Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1851: Trận so tài thứ hai

Cooper cố gắng rộng lượng, thừa nhận Bạch Tiểu Thăng thắng ván đầu tiên. Nhà diễn tấu kia dẫn đầu, các vị khách ở đây lại bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ thật lòng tán thưởng!

Bạch Nguyệt Phong liếc nhìn Jessyca. Lúc này, cô ta cúi đầu không nói gì nữa.

Trong lòng Bạch Nguyệt Phong cũng rất sảng khoái.

Cô không thừa nhận Bạch Tiểu Thăng sử dụng kỹ thuật miệng là thắng, cứ nhất quyết bắt anh ấy sử dụng nhạc cụ theo quy định, lúc này thì hay rồi, bất kể là khúc dương cầm, hay là các loại nhạc cụ khác, anh ấy đều làm một lần cho cô xem.

Sợ rằng Cooper căn bản cũng làm không được điểm ấy đi!

Đây là giúp Cooper hay là chê hắn không đủ mất mặt...

Bạch Nguyệt Phong thật muốn phỏng vấn người bạn gái "tốt" của mình một chút.

- Có thể tiến hành trận thứ hai rồi chứ, ngài Cooper.

Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi Cooper.

Mí mắt Cooper khẽ giật giật, cười nói:

- Có thể! Chỉ có điều, lần này tôi sẽ không khách sáo đâu!

Lời nói này thật giống như vừa rồi là do hắn nhường vậy.

Bạch Nguyệt Phong cũng không nhịn được muốn trừng mắt với hắn.

Lâm Vi Vi đã trừng mắt rồi.

Bên cạnh Lôi Nghênh cũng cười giễu cợt một tiếng.

- Ngài Cooper hình như bị chọc giận, ngài ấy sắp nghiêm túc rồi.

York không nhịn được mà nói với Lâm Vi Vi:

- Ngài Cooper tài hoa hơn người, nếu ngài ấy nghiêm túc lên thì sợ người bạn kia của các cô sẽ dữ nhiều lành ít, lần này nhất định sẽ thua thôi!

Đến lúc này, York vẫn coi trọng Cooper hơn.

Lâm Vi Vi nghe được lời này lại không phục lắm, nhíu mày nhìn hắn:

- Ngài York, ngài có muốn đánh cược với tôi một ván không?

- Đánh cược gì vậy?

York rốt cuộc cũng được người đẹp Trung Quốc quan tâm nên rất vui mừng.

- Tôi đánh cược bạn tôi sẽ thắng, anh đánh cược Cooper thắng. Ai thua thì người đó phải ăn hết bàn kia!

Lâm Vi Vi trợn mắt nhìn hắn nói:

- Cũng bịt kín cái miệng nát này!

Vẻ tươi cười của York chợt cứng đờ, trong miệng còn cười ha hả, nhưng hắn không chịu thua còn lầm bầm nói:

- Tôi chưa chắc sẽ thua mà...

Lâm Vi Vi dứt khoát không để ý tới người này nữa.

Bên kia, Cooper trầm ngâm.

Hắn đưa ra đề thứ nhất cho đối phương quá đơn giản, cho rằng không phải ai cũng có được trình độ tiêu chuẩn âm nhạc cao như vậy, nhưng không ngờ được phương diện thanh nhạc của anh ta còn cao hơn mình.

- Đây chỉ là trùng hợp thôi! Lần này, anh ta sẽ không may mắn như vậy nữa! Mà mình cũng sẽ không để cho vận may rơi xuống trên người anh ta!

Trong lòng Cooper tính toán về lĩnh vực mình am hiểu.

Hắn có bốn bằng tiến sĩ, âm nhạc và giám định và thưởng thức là để hắn giành lấy thân phận trong giới thượng lưu. Về kinh doanh và quản lý lại để hắn nắm giữ việc kinh doanh của gia tộc.

Cooper khoe khoang mình là thiên tài kinh doanh, một người quản lý cao siêu.

Chỉ có điều buôn bán và quản lý thì làm sao so sánh được với người?

Tới một sàn giao dịch và phân tích sách lược à?

Hay khống chế và vận dụng đối với nhân tài?

Những thứ này đều không quá thích hợp để so tài ở trước mặt mọi người.

kinh doanh tầm thường, quan niệm và cách nhìn về phương diện quản lý không chia ra cao thấp, nếu muốn có một kết quả phân ra thắng bại thì không thể ra kết quả ngay được.

Cooper ngập ngừng, trong lúc vô tình nhìn thấy Bạch Nguyệt Phong thì bỗng nhiên có ý nghĩ.

Hắn còn có một bằng "giám định nghệ thuật và tác phẩm nghệ thuật", bây giờ vừa vặn có thứ để lấy ra dùng!

Cooper giơ tay gọi một người cấp dưới và nói nhỏ một hồi, người kia liên tục gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

- Tôi có một thứ muốn mời ngài đây tới đánh giá, nếu có thể nói được tác dụng kỳ diệu của nó và làm cho tôi công nhận thì tính là tôi thua.

Cooper mỉm cười nói.

Chân mày Bạch Tiểu Thăng nhíu lại nhưng không hé răng.

Bên kia Lâm Vi Vi lại không kìm chế được cao giọng nói:

- Thế nào gọi là nói ra tác dụng kỳ diệu, thế nào mới được anh công nhận? Ngài Cooper vừa là người đánh cược lại vừa là trọng tài, như vậy có phải không công bằng lắm hay không?

Lâm Vi Vi thấy đánh cược như vậy quả thật là hoang đường.

Nếu như không quan tâm Bạch Tiểu Thăng nói thế nào, Cooper chỉ nói không đúng thì chẳng lẽ vẫn tính là hắn thắng à?

Thấy Lâm Vi Vi không hề khách sáo lên tiếng, York bên cạnh cũng có phần bội phục.

Người đẹp này thật đúng là dám nói.

Các vị khách lập tức liếc nhìn Lâm Vi Vi rồi nhìn về phía Cooper khẽ bàn luận.

Thật ra, khi Cooper nói ra điều này đã có rất nhiều người có cái nhìn tương tự, chỉ có điều khó có thể nói được thôi.

Nghe Lâm Vi Vi hỏi vậy, Cooper lại không tức giận mà vẫn mỉm cười nói:

- Tôi vẫn chưa nói hết, mong cô đây hãy kiên trì nghe tiếp.

Lâm Vi Vi lạnh lùng, không lên tiếng.

- Tôi tất nhiên sẽ nói ra đánh giá của mình về món đồ này, nhưng dù sao nó cũng thuộc về tôi, tôi bị tình nghi là đã biết trước nên bằng lòng nói sau.

- Nếu như ngài đây nói chính xác, nói phần tôi nên nói thì tôi dĩ nhiên không cần phải nói nữa, tất nhiên sẽ chịu thua.

- Nếu như mỗi người chúng tôi có cách nói khác nhau, mọi người không biết ai giám định và thưởng thức chính xác hơn cũng không sao. Tôi có thể liên lạc với người bán món đồ này, bọn họ có quyền đưa ra giám định để chứng minh xem ai trong hai chúng tôi nói mới là chính xác nhất!

Cooper mỉm cười và nói:

- Đương nhiên, các người có thể nói tôi vẫn chiếm ưu thế, dù sao mua đồ làm gì có chuyện không tìm hiểu trước.

- Cho nên tôi mới tiếp tục nhấn mạnh một lần nữa, nếu như ngài đây nói làm cho tôi công nhận, làm cho tôi không còn lời nào để nói thì anh ta lại thắng!

Cooper không ngại phiền, nói nhiều lần cho mọi người nghe, tất nhiên là muốn mọi người tán thành mình không hề chiếm ưu thế ở trên phương diện này.

Nhưng vẫn làm người ta khó có thể hoàn toàn tin tưởng và nghe theo.

Lâm Vi Vi mở miệng muốn nói đã nghe được Bạch Tiểu Thăng nói:

- Ngài Cooper, tôi tán thành cách nói của ngài. Ngài cầm đồ lên đi.

Bạch Tiểu Thăng, đồng ý!

Từ đầu đến cuối, Bạch Tiểu Thăng đều có dáng vẻ thờ ơ, giống như hoàn toàn không để ý tới cách thức, nội dung có công bằng hay không, điều này làm cho người bên ngoài sửng sốt.

Thật ra, theo Bạch Tiểu Thăng thấy, không công bằng nhất là mình chứ không phải là Cooper.

Dù sao, anh có trợ giúp siêu cấp Hồng Liên, Cooper mới thật sự "vô tư"...

Đáng tiếc, người bên ngoài lại không biết.

Rất nhiều người vẫn cảm thấy Cooper mới là người chiếm ưu thế nên thấy Bạch Tiểu Thăng lần này có biểu hiện "không sợ chết" thì rất kính phục, lại nhìn anh với ánh mắt thông cảm.

York cũng thế, hắn mím miệng và nhìn cái bàn kia rồi nói với Lâm Vi Vi:

- Một bàn lớn như thế chắc sẽ rất khó nuốt vào. Tôi lại là người thương hương tiếc ngọc. Nếu cô thua, tôi thấy đừng ăn bàn ăn này, tôi mời cô uống rượu là được rồi.

Lâm Vi Vi không để ý tới hắn hắn.

Không bao lâu, người cấp dưới của Cooper đã quay lại.

Trong tay anh ta cầm một cái hộp, phía trên có phủ vải nhung màu đỏ, còn cố ý bảo người ta đưa một cái bàn qua.

Người này đặt cái hộp ở giữa bàn và cúi người rồi lùi lại phía sau.

Cooper đi tới nhìn thứ trước mắt và nở nụ cười dịu dàng, sau đó nhìn về phía Bạch Nguyệt Phong nói:

- Thật ra lần này tôi chuẩn bị món quà để thể hiện tấm lòng của mình với Nguyệt Phong chính là cái này! Định tặng cho người nhà của cô ấy!

Cooper nhìn về phía mọi người nói:

- Tôi biết, đồ trang sức quá tầm thường thì Nguyệt Phong sẽ không thích. Tôi đã tốn nhiều công sức mới có được cái này!

- Nó là hàng mỹ nghệ cao cấp của bậc thầy tiêu chuẩn cao nhất ở Trung Quốc!

- Tôi đã tốn một triệu đô la để nhận được nó!

Cooper nói với vẻ long trọng lại thần bí.

Mọi người nhất thời cảm thấy kính nể.

Bọn họ sớm đã nghe nói ngài Cooper thường ra vào phòng đấu giá, chắc món đồ này cũng tới từ đó!

Tất cả mọi người không khỏi chờ mong, muốn thấy được hình dáng của vật phẩm quý hiếm phía dưới tấm vải đỏ kia.

Cooper thấy ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại, ánh mắt Bạch Nguyệt Phong cũng có vẻ tò mò, hắn lập tức mỉm cười đầy thỏa mãn.

Hắn thò tay mở tấm vải đỏ phủ phía trên ra.

Tất cả mọi người lập tức nhìn chằm chằm qua.

Bạch Tiểu Thăng thấy thứ phía dưới kia thì lập tức sửng sốt, vẻ mặt cổ quái.

Đây là thứ khiến Cooper đặc biệt sùng bái sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận