Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2256: Đạt được đàm phán hòa bình (1)

Trước khi tới gặp Vanas và Alger, Bạch Tiểu Thăng thật ra đã từng suy nghĩ cẩn thận.

Đàm phán thế nào, dùng cách nào trên phương diện sách lược, là gõ vòng hay nói thẳng. . .

Ở trên phương diện đàm phán, hắn phải dùng thái độ gì, ôn hòa hay là kịch liệt. . .

Bạch Tiểu Thăng đã rất nhiều lần suy nghĩ mọi việc như thế,.

Bạch Tiểu Thăng có mục đích của chính mình, có ủng hộ của đại tù trưởng Ogad và phu nhân Delia, có thể nói là động lực tràn đầy, lại có đầy đủ con át chủ bài.

Bạch Tiểu Thăng càng suy tính nhiều hơn là đối phương, tư duy và lựa chọn hướng đi của bọn họ.

Nếu xem cuộc gặp mặt nói chuyện lần này là một ván cờ, như vậy Hogson chưa từng lộ diện có ba điểm kiêng kỵ, hoặc nhược điểm để uy hiếp.

Thứ nhất là con của hắn.

Alger là đời kế tiếp của gia tộc Hogson, người thừa kế duy nhất có thể nói là đạt tiêu chuẩn. Như vậy bất kể suy nghĩ từ trên phương diện tình cảm hay là lý trí, Hogson đều sẽ không ngồi nhìn hắn bị vào tù, chỉ làm cho danh tiếng của Alger bị hao tổn, gia tộc bọn họ cũng khó có thể chịu đựng được.

Thứ hai là danh dự.

Hễ là gia tộc siêu cấp đều không ai không tiếc danh tiếng, thậm chí thấy quan trọng hơn cả tiền, dù sao đối với bọn họ, tiền lớn thế nào cũng có thể kiếm về, căn bản không phải là vấn đề, nhưng danh dự phải tích lũy theo thời gian, một khi vỡ nát, vậy không ai biết cuối cùng sẽ có kết quả gì.

Tương tự, danh dự bị hao tổn sẽ dẫn đến thị trường chứng khoán của gia tộc sụp đổ, núi vàng núi bạc biến mất trong một đêm cũng không phải là nói quá.

Thứ ba là kinh doanh.

Bọn họ có thể không quan tâm tới một số tiền trinh, nhưng kinh doanh bên trong Osan không có khả năng là tiền trinh, nếu bởi vì đắc tội Osan, muốn di dời tất cả mà không bị tổn thất quá lớn thì chỉ là người si nói mộng. Chỉ cần xử phạt cực lớn cấp quốc gia cũng sẽ khiến cho bọn họ phải bồi thường tới cùng.

Mà đây vẫn chỉ là một phương diện rất nhỏ, mấu chốt nhất là nếu không thể tiếp tục kinh doanh ở Osan, lại tương đương với phát sinh một dải đất trống trong liên minh các tiểu vương quốc Tây Phi, khiến cho chuỗi kinh doanh của bọn họ bị đứt gẫy.

Thử nghĩ xem, nguyên vật liệu từ nước A vận chuyển đến nước B nhưng không thể đi qua Osan, chỉ có thể vòng qua nước thứ ba.

Vậy chi phí từ tháng này tới năm khác sẽ rất lớn.

Cho dù gia tộc Hogson giàu ngang một nước, nhưng nếu để cho bọn họ thật sự công khai trở mặt với một Osan có thực lực mạnh lại ngay bên cạnh, bọn họ không có tư cách và dũng khí đó.

Cho nên, Hogson mới phải sai nhân vật số hai của gia tộc và con ruột mình chủ động đến nhà xin lỗi và thể hiện sự áy náy của mình, nhằm cải thiện mối quan hệ.

Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ ba điểm sợ hãi này của đối phương, vừa rồi tranh cãi như vậy đều có mục đích, chuyên chọn những điểm uy hiếp mà bọn họ không thể thừa nhận để đánh tới.

Còn nữa, từ lúc mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thăng không định khách sáo với bọn họ.

Có thể bên phía Osan phái ra bất kỳ người nào tới đàm phán cũng sẽ có kiêng kỵ, sẽ không thật sự tranh cãi ầm ĩ với Hogson, vô hình trung lại bó tay bó chân.

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không có kiêng kỵ này.

Thật sự sỉ nhục Hogson thì thế nào?

Bạch Tiểu Thăng vừa vặn cảm thấy có thể kéo người từ Trung Quốc, u Mỹ tới lấp chỗ trống, càng có lợi cho mình.

Bạch Tiểu Thăng có tâm lý như vậy, sắc mặt thái độ của anh lại không phải là phô trương thanh thế, mà thật sự làm cho đối phương lựa chọn giữa sống và chết.

Với loại người như Vanas tất nhiên phát hiện ra được Bạch Tiểu Thăng không phải đang giả vờ.

Lúc này ông ta mới thật sự cảm thấy sợ.

Một người Trung Quốc rõ ràng không thể làm chủ cho Osan, phía sau chuyện này có thể chính là ý của vợ chồng đại tù trưởng tối cao.

Chẳng lẽ đại tù trưởng tối cao muốn để cho người Trung Quốc thay thế bọn họ, vào kinh doanh ở Osan sao?

Nếu vậy thì quá đáng sợ!

Bên cạnh, Alger cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng như sói như hổ, cảm thấy khủng hoảng.

Ban đầu hắn nổi cơn điên gì mà lại chọc vào người Trung Quốc ngoan độc này chứ.

Người này quả thật quá khủng bố!

Không chỉ Vanas, Alger cảm thấy khủng hoảng, ngay cả Trần Phi Tù bên cạnh cũng âm thầm chấn động.

Đòi nợ đuổi mạng cũng chỉ như vậy mà thôi!

Bạch Tiểu Thăng làm vậy là dồn gia tộc Hogson tới cùng đường rồi! Đủ ngoan độc!

Chỉ có điều Trần Phi Tù thích.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng cũng đang tranh lợi ích cho Osan.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi bên cạnh càng cảm thấy sảng khoái vô cùng, mừng thầm một hồi.

Vanas cố gắng trấn tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng nhất thời nói không ra lời.

Hogson cho ông ta quyền hạn, ông ta đã dùng hết 90%.

Giờ tăng thêm 10% nữa thì có tác dụng sao.

Ông ta không cần nghĩ cũng biết, người Trung Quốc này sẽ không đồng ý. . .

Có lẽ ông ta có thể ra tay từ chỗ của Trần Phi Tù.

Trong lòng Vanas thoáng động.

Cho dù trước đây Trần Phi Tù nói Bạch Tiểu Thăng nói có thể đại biểu cho cậu ta, nhưng chuyện bây giờ có liên quan quá lớn, là vấn đề đi hay ở của một bá chủ thương nghiệp ở Osan, cũng liên quan đến kinh tế Osan có ổn định hay không!

Cái này cũng có thể để cho người Trung Quốc này làm chủ được sao?

Vanas không tin, ông ta muốn thử xem.

- Ngài Vanas, tôi hy vọng ngài có thể hiểu rõ, tôi không muốn nhấn mạnh nhiều lần! Ngài Bạch Tiểu Thăng nói là đại biểu cho Osan!

Trần Phi Tù thấy Vanas nhìn mình, lúc này đã nói ra trước khi ông ta mở miệng.

Trần Phi Tù cũng không phải là hạng người tầm thường, chỉ số thông minh rất cao, còn từ nhỏ được mưa dầm thấm đất, lúc này cũng đang tiếp nhận sự dạy dỗ của các thầy giỏi có liên quan tới phương diện chính trị, kinh tế, biết lúc nào nên làm ra lựa chọn và quyết định như thế nào.

Lúc này, cậu ta không thể giống như xe tuột xích được.

Vanas lại nhìn Trần Phi Tù rồi ngậm miệng và cười gượng.

Chờ Vanas nhìn Bạch Tiểu Thăng, anh mới chậm rãi nói:

- Ngài Vanas, nếu ngài muốn lên tiếng lần nữa, tôi mong ngài hãy suy nghĩ thận trọng, bởi vì chúng tôi không có thời gian nghe ngài cò kè mặc cả, còn nữa, điều này sẽ làm cho chúng tôi nghi ngờ thành ý của các ngài đấy!

Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại tạo áp lực.

Trong lòng Vanas lập tức căng thẳng, cười gượng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, có một số việc, bây giờ tôi không có cách nào làm quyết định được, tôi muốn đi gọi điện thoại cho ngài Hogson.

Alger ngồi bên cạnh nghe vậy không khỏi người cậu của mình.

Ông ấy lại còn nói không làm chủ được?

Điều này có nghĩa là bọn họ đã lấy ra hết lợi thế rồi?

Alger âm thầm lau mồ hôi.

Bạch Tiểu Thăng ngồi đối diện mỉm cười, gật đầu và cầm lấy chén trà của mình nói:

- Có thể.

Vanas cố gượng cười nhìn Trần Phi Tù dò hỏi.

Trần Phi Tù cũng gật đầu.

Lúc này Vanas mới vội vàng chạy ra ngoài hành lang, đi gọi điện thoại.

Hắn vừa đi, bên này chỉ còn lại một mình Alger đối mặt với hai người Bạch Tiểu Thăng và Trần Phi Tù.

Alger cảm giác áp lực lập tức tăng lên gấp bội, lúng túng cầm chén trà lên để che giấu tình cảnh xấu hổ của mình.

Bạch Tiểu Thăng và Trần Phi Tù không để ý đến hắn, trái lại vừa cười vừa nói chuyện với nhau.

Hai người nói tới chuyện rời bến đi câu cá, nói sẽ đi chơi ở đâu, buổi tối ăn gì, hoàn toàn không để ý tới Vanas và Alger.

Sau đó hai người lại nói tới chuyện hợp tác cùng Trung Quốc, nói kinh doanh với bên u Mỹ, nói tới Anlos, Brady.

Ở ngay trước mặt Alger, Bạch Tiểu Thăng cười nói Anlos và anh có quan hệ không tệ, Brady là "Đồng nghiệp" trong tập đoàn của anh, anh có thể giúp Osan và bọn họ tăng cường giao lưu và hợp tác.

Người nói cố tình mà người nghe còn cố ý hơn.

Alger liền hoảng lên.

Gia tộc Hogson và Anlos, Brady không có giao hẹn "minh Quân", giữa bọn họ, vốn không có gì ràng buộc.

Nghe nói Miro - con trai Anlos là bạn tốt của Bạch Tiểu Thăng, Brady còn ở trong cùng một tập đoàn với Bạch Tiểu Thăng, trong nhà đã sớm bàn luận về điều này. . .

Lúc này xem ra là thật rồi. Vậy gia tộc Hogson sẽ chỉ còn lại một thân một mình không ai giúp đỡ!

Alger quả thật hoảng loạn khó yên.

Cái này còn chưa tính là gì, Bạch Tiểu Thăng còn cố ý liếc nhìn Alger và nói với Trần Phi Tù:

- Ôi, bây giờ người phụ nữ tên Lisa kia thế nào rồi?

- Cô ta đã sớm đồng ý hợp tác với chúng tôi, lập tức có thể đứng ra làm chứng chống lại bọn họ!

Trần Phi Tù hiểu rõ dụng ý của Bạch Tiểu Thăng, vừa cười vừa nói.

- Vậy cũng phải bảo đảm an toàn cho cô ta, vì cô ta là nhân chứng quan trọng đấy!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Lời làm chứng của cô ta đủ để đưa người ta, vào, tù!

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này đã nhấn mạnh vào mấy từ cuối.

Alger lập tức có cảm giác như bị điện giật.

Đưa người vào tù? Đưa ai chứ?

Mira, Wagner, thậm chí Dương Tiếu Vân của tập đoàn Dương thị đều nhận trừng phạt "nên có".

Lúc này, chỉ có hắn vẫn chưa biết tiền đồ thế nào.

Nghĩ cũng biết đám người Bạch Tiểu Thăng nói tới ai!

Chuyện hôm nay không thể đàm phán xong thì chờ đợi hắn chính là bị bắt giam!

Trong lòng Alger run rẩy, cảm giác mình thật sự không thể ở lại đây được nữa.

Nhân lúc hai người dừng lại, Alger cố gượng cười nói với Trần Phi Tù:

- Ngài Awakwalakra, tôi đi… đi nhà vệ sinh một lát.

Trần Phi Tù với vẻ mặt không cảm xúc liếc nhìn hắn, gật đầu.

Lúc này Alger mới đứng dậy, vội vàng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận