Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1341: Bạch Tiểu Thăng âm hiểm (2)

- Trong nơi làm việc, kỳ thực sao có thể phân chia theo người tốt người xấu được, nói tóm lại tất cả cũng chỉ xoay quanh chữ “lợi”, hết thảy sự tình cũng chỉ nhằm phục vụ bản thân. Con người nha, sinh ra đều có bản năng Xu Lợi Tị Hại ! Chỉ cần bọn hắn không phải đứng núi này trông núi nọ nghe theo sự phân phó của cậu mà chấp hành thì cũng không phải là không thể tha thứ.

- Cũng may, mười lăm người kia còn có thể hiểu được rõ ràng, hầu như đều biết nặng nhẹ không giống như Trầm Bồi Sinh bị quyền lợi làm mờ mắt, đặc biệt chung tình với quyền lực. Cho ăn bể bụng cũng liền giống như Thương Đạt Đông, Triệu Hân Dư, nghĩ mình có thể kiến tạo xưng vương một ngọn núi nhỏ. Hơn nữa mấy người Thương Đạt Đông bọn họ cũng không dám làm quá phận, dù sao cũng có rất nhiều đại sự vụ quan khác đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

- Ta cảm thấy, dựa vào chế độ mới của cậu, có thể khiến cho những người đó thay đổi suy nghĩ, khiến cho bọn hắn thành tâm phối hợp.

- Theo ta nhìn, bọn hắn nếu so sánh với nhóm người đại sự vụ quan thì sẽ càng thêm phối hợp.

Nói đến chỗ này, Hạ Hầu Khải tựa hồ như nhớ ra cái gì đó,

- Muốn nói có người không chịu phối hợp thì quả thực có một người.

Nghe Hạ Hầu Khải nói như vậy, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lập tức hơi kỳ quái.

Không biết là ai lại khiến cho Hạ Hầu Khải chắc chắn cho rằng sẽ không chịu phối hợp.

Hạ Hầu Khải còn chưa nói nói ra tên người đó, cửa văn phòng đã bị người ta gõ vang.

Bạch Tiểu Thăng và Hạ Hầu Khải cùng nhìn nhau.

Lần này Hạ Hầu Khải cũng không có tránh đi, Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói một tiếng,

- Mời vào !

Cửa văn phòng liền mở ra, một người phụ nữ tiến vào trong.

Trong buổi họp Bạch Tiểu Thăng từng nói rõ ràng, sự vụ quan có thể hướng Bộ Phận Hành Chánh khai báo toàn bộ lỗi lầm.

Nói đến thì chắc giờ này bên đó phải hết sức bận rộn, Bạch Tiểu Thăng liền phái Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Vương Mục Bắc đi qua đó.

Giờ phút này, cũng không có người canh giữ ở bên ngoài.

Người phụ nữ tiến vào mặc một bộ trang phục công sở tiêu chuẩn, eo nhỏ nhắn chân dài, dáng vẻ bất phàm, trên mặt cũng rất thành thục, ước chừng bốn mươi tuổi.

Nàng chính là đại sự vụ quan vốn một mực chưa đến đây Phùng Giai Dao.

- Bạch tổng, Hạ lão.

Phùng Giai Dao cũng không hề ngạc nhiên khi thấy Hạ Hầu Khải cũng đang ở đây mà là tranh thủ thời gian cười chào hỏi.

Thần sắc của nàng vẫn hết sức bình thường, không hề có một tia dị thường nào.

- Giai Ngọc Đại sự vụ quan, cô tìm tôi có việc sao?

Bạch Tiểu Thăng cười, biết rõ còn cố hỏi.

Phùng Giai Dao nhìn Hạ Hầu Khải, chần chờ một lát, cất bước đi tới gần, thần sắc khẩn thiết.

- Lần này tôi đến đây là muốn nhận tội với ngài cùng với Hạ lão, tôi đã phạm phải một vài chuyện sai lầm. Kỳ thực tôi đã sớm muốn hướng công ty nhận lỗi, chỉ là một mực không có cơ hội.

Nữ nhân này ngược lại cũng thật trực tiếp.

Tin tưởng nàng cũng biết rõ tính tình của Bạch Tiểu Thăng, nói không chừng là đã đạt được chút tin tức của hai vị vừa mới đến trước đó.

- Vậy sao? Vậy thì mới Giai Ngọc đại sự vụ quan tới đây ngồi, có gì thì từ từ nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Tận mắt thấy vị tổng giám đốc trẻ tuổi này cử chỉ lễ độ, ẩn ẩn có loại mọi người khí độ.

Lại được chứng kiến thủ đoạn của Bạch Tiểu Thăng bày ra trong mấy ngày này, trong lòng Phùng Giai Dao kìm không được xuất hiện cảm giác muốn phục tùng.

Phùng Giai Dao thuận theo đi qua, ngồi xuống cái ghế sa lông bên cạnh, tư thế ngồi ngay ngắn thẳng tắp, một bộ cung kính.

Dưới cái nhìn soi mói của Bạch Tiểu Thăng và Hạ Hầu Khải, Phùng Giai Dao đối mặt với lỗi lầm của mình mà thẳng thắn nói ra.

Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn phát hiện, Phùng Giai Dao này thế mà không giấu diếm chút nào, mà lại là dùng loại thái độ gần như ăn năn, nói cho cùng, thành khẩn hơn xa hai vị kia nhiều.

Phùng Giai Dao dứt lời, Bạch Tiểu Thăng lập tức cười.

- Giai Ngọc Đại sự vụ quan thẳng thắn như thế, quả thật rất khó có được. Những việc mà cô phạm phải quả thực là tôi cũng đã có nghiên cứu qua một chút, bất quá coi như cũng không có vượt qua giới hạn cuối cùng của tôi, như tôi nói, nếu cô đã thẳng thắn nhận lỗi thì chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua. Cô đã làm được thì tôi cũng sẽ làm được. Bây giờ cô có thể đi rồi, mong rằng cô sẽ không làm cho chúng tôi thất vọng, sự phát triển sau này của chúng ta cũng sẽ không để cho cô thất vọng, sẽ để cho cô đường đường chính chính cầm được hết thảy những thứ cô muốn mà không có được.

Phùng Giai Dao thẳng thắn, Bạch Tiểu Thăng cũng tương ứng biểu hiện rất thẳng thắn.

Kỳ thực lời nói này của Bạch Tiểu Thăng cũng đã nói qua cho hai người trước, ý tứ không sai biệt lắm, nhưng thái độ không có khẩn thiết như thế.

Đây cũng là do Bạch Tiểu Thăng có chút khen ngợi đối với Phùng Giai Dao.

Hạ Hầu Khải từ bên cạnh cũng hơi gật đầu.

- Đa tạ Bạch tổng động viên !

Phùng Giai Dao khẩn thiết nói, nhưng không có động đậy, càng không có ý muốn đứng dậy rời đi.

Bạch Tiểu Thăng vốn là muốn để nàng rời đi, tiếp tục trò chuyện với Hạ lão, nhưng thấy nàng có ý không muốn đi liền lập tức giật mình.

Hạ Hầu Khải cũng có chút hiếu kỳ nhìn về phía Phùng Giai Dao.

Dường như nàng còn có điều gì muốn nói?

- Kỳ thực, lần này tôi tới là muốn hướng ngài lập xuống kì công.

Phùng Giai Dao chân thành nói.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên kỳ quái, cùng Hạ Hầu Khải liếc nhìn nhau.

Vị Đại sự vụ quan này quả nhiên không đơn giản !

- Ngài biết rõ, tôi, còn có hai vị Đại sự vụ quan khác . .

Phùng Giai Dao tựa hồ có chút do dự một chút, nhưng thần sắc đã lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói,

- Chính là hai vị vừa mới tới kia, ba người chúng tôi cũng tự mình có liên hệ với một vài vị phụ trách khu vực. Ngay tại vừa rồi, có một người phụ trách khu vực hướng tôi dò hỏi tin tức, mà từ những người kia chúng tôi cũng tìm hiểu được một tin tức.

Bên trong ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nổi lên tia hứng thú

- Tin tức gì ?

Hạ Hầu Khải cũng nhìn Phùng Giai Dao.

- Đêm nay có người muốn tổ chức một cuộc yến hội, mời năm sáu vị phụ trách khu vực tới tham dự, cùng nhau bàn bạc ...

Phùng Giai Dao nhìn Hạ Hầu Khải, do dự tìm từ ngữ thích hợp.

- Thương nghị sau đó làm sao để đối phó với chúng ta ?

Hạ Hầu Khải thay nàng nói.

Phùng Giai Dao cũng không nói lại chỉ cười một tiếng.

- Tôi cũng là vì nghe ngóng thêm một chút thông tin mà chậm trễ đến đây. Nếu không phải như vậy tôi đã đến đây sớm hơn rồi, thẳng thắn nhận khuyết điểm với Bạch tổng cùng Hạ lão.

Phùng Giai Dao đưa ra lý do hoàn mỹ tại sao mình đến chậm.

Bạch Tiểu Thăng cười gật gật đầu,

- Cô có lòng rồi. Vậy thì Giai Ngọc đại sự vụ quan có biết ai là người tổ chức yến hội không?

Người tổ chức, tất nhiên sẽ là nhân vật nhận phải rắc rối, cũng giống với Thương Đạt Đông, Triệu Hân Dư.

Phùng Giai Dao muốn nói.

Hạ Hầu Khải đặt chén trà xuống, trước tiên nói ra một cái tên,

- Có phải Trình Đông Ngữ hay không?

Cái tên này vừa mới nói ra, Phùng Giai Dao lập tức sững sờ, lúc này liền gật gật đầu,

- Chính là hắn !

Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Hạ Hầu Khải.

- Ta vừa rồi muốn nói cái người ngoại lệ kia, cũng là hắn.

Hạ Hầu Khải ngay trước mặt Phùng Giai Dao, thẳng thắn nói với Bạch Tiểu Thăng

- Hắn luôn luôn đi lại rất gần với Trầm Bồi Sinh !

Có người nội gián là Trầm Bồi Sinh, Trình Đông Ngữ xem như xuôi gió xuôi nước, an toàn không ngại.

Có Trình Đông Ngữ ở bên ngoài giúp sức, Trầm Bồi Sinh thậm chí có thể nắm giữ hai ba vị phụ trách khu vực.

Hai người này hỗ trợ cho nhau rất tốt.

Đôi mắt Phùng Giai Dao chớp lên.

Vừa rồi Tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng cùng lão tổng Hạ Hầu Khải chính là đang trò chuyện về những người kia, dường như còn nói đến cả Trình Đông Ngữ ?

Xem ra hai vị tổng giám đốc cả mới và cũ này, là nghĩ đến rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục chỉnh đốn mấy vị phụ trách khu vực !

Cũng đúng, Đại sự vụ quan đã được chỉnh đốn một lần, tiếp đó, cũng nên đến lượt bọn hắn!

Phùng Giai Dao đối với cái này cũng không quá ngoài ý muốn, chỉ bất quá vừa nghĩ tới Bộ Sự Vụ đã được nhất thống, vị Tổng giám đốc trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng đang ở trước mặt chỉ sợ là có được tất cả quyền sinh sát!

Là chúa tể Vương Giả chân chính của khu Đại Trung Hoa !

Tuy nhiên, nếu muốn hoàn tất công việc cũng cần đến một năm, nửa năm nữa, nhưng mà dung thời gian ngắn như vậy dẹp bỏ hết tất cả những người có tật xấu, cũng đơn giản chính là một cái kì tích!

Đặc biệt là, ở bên trong chính sách mới, mình thấy được một loại 'Dã tâm', 'Dã tâm' thuộc về người lãnh đạo! Có lẽ, sau này khu Đại Trung Hoa sẽ chân chính khác biệt!

Suy nghĩ này của Phùng Giai Dao, bỗng nhiên nhen nhóm trong lòng cô một loại kính sợ đối với Bạch Tiểu Thăng.

Người trẻ tuổi này đúng là một loại yêu nghiệt, hoành không xuất thế, hai ba năm liền từ một Người quản lý làm đến chức vị tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa !

Tương lai, có lẽ hắn sẽ đi tiếp càng xa hơn! Trở thành nhân vật khiến tất cả mọi người, cho dù là Hạ Hầu Khải đều phải ngưỡng vọng!

- Thật là một tên yêu nghiệt !

Với tâm lý này, trong lòng Phùng Giai Dao nhịn không được xuất hiện câu nói này, đây cũng là loại thán phục lớn nhất đối với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút, cười nói,

- Chắc hẳn, tên Trình Đông Ngữ này muôn tập hợp những người lúc trước có giao tình với mình, muốn cùng họ đối phó với người vừa mới nắm quyền là tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận