đầu cái gì chứ?

- Tên quản gia kia chưa nói với anh à?

La Đan Luân cảm thấy chuyện này thật khó tin

- Ông ta... ông ta chưa từng nói cái gì với tôi hết.

Hàn Đông Thịnh mờ mịt nói

- Chỗ này rất loạn, tôi cũng vội tới vội lui chắc là do không tiện nói.

La Đan Luân không hiểu sao có chút tức giận, cho rằng tên quản gia kia còn đang chờ tới cơ hội tốt mới chịu chuyển lời.

Nhưng mà gã chờ không được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận