Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1231: Nhất định phải được

Ron nói một lời có thể làm bừng tỉnh một người đang trong mộng, Bạch Tiểu Thăng nghe được thì ngẩng thẳng đầu dậy, gương mặt của người bên ngoài thì lại buồn phiền.

Làm Bạch Tiểu Thăng quên béng đi người nên hỏi nhất mất nửa ngày.

Mọi người thường sẽ quên mất người, việc, vật ở gần trong gang tấc, đây chính là cái gọi là “ở dưới đèn thì tối”.

Bạch Tiểu Thăng cũng giống như vậy, hắn “ở dưới đèn thì tối”.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới nhắn tin cho Ngụy Tuyết Liên sau đó kiên nhẫn ngồi đợi.

Dù sao thì hắn cũng không biết bây giờ cô nàng Tuyết Liên kia đang bận hay rảnh rỗi.

Lần trước lúc gặp mặt nhau, Ngụy Tuyết Liên đã nói rằng mỗi ngày nàng phải học tập một lượng thật lớn thứ nọ thứ kia, phải xử lý lượng lớn công việc, lấy trạng thái áp lực cao để đền bù cho việc nàng đã từng bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành, đây cũng là điều kiện để người trong nhà ngầm đồng ý với một số hành vi của nàng.

Ví dụ như, ngầm đồng ý cho Ngụy Tuyết Liên từ đầu đến cuối quan tâm đến tin tức và biến động của Bạch Tiểu Thăng.

Không ủng hộ nhưng cũng không có can thiệp quá mức, đây chính là Ngụy Tuyết Liên phải hi sinh thời gian và tinh lực của chính mình để đánh đổi lấy sự nhượng bộ ở mức độ lớn nhất của người trong nhà.

Điều này cũng làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy cảm động còn có áy náy.

Vì lẽ đó thật ra Bạch Tiểu Thăng cũng không phải quên hỏi nàng mà chỉ là trong lòng không muốn lại để chuyện như vậy còn làm phiền đến nàng.

Thế nhưng trước mắt Bạch Tiểu Thăng cảm thấy thật ra làm phiền một hai phút như vậy cũng hẳn là có thể…

Dù sao thì đây cũng là vì tương lai của hai người mà.

Ngụy Tuyết Liên không có trả lời tin nhắn ngay lập tức, tin rằng nàng cũng đang bận nên Bạch Tiểu Thăng cũng không có giục mà tiếp tục nâng cốc nói chuyện vui vẻ với Ron và mấy người khác.

Lúc Ron biết ông chủ của mình phiền lòng nhất là vì chuyện như vậy, thì cười không khép nổi miệng, nhất thời lấy thân phận của một người từng trải mà trắng trợn chỉ bảo cho một vài kinh nghiệm như có như không.

Cho tới nó là thật hay là giả, hay là cái tên béo người nước ngoài này khoác lác ra cũng không biết chừng.

Bữa cơm trưa cũng sắp đến lúc kết thúc thì chuông điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng vang lên, Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại lên ngay lập tức, vừa vội vừng hoảng sợ xem tin nhắn.

Là tin nhắn trả lời của Ngụy Tuyết Liên!

Bạch Tiểu Thăng hỏi chính là mấy vị bề trên ở trong nhà của Ngụy Tuyết Liên thích thứ gì để chuẩn bị lễ vật cho được tốt.

Nhưng Ngụy Tuyết Liên trả lời lại là.

- Cha em là người khá cứng nhắc, xưa nay chỉ có làm việc, bình thường ngoại trừ đánh đánh Golf thì không có hứng thú cũng không có ưa thích cái gì nữa.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy cũng hoảng sợ trong lòng.

Ngay sau đó, Ngụy Tuyết Liên lại gửi thêm tin nhắn đến.

- Mẹ em là người khá đơn giản, ưa thích một chút thư pháp và hội họa, cắm hoa, thủ công, chữ viết của anh rất tốt, viết mấy bộ là được rồi, người nhất định sẽ ưa thích.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy thì trong lòng cũng thả lỏng một chút.

Người ta đều nói rằng cha mẹ vợ rất khó nắm bắt, nhưng có vẻ như là người mẹ vợ này dễ đáp lời hơn nhiều cha vợ.

- Liên quan đến chuyện của em thì là chú quyết định hay là cô quyết định vậy.

Bạch Tiểu Thăng hỏi thăm dò.

- Cha em là đương nhiệm gia chủ nên ông ấy quyết định hết.

Ngụy Tuyết Liên trả lời khiến cho Bạch Tiểu Thăng nhụt chí một trận.

Mẹ vợ dễ đáp lời thì có ích gì chứ, cha vợ mới xem là có tiếng nói với chuyện kia mà.

- Chuyện của em, nghiêm khắc mà nói cũng không phải cha của em có thể làm chủ, phải trải qua ông nội của em, còn có một đám người bề trên ở trong nhà em đồng ý hay không nữa. Dù sao thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em chính là gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Ngụy.

Ngụy Tuyết Liên nói làm Bạch Tiểu Thăng thở dài một tiếng.

Chẳng lẽ phải đi điều tra mỗi một ông chú trong những người đó rồi tặng lễ vật sao?

Vậy lượng công việc này đúng là lớn một cách không bình thường…

- Có điều anh có thể quên những người bên ngoài, chỉ cần mang cho ông của em một chút lễ vật là được rồi, ông nhà em có quyền lên tiếng đúng thật là rất lớn.

Ngụy Tuyết Liên gửi tới một hình mặt cười :)~

- Ông nội rất thương em, hơn nữa em biết ông ấy thích gì!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy thì vui vẻ.

- Ông thích cái gì vậy?

- Sản phẩm ấm bên trong làm từ tử sa.

Ngụy Tuyết Liên lập tức trả lời.

Ấm tử sa!

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên.

Trước đó không lâu, chính mình mới vừa kết bạn được với một Lý Nê con cháu của nhà làm ấm tử sa lâu đời.

Còn ra tay giúp đỡ hắn, trước mắt biết được một cái khẩu vị của ông nội của Ngụy Tuyết Liên.

Bạch Tiểu Thăng có thể nào không kinh ngạc cho được.

- Chẳng lẽ nói, không chỉ riêng ác có áo báo, mới có hiện thế báo. Làm việc tốt cũng có thể báo trở về nhanh như vậy, đúng lúc như vậy sao? Đây xem như là vì mình trợ giúp Lý Nê cho nên nhận được trời cao quan tâm hay sao!

Bạch Tiểu Thăng càng thêm mừng rỡ.

- Được rồi, không nói chuyện được nữa, em còn có chút chuyện, đợi khi anh đến thăm nhà của em, em nhất định sẽ về nhà đợi anh.

Ngụy Tuyết Liên gửi đến một cái mặt cười thật lớn, còn có cả một đôi môi đỏ.

Anh đến nhà của em, em nhất định sẽ về nhà.

Bận bịu bay cả thế giới như Ngụy Tuyết Liên cũng đã nói như thế không khiến người ta cảm thấy xa cách.

- Người vợ này của mình thật có thể cầu mong.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha ngây ngô, bỏ điện thoại trong tay xuống, ngẩng mắt lên nhìn thấy mấy cái đầu thật lớn vây ở xung quanh, mấy con mắt thật to tràn ngập hào quang thăm dò nhìn chằm chằm chính mình.

Làm cho Bạch Tiểu Thăng phải giật mình.

- Các người làm gì đây?

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng còn muốn hét lên hoảng sợ.

- Nhìn cậu đấy.

Lôi Nghênh nói.

Miranda cười gật đầu thật mạnh.

- Lúc thì cau mày, lúc thì cười khúc khích, lúc thì buồn rầu, lúc thì vui mừng, rốt cuộc cậu đây là có nhiều tin tốt hay là đang có gì băn khoăn sốt ruột.

Ron híp mắt lại cười nói.

- Hẳn là có nhiều tin tốt đi, cuối cùng thì anh Tiểu Thăng còn cười khúc khích mà.

Lâm Vi Vi lầm bầm nói.

Lôi Nghênh và Ron nhìn nhau cười gật đầu.

- Xem như là tin tốt đi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nói với mọi người.

- Chuyện cũng đơn giản nhiều rồi, tôi chỉ cần tìm được hai cái ấm tử sa cực kỳ tốt là có thể lấy làm lễ vật rồi.

Bạch Tiểu Thăng ung dung nhấc chén rượu lên vui vẻ mà nhấp chút rượu.

- Đơn giản sao

- Không đơn giản đâu! Ấm tử sa tốt cũng rất khó tìm đi. Cửa hàng chuyên bán loại kia thì chỉ sử dụng thưởng thức bình thường thôi thì không có vấn đề, nhưng mà anh Tiểu Thăng phải cầm đi đến nhà họ Ngụy đấy!

- Ừ, nếu như nhà họ Ngụy thật có người có khẩu vị này, ánh mắt kia phải cao đến đâu, không phải vật phẩm quý giá hiếm thấy e là đều không lọt vào trong mắt của người ta đâu.

- Nói như vậy, đưa lên mặt hàng tầm thường thì chẳng phải người ta sẽ nghi ngờ thành ý của anh Tiểu Thăng, còn có nghi ngờ ánh mắt của người đó. Lễ vật này muốn tăng thêm điểm lại hóa thành giảm điểm đi sao!

- Nếu nói như vậy, khẳng định là giảm điểm rồi!

- Ai, coi như muốn làm vui lòng nhà giàu sang quyền thế nhiều đời cũng khó như là lên trời vậy!

Ron, Miranda, Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi, những người này mỗi người một câu.

Vốn trên mặt Bạch Tiểu Thăng đang ung dung lập tức biến thành kinh ngạc không nói được gì.

Chẳng lẽ còn thật sự là người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài đã rõ!

Chính mình lại nghĩ đơn giản!

Lấy địa vị và tài lực của nhà họ Ngụy, ông nội họ Ngụy thật sự có khẩu vị này chẳng phải là thứ quý giá hiếm thấy trên toàn thế giới hay sao!

Nếu như chính mình cầm một món hàng tầm thường đi qua đó thật sẽ bị nghi ngờ thành ý và ánh mắt…

Bạch Tiểu Thăng càng nghĩ càng không yên lòng, mồ hôi cũng sắp túa ra rồi.

Nói đến, từ khi hắn ra trường đến nay còn chưa bao giờ trong lòng có chật vật như vậy.

Châm ngôn nói thật hay, quan tâm quá sẽ bị loạn.

Bạch Tiểu Thăng chính là đang trong cái trạng thái như thế.

- Có điều, nói tới ấm tử sa quý giá hiếm thấy thì ngược lại tôi thật ra có tin tức đây!

Bỗng nhiên Ron nói.

Hắn có tin tức?

Mọi người lập tức nhìn về phía hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng lập tức chăm chú nhìn qua đó, hỏi hắn bằng giọng gấp gáp.

- Ông có tin tức gì vậy!

Nếu như thật sự có ấm tử sa quý giá hiếm thấy thì mặc kệ cần bao nhiêu tiền Bạch Tiểu Thăng vẫn muốn mua được nó!

Dù sao thì trong thẻ của hắn còn có hơn hai trăm triệu chắc đủ!

- Mau nói, mau nói!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Miranda ba người nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng gấp gáp cũng vội vàng thúc giục Ron.

Ngược lại, Ron không trả lời mà quay người lại mở cặp ra.

Miranda vỗ tay một cái thật lớn dường như nhớ tới cái gì.

Đang lúc Bạch Tiểu Thăng ba người muốn mở miệng hỏi thăm, thì Ron đã tìm ra thứ gì đó đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Đó là một tấm thiệp mời thật là đẹp.

Bạch Tiểu Thăng cầm tấm thiệp mời kia ngay ngắn lên đọc, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng xích lại gần một chút nhìn chữ ở phía trên.

- Dạ hội từ thiện Giang Vương?

Lâm Vi Vi đọc từng chữ từng chữ.

- Cái “Giang Vương” có ý từ gì vậy, làm sao mà giữa hai chữ này lại có một dấu chấm.

Lôi Nghênh cũng không nhịn được nói.

- Thời gian, ngay tại đêm nay sao! Vật phẩm đấu giá có…

Bạch Tiểu Thăng đọc lướt qua tóm tắt giới thiệu.

Phía trên có ghi vài món đồ được đấu giá, có điều không có ấm tử sa.

Thế nhưng phía dưới có một đoạn được đặc biệt viết chữ bằng vàng --

- Kiệt tác của nghệ nhân nổi tiếng ở nước ngoài đưa về ấm tử sa mà vạn người chưa chắc đã có được có tên là “Tế ngữ”, hiện tại đang được đấu giá ở đây!

- Chính là nó à!

Trong con ngươi của Bạch Tiểu Thăng, bắn ra hào quang trước nay chưa từng có.

Cái thứ đồ vật thật tốt như vậy nhất định hắn phải lấy cho bằng được!

Không tiếc giá nào!

Nhất định phải lấy được!

Ron đối với sự nghi vấn của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, cười rồi giải thích với bọn hắn.

- Cái “dạ hội từ thiện Giang Vương” này, là nhà họ Vương ở Giang Bắc tổ chức, vì lẽ đó nên trên thiệp lại viết một chữ “Giang” và một chữ “Vương”. Nghe nói đã từng tổ chức rất nhiều lần. Ở trong phạm vi này rất nổi tiếng, rất nhiều người nổi tiếng ở giới thượng lưu, những ngôi sao lớn có lưu lượng lớn cũng hết sức ủng hộ. Có điều phải nói tới dạ hội có bao nhiêu sức ảnh hưởng ở trong phạm vi này vẫn còn xa không tính là gì, dù sao ở Lâm Hải này tàng long ngọa hổ. Thật ra thì vốn tôi cũng không có dự định đi.

Ron giải thích để cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tỉnh ngộ.

- Cái nhà họ Vương ở Giang Bắc này rất là có thực lực sao?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Tài lực và thế lực ở trong giới kinh doanh thì mạnh hơn so với Tôn Bạch Trí Thắng của chúng ta. Tôi nghĩ Tuyết Liên Vạn Hòa hợp tác cùng với chúng ta thì đúng là gần bằng nhau. Có điều, sau ba năm rưỡi, chờ thành quả khắp nơi của chúng ta lộ ra, đến lúc đó ai càng mạnh hơn so với ai thì cũng chưa biết được đâu!

Ron có lòng tin mười phần.

- Thế nhưng tôi cảm thấy hẳn là Tôn Bạch Trí Thắng của chúng ta!

Lâm VI Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau kinh ngạc.

Lấy thanh danh và địa vị cùng tài lực của cả Tôn Bạch Trí Thắng và Tuyết Liên Vạn Hòa ngày hôm nay cộng lại mới có thế ngang hàng với nhà họ Vương ở Giang Bắc.

Vậy bọn họ cũng đúng là không thể khinh thường!

- Nhà họ Vương ở Giang Bắc có mạnh hay yếu thì có quan hệ gì với chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng nói, sau đó nhìn về phía Ron, giơ thiệp mời ở trong tay lên.

- Việc này, chúng tôi có thể đi à!

Bạch Tiểu Thăng nhất định phải lấy ấm tử sa “Tế ngữ” này, nếu như bọn họ không được đi thì xin mời Ron đi qua đó phải lấy được.

Ron cười nói.

- Tại sao không thể đi, cứ cầm cái thiệp mời này chính là có thể!

Nói xong Ron lại nói.

- Thế nhưng buổi tối tôi không đi được. Cuộc họp cả ngày cũng có thể từ chối, chỉ có bữa tiệc buổi tối…

- Ông không cần đi theo.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nhìn Lôi Nghênh.

- Chỉ cần có thể đi vào đó, chúng tôi đi là được rồi!

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng dịu dàng rực rỡ.

Chuyện chuẩn bị lễ vật thật ra rất dễ mà!



Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi bọn họ ăn bữa trưa xong, đi cùng Ron và Miranda qua hai tòa nhà lớn của Tôn Bạch Trí Thắng một lần.

Ron đi cùng suốt toàn bộ hành trình, nói về sự phát triển bây giờ, quy hoạch trong tương lai, nói đến không còn biết trời đâu đất đâu.

Công nhân của Tôn Bạch Trí Thắng nhìn thấy tổng giám đốc lại đi cùng với ba người trẻ tuổi, lại còn đi sau người con trai trẻ tuổi đi đầu nửa bước, thì đều rất là líu lưỡi, lại còn suy đoán với nhau về gia cảnh gia thế Bạch Tiểu Thăng, rất nhiều nữ tinh anh trẻ tuổi còn đi theo đưa ánh mắt nhấp nháy.

Bạch Tiểu Thăng ba người đi dạo ở Tôn Bạch Trí Thắng hai giờ, nghỉ ngơi một chút, uống mấy ấm trà thì cũng đến ba giờ chiều.

Ngay sau đó, bọn họ đứng dậy rời đi, đồng thời từ chối Miranda và Ron đưa tiễn.

Ra khỏi cao ốc Tôn Bạch Trí Thắng, Bạch Tiểu Thăng bọn họ trực tiếp chạy xe đến BD.

Đến BD, mấy người đi dạo phố kinh doanh một chút, lại tiêu mất mấy tiếng nữa.

Nhìn thấy đèn điện đã lên rực rỡ, thời gian cũng gần đến hẹn, lúc này Bạch Tiểu Thăng bọn họ tìm đi qua theo địa chỉ đã ghi rõ ràng ở trên thiệp mời.

Nhà hàng quốc tế Giang Vương.

Nhà hàng năm sao trong khu vực Lâm Hải BD.

Từ tên mà nhìn cũng biết rõ đây là sản nghiệp mà nhà họ Vương ở Giang Bắc nắm giữ.

Có thể ở khu vực này có được một khách sạn năm sao, cũng có thể thấy được tài lực của bọn họ hùng hậu tới cỡ nào.

Thời điểm mấy người Bạch Tiểu Thăng đi đến, rất nhiều nam nữ ăn mặc lộng lẫy, đang từ cửa chính nối đuôi nhau mà vào.

Phàm là người có được thiệp mời, đều sẽ được người đàn ông trung niên đứng tiếp khách ở cửa ra vào phái người dẫn đường.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng cũng vì trường hợp này, nên cũng đi mua một thân trang phục chính thức.

Sau khi thay đối cách ăn mặc, Lâm Vi Vi lại càng lộ ra khí chất cao quý, Lôi Nghênh cũng suất khí uy mãnh.

Ở dưới cách ăn mặc của hai người này, Bạch Tiểu Thăng lại trông như một vị công tử văn nhã, diện mạo bất phàm.

Ba người cùng đi vào trong, người đàn ông trung niên ở cửa tiếp khách cũng vô cùng coi trọng đối với bọn họ.

Khi đưa thiệp mời qua, trung niên nam nhân đeo biển hành nghề quản lý ở trước ngực kia, có chút ít ngạc nhiên nhìn về phía ba người Bạch Tiểu Thăng một chút, hỏi thăm dò.

- Mấy vị là người của Tôn Bạch Trí Thắng?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Không sai, thiệp mời này là của các người đưa cho Ron tiên sinh, hắn ta có chuyện không tới được, cho nên ủy thác cho chúng ta tới. nếu không tin thì cậu có thể gọi điện thoại xác minh một chút.

Cái người quản lý nhà hàng kia vội cười một tiếng.

- Không dám, không dám, mấy vị đã đại biểu cho Tôn Bạch Trí Thắng tới đây, vậy thì đều là khách quý!

Khi đang nói chuyện, hai tay hắn cũng trả lại tấm thiệp mời.

Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận tấm thiệp mời, cười một tiếng, cất bước đi vào trong.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh theo ở phía sau.

Tự nhiên là có tiểu thư lễ nghi tới đây dẫn đường, mang theo mấy người Bạch Tiểu Thăng đi vào trong.

Cửa ra vào nhà hàng quản lý nhìn theo ba người cho tới khi không thấy bóng dáng, lúc này ngoắc tay kêu đến một người, thay thế vị trí của mình.

Sau đó, chính hắn thì vội vàng đi vào nhà hàng, chui vào trong một cái phòng, cầm điện thoại gọi ra ngoài.

Đợi cho điện thoại kết nối, quản lý nhà hàng rất cung kính nói.

- Tiểu Vương Gia, bên phía Tôn Bạch Trí Thắng có người tới, nhưng mà không phai là Ron tiên sinh, là ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ. Không sai, là ba cái người trẻ tuổi. Bọn hắn nói đại biểu Ron tiên sinh tới. . . n, tốt, tôi đã rõ, ngài bận rộn.

Cúp điện thoại.

Vị quản lý nhà hàng đi lo chuyện bận bịu của chính mình.

Ở một cái phòng nào đó của nhà hàng cấp sao ở Giang Vương, một người nam nhân trẻ tuổi, khí vũ hiên ngang, rất đẹp trai, ngồi ở trên ghế sô pha, lắc lư ly rượu màu đỏ trong tay, thưởng thức màu sắc đỏ đẹp mê hồn kia, tiện tay đem điện thoại ném qua một bên.

- Thế nào rồi, Tiểu Vương Gia?

Ở một bên có người cười làm lành hỏi.

Rõ ràng chính là La Gia Hạo.

Một bên khác, La Gia Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào người nam nhân suất khí kia, ánh mắt nhẹ nhàng tỏa sáng, tràn đầy vẻ ái mộ.

- Có người của Tôn Bạch Trí Thắng đến, nhưng mà không phải Ron, chỉ là mấy cái người trẻ tuổi.

Nam nhân suất khí kia mỉm cười trả lời.

Tuy nhiên thân phận càng thêm hiển hách, nhưng mà khi nhìn thấy hắn lại không có một chút xíu kiêu căng.

Cái danh xưng "Tiểu Vương Gia" này, thật sự là phù hợp hình tượng của hắn, cao quý, thong dong.

Tên thật của hắn, là Vương Tâm Mạch.

La Gia Kỳ cũng rất ưa thích cái tên này.

- Không phải Ron à.

La Gia Hạo lập tức có chút thất vọng.

"Tiểu Vương Gia" đã thể nói, Ron tới, lại giúp song phương điều giải một phen.

Mắt thấy, là không cơ hội này.

- Tôn Bạch Trí Thắng, Ron, không đến thì cũng thôi đi, thế mà còn tìm đến mấy cái người tới thay thế.

Vương Tâm Mạch nhấp một hớp nhỏ rượu đỏ, mỉm cười nói.

- Hắn xem Vương gia Từ Thiện Dạ Hội của tôi là thứ gì !

Có ít người, nhìn bề ngoài như quân tử khiêm tốn, thậm chí giống như không ăn khói lửa nhân gian, cùng khí lượng nhỏ hẹp, lòng dạ nhỏ mọn mảy may không có chút dính dáng.

Nhưng là nhân tâm, cuối cùng là cách một cái bụng.



Suy nghĩ trong lòng người khác, ai có thể nhìn thấu đây.

- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, đi thôi, đi tới chỗ dạ hội. Dù sao thì, hôm nay tôi là nhân vật chính, không thể vắng mặt hay đến trễ được.

Vương Tâm Mạch cười đứng dậy.

- Đúng thế, 'Tiểu Vương Gia' hôm nay tuyệt đối là nhân vật chính!

- Không biết sẽ gây nên bao nhiêu tiếng thét của những cô gái đẹp đây.

La Gia Hạo, La Gia Kỳ mang nụ cười trên mặt, đứng dậy đi theo.

- Nhưng mà, bây giờ cách Từ Thiện Dạ Hội bắt đầu còn có một chút thời gian, như vậy để cho chúng ta đi xem một cái.

Vương Tâm mạch nhắn hai mắt lại.

- Những người trẻ tuổi đại diện Ron tiên sinh tới đây, đến cùng là thần thánh phương nào !

Bạn cần đăng nhập để bình luận